Hậu viện nghiễm nhiên cũng sắp biến thành của Đồ Cửu Mị rồi, Đồ Cửu Mị thực sự biết làm cho bản thân vui vẻ, nàng ngủ trên nhuyễn tháp của phu nhân không nói, còn sai Lục Đào tìm lưới đánh cá, đem lưới đánh cá cột vào thân cây bạch ngọc lan, bản thân nằm ở trên đó lắc lư đưa võng, vô cùng tự tại.
Nàng nghĩ sau khi phu nhân quay về, phu nhân nằm trên nhuyễn tháp, nàng thì nằm trên lưới đánh cá cũng là rất tốt. Nàng mới không tin phu nhân bỏ được hậu viện này, nàng tin tưởng phu nhân ở trong phòng nghẹn không được bao lâu.
Gần đây ngũ phu nhân dạy các thứ ít đi rất nhiều, khiến nàng thoải mái không ít, thời gian cũng nhiều, bất quá phu nhân không đến hậu viện mấy ngày nay, nàng một mình vẫn luôn đứng ở hậu viện, có thích hơn cũng sẽ có một chút buồn chán, nàng lại không giống phu nhân, luôn thích hậu viện, nàng là thích có bạn.
Lý Trì Nguyệt lại đạp hư không ít hương liệu, mũi lại bị các loại hương liệu huân đến khó chịu, nếu còn tiếp tục huân nữa, Lý Trì Nguyệt sợ sẽ phá hủy khứu giác, chỉ đành từ điều hương thất đi ra.
Mấy ngày nay quận chúa ngoại trừ dùng bữa, tắm rửa cùng ngủ, gần như đều ở trong điều hương thất, điều này làm cho An Nhi có chút lo lắng, khứu giác của quận chúa mẫn cảm, ngửi các loại hương liệu quận chúa mũi của quận chúa sẽ chịu không nổi, sau khi nhìn thấy quận chúa đi ra nàng mới an tâm, lập tức căn dặn người chuẩn bị nước nóng, để quận chúa tắm rửa. Tuy rằng quận chúa thích hương, trên người dính đủ loại hương, điều hương xong, luôn muốn tắm rửa một phen, tẩy đi hương vị nhiễm trên thân thể. Nàng thích sau khi tắm rửa xong căn cứ tâm tình chọn một loại hương, nhưng hơn một nửa thời gian quận chúa là không thích trên người dính hương, quận chúa nói như vậy mũi mới không mất tinh nhạy.
"Quận chúa lại điều chế mị hương trên người Mị phu nhân sao?" An Nhi một bên hỏi, một bên thay quận chúa nhà nàng lau tóc ướt.
"Ân." Lý Trì Nguyệt nhắm mắt lại nhẹ giọng đáp, rất nhiều vị đạo đều là độc nhất vô nhị, mị hương kia cũng là như vậy, đại khái thật sự là điều chế không được, nghĩ tới đây, Lý Trì Nguyệt liền có một chút thất vọng, nàng luôn nỗ lực muốn chiếm hết các loại hương trong thiên hạ về mình, tuy rằng cách nghĩ này có chút cuồng vọng cùng không thực tế.
"Nếu thật sự điều chế không ra, quận chúa muốn ngửi mị hương còn không phải rất đơn giản, trực tiếp ngửi trên người Mị phu nhân là được rồi." An Nhi đề nghị, quận chúa đối với mị hương trên người Đồ Cửu Mị thật đúng là thần kỳ chấp nhất. Quận chúa điều hương không phải là để tùy thời tùy chỗ muốn ngửi thì ngửi sao, Đồ Cửu Mị vốn là người trong phủ Hầu gia, muốn ngửi thì ngửi, có cái gì khó khăn.
"Nàng cũng không thích ta ngửi hương trên người nàng." Lý Trì Nguyệt nghĩ đến mỗi lần dán đến trên người Đồ Cửu Mị, dáng vẻ Đồ Cửu Mị không được tự nhiên,. Lại không thích ép buộc người khác.
"Ta thấy Mị phu nhân trái lại rất nguyện ý dán đến gần quận chúa, quận chúa muốn ngửi mị hương trên người nàng, đó là phúc khí của nàng, nàng còn ước gì quận chúa thân cận nàng nhiều một chút. Nói gì nữa nàng là thiếp, hầu hạ quận chúa là bổn phận, quận chúa lại không làm khó nàng, bất quá ngửi hương một chút mà thôi, nàng có quyền cùng tư cách gì cự tuyệt đây?" An Nhi cảm thấy quận chúa thực sự không cần để tâm cảm thụ của Mị phu nhân, thử hỏi bên ngoài thiếp thất nào có thể sống thoải mái hơn so với thiếp trong Hầu gia phủ, được như vậy đều là nhờ vào ân đức của quận chúa, nếu không cho dù là loạn côn đánh chết những thiếp thất này cũng sẽ không có ai nói cái gì.
"Cũng đúng." Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị mỗi lần cũng là để cho nàng ngửi, dáng vẻ cũng không giống như chán ghét, ngửi nhiều vài lần nàng cũng thành thói quen, sẽ không còn không được tự nhiên như trước nữa. Bất quá ỷ lại người khác mới có thể ngửi được hương mình thích, tóm lại có chút cảm giác giống như người bị quản chế, vẫn là tự mình chế ra mới tốt, nhưng hết lần này tới lần khác chính là điều chế không được. Lý Trì Nguyệt quyết định mị hương vẫn phải tiếp tục điều chế, không cần nóng lòng là được, lúc muốn ngửi, liền đem Đồ Cửu Mị triệu đến ngửi một chút thì được rồi.
Lý Trì Nguyệt đến hậu viện, liền phát hiện hậu viện thanh nhã của nàng đã bị chiếc lưới đánh cá giăng giữa hai góc cây phá hỏng rồi, đây nhất định là chuyện tốt Đồ Cửu Mị làm, mà Đồ Cửu Mị đang nằm trên nhuyễn tháp của nàng ngủ say, tước chiếm cưu sào có phải hay không!
Lý Trì Nguyệt đi lên, phát hiện Đồ Cửu Mị ngủ thật sự trầm, một chút cũng không giống như nàng, thiển miên, bình thường ngủ chỉ cần có người đến gần sẽ giật mình tỉnh giấc, nàng nghĩ Đồ Cửu Mị hiện tại cho dù là sét đánh sợ là cũng không nghe thấy. Nàng nghĩ, Trương má má cảm thấy Đồ Cửu Mị đáng ghét không phải không có đạo lý, chính là hiện tại, nàng cảm thấy Đồ Cửu Mị thật sự đáng ghét, nàng muốn phải, Đồ Cửu Mị toàn bộ đều có, hảo túi da, mị hương, hảo thân thể, sinh nở tốt, ngủ tốt.
Lý Trì Nguyệt trái lại không gọi Đồ Cửu Mị dậy, ma ma nói qua, có thai dễ mệt mỏi, nàng tạm thời để Đồ Cửu Mị tiếp tục nằm trên tháp của nàng.
Lưới đánh cá giăng giữa hai thân cây trái lại rất chói mắt, người cũng đã có thai còn nằm cái này, nếu như nằm ngã xuống đất thì làm sao, đây là nữ nhân không biết chừng mực, Lý Trì Nguyệt âm thầm nghĩ đến.
Nhuyễn tháp của nàng bị người khác ngủ rồi, Lý Trì Nguyệt không chỗ để nằm, dưới tâm trạng cam chịu hơn nữa vô cùng ghét bỏ, Lý Trì Nguyệt không tình nguyện nằm trên thứ đong đưa của Đồ Cửu Mị, nàng phát hiện nằm trên đó thật ra cũng có chút thú vị.
Đong đưa, đong đưa, thực sự có tác dụng thôi miên, Lý Trì Nguyệt không cẩn thận cũng đã ngủ, vừa cảm giác ngoài ý muốn lại có chút trầm nặng.
Đồ Cửu Mị tỉnh lại liền thấy phu nhân nằm ngủ trên lưới đánh cá của nàng, nàng liền biết phu nhân cũng sẽ thích nằm, bởi vì nàng cảm thấy lưới đánh cá của mình so với nhuyễn tháp của phu nhân không kém bao nhiêu.
Đồ Cửu Mị đi đến trước lưới đánh cá của mình, nàng cảm thấy dáng vẻ phu nhân ngủ thân thiết rất nhiều, chẳng phải cao cao tại thượng, phu nhân vẫn luôn thích ngửi vị đạo trên người nàng, nàng cũng muốn ngửi vị đạo trên người phu nhân.
Thật ra Đồ Cửu Mị vừa đến gần Lý Trì Nguyệt liền bị mị hương trên người Đồ Cửu Mị nhiễu tỉnh nàng không cần mở mắt cũng biết người đứng trước mặt là Đồ Cửu Mị, chỉ cảm thấy mị hương dần dần trở nên nồng đậm, liền biết nàng đang đến gần. Lý Trì Nguyệt không biết nàng muốn làm gì, cho nên như trước nhắm mắt lại giả bộ ngủ, có thể, lúc này sẽ biết được Đồ Cửu Mị rốt cuộc có cổ quái giống như Liễu Phi Nhân hay không.
Lúc Đồ Cửu Mị muốn cúi người đến gần Lý Trì Nguyệt trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, nàng cảm giác bản thân giống như đang làm kẻ trộm, mũi của Đồ Cửu Mị cách cổ Lý Trì Nguyệt càng lúc càng gần, quả nhiên cũng ngửi được nhàn nhạt hương thơm trên người phu nhân, xa một chút thì ngửi không được nữa, gần mới có thể ngửi được hương khí, thực sự rất thơm.
"Thật ra trên người phu nhân mới thơm." Đồ Cửu Mị nhẹ giọng nói thầm, nàng đột nhiên có thể lý giải vì sao phu nhân vẫn luôn thích ngửi hương trên người nàng, phu nhân nhất định không chán ghét vị đạo trên người nàng, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt ngửi lấy, bởi vì ngay cả nàng cũng thích ngửi hương khí trên người phu nhân.
Thì ra, nàng cũng muốn ngửi hương, bản thân mới vừa tắm rửa xong, theo lý đã tẩy hết tất cả mùi của hương liệu, Đồ Cửu Mị đáng lẽ ngửi không được mới phải, lẽ nào Đồ Cửu Mị ngửi cũng là mùi hương cơ thể của nàng, nghĩ tới đây, Lý Trì Nguyệt liền mở mắt.
"Ngươi đang làm gì?" Lý Trì Nguyệt biết rõ cố hỏi.
Đồ Cửu Mị bị phu nhân đột nhiên mở mắt hù dọa nhảy dựng, cảm giác chột dạ giống như kẻ trộm bị bắt quả tang.
"Không....làm....gì." Đồ Cửu Mị chột dạ hồi đáp.
"Vậy ngươi dán gần ra như vậy để làm gì?" Lý Trì Nguyệt chất vấn.
"Không để làm gì....." Giọng nói của Đồ Cửu Mị càng nói càng nhỏ, phu nhân quả nhiên không thích người khác thân cận nàng, nếu như biết nàng trộm ngửi hương trên người nàng, nhất định lại càng không vui vẻ.
"Ai chuẩn ngươi dán gần ta như vậy?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày, ngữ khí lãnh đạm hỏi.
"Phu nhân muốn ngửi ta liền có thể ngửi ta, vì sao ta lại không thể ngửi phu nhân đây?" Đồ Cửu Mị hỏi ngược lại, dù sao thì cũng đã làm cho nàng mất hứng rồi, thẳng thắn trực tiếp thừa nhận là được rồi.