Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Sa không phủ nhận lúc bản thân nghe đến câu nói đó trong nháy mắt nàng động tâm, dĩ nhiên cũng chỉ trong nháy mắt. Nàng cùng thất phu nhân, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, thất phu nhân là người thanh cao như vậy sẽ để ý nàng sao, có lẽ thất phu nhân buồn chán muốn vui đùa mà thôi.

"Ta là nghiêm túc, cũng không phải tìm ngươi vui đùa." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không chút nào động dung, có chút nóng lòng hướng Lục Sa lần thứ hai hô lên.

"Vậy thì đã sao? Một người ở trạch viện, một bên ngoài làm nô, thất phu nhân cảm thấy sẽ có kết quả sao?" Bị Liễu Phi Nhân nhổ một gốc tình cảm Lục Sa hiện tại dị thường lý trí bình tĩnh. Thất phu nhân có tài hoa, có dung mạo, lại có chủ kiến, thích nàng một chút cũng không khó khăn nhưng sau khi thích thì thế nào? Lục Sa không nhìn thấy kết quả, đã như vậy, liền nhân lúc còn chưa động tâm, bóp chết tâm tư này để tránh đồ sinh ưu sầu.

Thôi Loan Thúy nói lời đó vốn là xung động hô lên, nghe Lục Sa vừa nói như vậy mới hoảng hốt phát hiện bản thân thực sự không quá lý trí, cuối cùng không có lời nào phản bác.

"Thất phu nhân chỉ là tịch mịch mà thôi, nếu như thực sự tịch mịch còn có thể tìm ngũ phu nhân trêu chọc, ta nghĩ trong lòng ngũ phu nhân thích nhất là ngươi, dù sao thất phu nhân là một nữ tử xuất chúng, rất ít người không thích ngươi, người như Lục Sa vào không được mắt của thất phu nhân." Lục Sa nói với Thôi Loan Thúy.

"Ta đã không pha trộn cùng Liễu Phi Nhân nữa, lọt vào mắt được hay không, không phải ngươi nói là được." Thôi Loan Thúy lạnh giọng nói, nàng cũng không thích nghe Lục Sa nói những lời này, nàng cảm thấy nha đầu này bản chất so với nàng còn cao ngạo hơn.

"Thất phu nhân nếu như không có việc gì, Lục Sa xin cáo lui." Lục Sa hướng Thôi Loan Thúy cung kính nói xong, liền cất bước rời khỏi.

Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân một quyền đánh vào không khí, không hề có chút tác dụng, sau đó chỉ có thể tùy ý trong lòng bản thân khó chịu, rất không thoải mái. Ngươi cho dù là tốt, nhưng nếu người khác chướng mắt ngươi thì trong mắt họ ngươi cái gì cũng không tốt, lớn như vậy Thôi Loan Thúy lần đầu tiên cảm thấy bản thân thất bại như vậy.

"Quận chúa, triều cục sợ là có biến rồi, bệ hạ sủng ái Đồ chiêu nghi, thậm chí đề xuất phế hậu, đối với Vương gia càng lúc càng chướng mắt, nô tài sợ là tiếp tục như vậy Vương gia sẽ càng lúc càng bất lợi." Tâm phúc bên cạnh Lý Trì Nguyệt đem thư tín mới nhất từ kinh thành đưa cho Lý Trì Nguyệt.

Lý Trì Nguyệt nhìn một chút, không khỏi thở dài, quyền lợi tựa như một cái bánh lớn mê người, ai cũng muốn cắn một miếng, người muốn tranh đoạt thì nhiều mà lại không chiếm được, mà bệ hạ mới là chủ nhân chân chính của miếng bánh này, bệ hạ để Đồ chiêu nghi ăn, phụ vương muốn cướp thì sẽ không có kết cục tốt. Hôm nay bệ hạ có ý định lập Đồ chiêu nghi làm hậu, phụ thân lại nhiều lần ngăn cản bất quá là trêu chọc Đồ chiêu nghi cừu hận mà thôi.

"Vậy có thể làm sao? Ta lại quản không được quyết định của phụ vương, ta chỉ là quận chúa ngoại gả, cáo mượn oai hùm mà thôi." Lý Trì Nguyệt vài phần bất đắc dĩ.

"Nhưng......" Dù sao cũng là từ cựu thần của Túc Thân Vương, đương nhiên là trong lòng đứng về phe Túc Thân Vương.

"Bản quận chúa cho dù xen vào cũng không có tác dụng gì, nếu đã vậy sao không tự giữ mình đây? Tuy rằng đại thụ ngã rồi đối với chúng ta mà nói vô cùng bất lợi nhưng trên người bản quận chúa rốt cuộc là chảy dòng máu hoàng thất, ai cũng không thể chân chính khi dễ trên đầu bản quận chúa." Lý Trì Nguyệt gần như lãnh huyết mà nói, nàng đến bây giờ cũng không biết đã viết bao nhiêu phong thư hối thúc Túc Thân Vương về lại đất phong, nhưng phụ vương khăng khăng một mực đã khiến nàng có thể dự liệu được kết quả. Không một hoàng đế nào cho phép trên đầu mình có một thái thượng hoàng, mặc dù đương kim hoàng thượng nhân từ nhưng cũng sẽ không thể nhịn được nữa, Đồ chiêu nghi bất quá là một lợi khí trong tay hoàng thượng dùng đối phó Túc Thân Vương mà thôi.

