Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa thất thần, cùng nàng nói chuyện phiếm không thú vị như vậy sao, nha đầu này dĩ nhiên còn có thể thất thần, trong lòng Thôi Loan Thúy là có chút buồn bực, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
"Đang suy nghĩ cái gì đây?" Thôi Loan Thúy đưa tay sờ gương mặt Lục Sa, vỗ nhẹ một chút, ngữ khí ôn nhu hỏi.
Lục Sa bị sờ mặt liền cả kinh, lập tức né tránh tay thất phu nhân, chỉ cảm thấy thất phu nhân ngữ khí ôn nhu này, động tác này thực sự rất quỷ dị, nàng vẫn luôn cảm thấy trong ấn tượng của nàng thất phu nhân không nên là như vậy, hẳn là phải có chút thanh cao cao ngạo, chứ không phải nhiều lớn với nàng như vậy, còn động tay động chân với nàng, còn lộ ra ôn nhu đến ngay cả ngũ phu nhân đều hiếm thấy cho nàng xem, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
"Thất phu nhân, sắc trời đã muộn rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Sa lại một lần nữa nhắc nhở, đây đã là lần thứ ba Lục Sa nhắc lại trong đêm nay, cho dù ngươi không muốn ngủ, nhưng ta vẫn muốn ngũ a, ngươi thông cảm một chút cho những hạ nhân như ta đi.
"Ta sợ bản thân ngủ không được, còn muốn ngươi bồi ta thêm một chút." Thôi Loan Thúy biết Lục Sa mệt nhọc nhưng nàng chính là còn muốn tiếp tục trêu chọc.
Lục Sa nghe vậy trong lòng chỉ cảm thấy thất phu nhân cũng không phải nghe không hiểu nàng ám chỉ, sao lại không thương cảm người khác như vậy, ôn nhu và vân vân đều là giả vờ đi! Trong lòng Lục Sa không có cách nào, chỉ đành cố lấy tinh thần, lần sau nàng sẽ không bao giờ chạy đến dây nữa, nghìn vạn lần đừng gặp phải thất phu nhân nữa, Lục Sa cảm thấy tốt nhất là có thể cách thất phu nhân bao xa thì cách bấy nhiêu xa, không thể trêu vào thất phu nhân, phải trốn đi thôi.
"Được rồi, ta biết ngươi mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi đi, lúc rảnh rỗi đến bồi ta, ở trong hậu viện này không tìm một người ở cùng, sẽ rất buồn chán." Thôi Loan Thúy xuất phát từ nội tâm nói ra, nhưng Lục Sa chỉ hy vọng thất phu nhân đối với nàng nghìn vạn lần đừng như vậy, trong đầu nàng chán ghét thất phu nhân, ngươi luôn đối tốt với ta, ngươi bảo ta làm sao yên tâm thoải mái mà ghét ngươi đây. .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
"Vậy ngươi có thể tìm ngũ phu nhân bồi ngươi." Lục Sa nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Có thật không?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi, nàng không tin nha đầu này hào phóng như vậy.
Lục Sa không đáp, tất nhiên không phải thật!
"Đã biết ngươi không rộng lượng như vậy, đừng xem ngươi là một nha đầu, thật ra tâm nhãn rất nhỏ, trái lại rất ghen tị." Thôi Loan Thúy trêu đùa.
Lục Sa cảm giác bản thân lại bị đâm trúng rồi, thất phu nhân vẫn luôn biết phải đâm vào chỗ nào, đem lớp cửa sổ giấy trên người kẻ khác đâm thủng, mỗi một lần đều rất tinh chuẩn, khiến người khác cảm thấy khó chịu đựng nổi.
"Vậy nô tỳ về trước." Lục Sa nói xong cũng nhanh chân rời khỏi, chỉ cảm thấy càng ở cùng thất phu nhân lâu, càng là cảm thấy bản thân bị thất phu nhân nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn bị nàng nắm mũi dẫn đi.
Thất phu nhân nhìn Lục Sa chạy trối chết, nàng thực sự không hiểu, rõ ràng nàng đối với Lục Sa biểu hiện thiện ý cùng thân cận hiếm thấy, nha đầu này không cảm thấy thân cận thì thôi đi, trái lại sợ nàng, nàng lại không phải ba đầu sáu tay có cái gì phải sợ.
Lục Sa trở lại trọng viện của ngũ phu nhân, nàng biết đêm nay Hầu gia nhất định ở lại trong viện, đêm nay nàng nhất định không thể cùng ngũ phu nhân cùng một chỗ nữa, trong lòng mơ hồ khó chịu, nàng hiểu được thất phu nhân nói đều đúng, nàng chính là ghen tị, còn nghĩ đến thất phu nhân nói ngũ phu nhân ân cần với nhị phu nhân, trong lòng chi cảm thấy như có vô số kim châm đâm thẳng vào, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, sau đó chỉ có thể ép buộc bản thân không nghĩ đến.
Ngày hôm sau, Hầu gia vừa đi Liễu Phi Nhân ăn xong điểm tâm liền chạy đến chỗ thất phu nhân, cả đêm qua trong đầu nàng đều là Thôi Loan Thúy, người chính là như vậy, không có được sẽ luôn để trong lòng. Liễu Phi Nhân tích cực đi tìm thất phu nhân, nhưng lại bị nha hoàn của thất phu nhân ngăn cản.
"Thất phu nhân còn đang ngủ." Thất phu nhân tối qua ngủ muộn, sáng nay liền thức dậy trễ.
Liễu Phi Nhân chỉ đành nhẫn nại chờ đợi, cái giá của nữ nhân này ngược lại không nhỏ, chỉ cần đang ngủ liền không cho người quấy rầy, mệt Hạng Huy cũng nguyện ý sủng ái nàng, cái giá này đều là từ giáo phường mà ra. Liễu Phi Nhân mặc dù có nho nhỏ bất mãn nhưng cũng biết cho dù nàng tự cao tự đại, đến sau đó vẫn sẽ có người nguyện ý hống nàng, tỷ như Hạng Huy, tỷ như bản thân nàng, cho dù ra khỏi Hầu phủ thì vẫn có một đống nam nhân nguyện ý dỗ dành nàng xếp hàng chờ nàng. Dù sao thì cầm của Thôi Loan Thúy ở Hà Nam này, danh khí không nhỏ rất vang dội, một khúc giá trị vạn kim, dĩ nhiên nàng cái giá cho mỹ mạo của nàng cũng rất lớn, tất cả mọi người đều quen một Thôi Loan Thúy như vậy, nếu như nàng hạ thấp bản thân phỏng chừng sẽ bị xem như bán thân.
Đại khái khi mặt trời lên ba sào, cũng sắp đến buổi trưa Thôi Loan Thúy mới yếu ớt tỉnh lại, nhưng vẫn mềm nhũn ghé vào trên giường.
"Ngũ phu nhân sáng sớm đã chờ ở bên ngoài." Lục Lâm bẩm báo.
"Nga, để nàng vào đi." Thôi Loan Thúy ngữ khí đạm mạc hồi đáp, một chút cũng không cảm động vì Liễu Phi Nhân chờ nàng lâu như vậy, rất nhiều người chờ nàng, không thiếu một Liễu Phi Nhân, nàng quá hiểu nhân tâm rồi, càng là như vậy bọn họ càng cam tâm tình nguyện.
Liễu Phi Nhân tiến đến thấy Thôi Loan Thúy mềm nhũn ghé vào trên giường, chỉ mặc một cái yếm, lộ ra tảng lớn da thịt tuyết trắng, tư thái lười biếng mạn bất kinh tâm câu người nói không nên lời, làm cho trong lòng nhột nhạt khó nhịn, đợi đến lên ngọ quả nhiên là đáng giá, nữ nhân này luôn hiểu được câu nhân cùng giả vờ thanh cao một cách đúng mực, quả thực so với nàng cao tay hơn rất nhiều.
Liễu Phi Nhân trực tiếp ngồi bên cạnh Thôi Loan Thúy, một tay vuốt tóc dài xỏa xuống của Thôi Loan Thúy, tay kia vuốt ve tấm lưng mê người của nàng, Liễu Phi Nhân cảm thấy hai tay nàng rất hiểu nữ nhân, cũng rất hiểu lấy lòng nữ nhân.
"Đừng chạm vào ta." Thôi Loan Thúy ngữ khí mềm nhẹ nhưng lại lạnh lẽo.
"Sáng sớm ai lại chọc Thôi đại gia của chúng ta mất hứng đây?" Liễu Phi Nhân tuy rằng vào trong trứng của Thôi Loan Thúy nhưng bị cự tuyệt cũng là chuyện bình thường, Liễu Phi Nhân hảo tính tình đương nhiên là hảo hảo dỗ dành nàng.
"Ngươi không ở cùng nha hoàn trong viện của ngươi sao, đến chỗ ta làm gì?" Thôi Loan Thúy vẫn nằm sấp hỏi.
" Nàng làm sao sánh bằng một nửa Thôi đại gia của chúng ta đây? Ta đương nhiên là đến bồ Thôi đại gia, bất quá ngữ khí này của ngươi không phải là ghen tị đi?" Liễu Phi Nhân ngạc nhiên nói.
" Ha ha." Thôi Loan Thúy cười nhạt.
Liễu Phi Nhân không dám nói lung tung nữa, nữ nhân này rõ ràng là đang cười nàng tự mình đa tình.
"Ta muốn mượn nha hoàn của ngươi dùng một lúc, thời gian trước bị phạt chép kinh, đến bây giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy mỏi tay, nàng thế nào cũng phải đến hầu hạ ta vài ngày không phải sao?" Thôi Loan Thúy đi thẳng vào chuyện đòi người với Liễu Phi Nhân.
Liễu Phi Nhân vừa nghe trong lòng có chút khó xử, nha đầu Lục Sa kia là người cố chấp, nàng nhìn ra được Lục Sa rất chú ý Thôi Loan Thúy, khiến nàng đến hầu hạ Thôi Loan Thúy vậy chẳng phải là đang khó xử nàng sao?
" Ngươi gần đây thế nào đối với nha đầu trong viện của ta lạ cảm thấy hứng thú đây?" Liễu Phi Nhân tuy rằng thời gian trước tâm tư đều đặt trên người nhị phu nhân nhưng cũng không chứng tỏ đối với những chuyện trong viện nàng không biết gì cả, dù sao thì chuyện Thôi Loan Thúy tặng dược cho Lục Sa cũng sẽ truyền đến tai nàng.
"Những ngày gần đây quá nhàm chán, ta cảm thấy nàng rất thú vị muốn đùa một phen, thế nào không muốn bỏ những thứ yêu thích?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại.
"Cho dù ngươi muốn sao trên trời ta cũng sẽ tìm cách hái xuống cho ngươi, bất quá ta sợ nha đầu kia không tình nguyện, đến lúc đó chọc giận ngươi thì không tốt." Liễu Phi Nhân nói rất ân cần.
" Với bản lĩnh của Liễu Phi Nhân ngươi, dỗ dành một nha đầu có gì khó khăn, lẽ nào ngươi sợ ta ăn nàng sao?" Bản lĩnh lạnh nhạt nói.
"Trong viện của ta có nhiều nha hoàn cho ngươi chọn, ngươi thế nào lại chọn nàng đây?" Liễu Phi Nhân hiếu kỳ hỏi.
"Thế nào, không thể chọn nàng?" Thôi Loan Thúy không đáp mà hỏi ngược lại.
"Nha đầu kia rất cố chấp." Liễu Phi Nhân vẫn cảm thấy như vậy dường như không tốt.
"Nếu ngươi thật sự bảo bối nàng như vậy thì đừng đến chỗ ta nữa." Thôi Loan Thúy lạnh lùng nói.
"Nàng sao có thể so với ngươi đây, ngươi muốn mượn thì mượn đi." Liễu Phi Nhân là mỹ sắc trước mặt dĩ nhiên phải dỗ dành mỹ sắc trước.
Khóe miệng Thôi Loan Thúy mỉm cười, nha đầu, ngũ phu nhân nhà ngươi dễ dàng liền đem ngươi cho người ta mượn.
Lý Trì Nguyệt nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, tác dụng của hương liệu kia lẽ nào lớn như vậy sao, hôm nay dĩ nhiên dày vò nàng đến khó chịu như vậy, hay là nói bản thân động dục niệm rồi đi, đối tượng động dục niệm còn có thể là Đồ Cửu Mị, rốt cuộc có phải nàng động dục niệm với Đồ Cửu Mị hay không, Lý Trì Nguyệt ngược lại muốn nghiệm chứng một phen. Nếu thật sự động dục niệm với Đồ Cửu Mị, nàng trái lại muốn nếm thử một phen, dù sao thì nàng cũng không phải tam công chúa, thủ lấy tam trinh cửu liệt, quy củ nàng chưa bao giờ để vào mắt. Vừa nghĩ đến hành động càn rỡ Đồ Cửu Mị đã làm với nàng, sắc mặt liền có chút ửng hồng, Đồ Cửu Mị sợ là thật sự có sở thích giống Liễu Phi Nhân đi, nếu không thế nào lại dám làm loại hành động cực kỳ thân mật đó với nàng, nhưng Lý Trì Nguyệt dám khẳng định phương diện đó nàng và Đồ Cửu Mị đều không ý thức được, nếu nàng ý thức được thì đã sớm phá thân rồi, chuyện này đại khái vẫn là nửa tỉnh nửa mê đi. Nhớ đến chuyện đã xảy ra ban sáng, Lý Trì Nguyệt lại có một chút tức giận Đồ Cửu Mị, nha đầu kia đối với nàng càng lúc càng không có sợ hãi, thật sự nên chỉnh một phen, nếu không ai là chủ nhân của viện này nàng cũng quên mất đi.
Hôm sau Đồ Cửu Mị mang tâm tình tốt đẹp vội tới thỉnh an phu nhân.
"Đến đây." Lý Trì Nguyệt ngoắc nàng.
Đồ Cửu Mị liền hướng phu nhân đi đến, chỉ kém không ngoắc đuôi hai cái.
"Nằm xuống, để bản phu nhân ngửi hương." Mục đích của Lý Trì Nguyệt hôm nay cũng không chỉ có ngửi hương đơn giản như vậy.