Lý Trì Nguyệt trở lại nội viện liền thấy Đồ Cửu Mị đang ở đó vẽ tranh, cần cù bù khuyết điểm không phải không đạo lý, tài vẽ tranh của Đồ Cửu Mị miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là có tiến bộ.

"Phu nhân, ngươi mau tới đây nhìn xem, ta đây là vẽ chính mình...." Đồ Cửu Mị giống như một hài tử đòi phần thưởng, nhìn thấy Lý Trì Nguyệt lập tức đem nàng kéo đến, tiện thể đưa bức họa vừa vẽ cho phu nhân xem.

Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị nở nụ cười vô tâm vô phế dị thường xán lạn, không tự giác theo đó nở nụ cười, người ngốc như vậy mới là hạnh phúc nhất, vô ưu vô lự.

Phụ thân nàng cùng Đồ chiêu nghi tranh quyền đoạt lợi, mà nàng cùng tỷ tỷ của nàng ta lại ở chỗ này tương thân tương ái, ngẫm lại đều cảm thấy tạo hóa trêu người.

"Muội muội ngươi là người thế nào?" Lý Trì Nguyệt lần đầu chủ động hỏi đến Đồ Thập Mị, điều này làm cho Đồ Cửu Mị vô cùng hài lòng.

"Muội muội ta vô cùng thông minh, rất cường đại, quyết định việc gì thì nhất định phải làm được, chưa từng có chuyện gì nàng làm không được, nói chung là rất lợi hại." Đồ Cửu Mị vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào nói, nàng cảm thấy lời nói cũng không thể hình dung được hết chỗ lợi hại của muội muội, nói cho cùng chính là tốt, rất lợi hại.

"Nếu ta và muội muội ngươi chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn ai?" Lý Trì Nguyệt nhìn ra được Đồ Cửu Mị thập phần lưu ý Đồ Thập Mị, đột nhiên có chút hiếu kỳ, trong lòng Đồ Cửu Mị nàng chiếm bao nhiêu phân lượng!

"Muội muội là muội muội, phu nhân là phu nhân, làm gì lại phải chọn đây?" Đồ Cửu Mị nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng đối với giả thuyết này vô cùng không thích.

"Không có gì." Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng không bám lấy không tha đề tài này, không quản triều đình tinh phong huyết vũ, nàng thầm nghĩ bảo trụ phần yên tĩnh của bản thân, nàng muốn bản thân chân chính giữ lại dòng máu lãnh huyết của hoàng thất.

Lý Trì Nguyệt muốn tự giữ thân mình không tham dự tranh quyền đoạt lợi chốn triều đình, nhưng một đạo thánh chỉ trong cung truyền đến lại khiến cuộc sống bình tĩnh của Lý Trì Nguyệt bị đánh úp.

Đồ chiêu nghi mang long chủng, bệ hạ dị thường quan tâm, nghe nói Đồ Thập Mị tưởng niệm tỷ tỷ cũng muốn gặp cháu trai vì vậy bệ hạ liền lập tức hạ thánh chỉ, triệu Đồ Cửu Mị vào cung bầu bạn.

Một đạo thánh chỉ đến Hầu phủ, trong lòng Lý Trì Nguyệt rối loạn, mà Đồ Cửu Mị ngây ngốc còn đang vì sắp có thể vào cung gặp muội muội mà cười ngây ngô.

Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị là mỹ nhân tuyệt sắc lại có phần tương tự, Đồ chiêu nghi mang long chủng, dụng ý của Đồ Thập Mị hiển nhiên đã rất rõ ràng.

"Ngươi thì vui rồi, sắp được thỏa mãn tâm nguyện." Đêm đó, sau khi Lý Trì Nguyệt nói xong câu này liền hung hăng cắn một ngụm trên vai Đồ Cửu Mị, gần như nhìn thấy máu, đau nhức đến rơi nước mắt. Nàng hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì khiến phu nhân không thoải mái, hơn nữa phu nhân nói lời đó nàng hoàn toàn không hiểu, tâm nguyện đó là cái gì chứ? Mặc kệ nàng truy vấn thế nào phu nhân cũng không nói, chỉ cảm thấy càng làm cho phu nhân không vui, sau đó nàng cũng không dám truy vấn nữa, chỉ là đêm đó phu nhân lăn qua lăn lại nàng rất nhiều lần, cho dù là nàng hảo tinh lực thì ngày hôm sao cũng sắp bò dậy không nổi.

Lý Trì Nguyệt chỉ muốn đem ấn ký khắc thật sâu, người của nàng, nàng không thích bị người khác cướp đi.

Sáng hôm sau, Lý Trì Nguyệt liền theo Đồ Cửu Mị cùng nhau vào kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK