Mọi người nhanh chóng chạy tới, phá cửa ra. Họ nhìn thấy quản gia đã chết, trừng mắt, vẻ mặt tuyệt vọng, trong tay nắm chặt một thanh chuỷ thủ, ngực bị đâm thủng. Nhìn giống như là tự sát.
Nghê Diệp Tâm lập tức cùng mọi người đi đến đó.
Khi bọn họ tới đã có một đám người ở ngoài phòng, bộ khoái quan sai cùng Ngỗ tác đều có đủ. Bởi vì mấy người Nghê Diệp Tâm còn chưa có tới, cho nên tất cả mọi người đều không có tiến vào phòng, chỉ ở bên ngoài chờ.
Nghê Diệp Tâm đi tới cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản gia nằm trên mặt đất.
Bên ngoài phòng không ít người, đa số là người hầu Tạ gia. Tất cả đều nhỏ giọng bàn luận, còn có tiếng khóc, là một cô nương. Nàng quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết. Có người đỡ nàng, nhưng nàng khóc đến đứng dậy không nổi.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua, rồi vội vã vào phòng.
Trong phòng rất ngăn nắp. Nghe nói có người phát hiện vết máu, mấy gia đinh đã phá cửa xong vào. Cửa chính bị khóa, tất cả cửa sổ đều đóng nhưng không có khóa.
Trong phòng chỉ có thi thể quản gia. Quản gia nằm trên mặt đất, trên bàn cùng ghế đều có vết máu. Ghế dựa có vệt máu, nhìn như là vốn dĩ ngồi ở trên ghế sau đó từ trên ghế ngã xuống đất.
Ngỗ tác đi theo Nghê Diệp Tâm tiến vào nghiệm thi.
“Đại nhân, vết thương trí mạng chính là ở ngực. Xem hình dạng miệng vết thương rất có khả năng là cây chuỷ thủ trong tay quản gia gây ra.”
Nghê Diệp Tâm cũng cẩn thận nhìn thi thể, còn duỗi tay sờ soạng một chút.
Buổi chiều ngày hôm qua còn nhìn thấy quản gia, buổi sáng hôm nay lại phát hiện quản gia đã chết. Cái chết này thật sự là quá đột ngột, làm mọi người đều run sợ trong lòng.
Nghê Diệp Tâm không cần dựng lỗ tai cũng có thể nghe được có người đang nói là do quỷ làm. Họ khẳng định là ác quỷ trở về báo thù.
Nghe nói năm đó nha hoàn kia là do quản gia lệnh người áp giải đến quan phủ. Cho nên bọn hạ nhân đều nói nha hoàn hóa thành ác quỷ tìm đến quản gia báo thù.
Quản gia há mồm, đôi mắt cũng trừng to, biểu tình trên mặt giống như bị thống khổ cực lớn. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm cảm giác biểu tình này cũng không phải thống khổ, mà là tuyệt vọng.
Ngỗ tác muốn đem thi thể mang về nha môn để tiếp tục nghiệm thi. Nghê Diệp Tâm phất phất tay, để mấy quan sai cùng Ngỗ tác mang theo thi thể đi trước.
Khi quan sai nâng thi thể đi ra ngoài, tiếng khóc lại trở nên lớn lên. Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, hỏi:
“Cô nương khóc bên ngoài là ai?”
Bộ khoái cũng không biết là ai, đã kêu một người hầu Tạ gia vào hỏi. Gia đinh này nghe nói là trợ thủ luôn đi theo quản gia. Quản gia ở Tạ gia cũng nhiều năm, Tạ lão gia đối với hắn cực kỳ tín nhiệm. Quản gia có hai người hầu cận làm trợ thủ. Một trong hai người có chuyện đã về quê hơn nửa tháng rồi, hơn nửa tháng nữa mới có thể trở về.
“Là con gái lớn quản gia.”
“Con gái?”
“Quản gia có một đứa con gái lớn, một đứa con trai nhỏ. Bất quá đứa con trai bị bệnh đã mất khi còn nhỏ. Hiện tại quản gia chỉ có đứa con gái này.”
Con gái quản gia đã hơn hai mươi tuổi, đã thành thân vài năm. Bởi vì rất được Tạ lão gia chiếu cố, cho nên con gái quản gia gả cho một thiếu gia ở trấn bên cạnh. Tuy rằng nhà kia kém xa Tạ gia, nhưng con gái của quản gia cũng xem như là trèo được cành cao.
Nghe nói thiếu gia kia muốn cưới tiểu thư con Tạ lão gia, nhưng Tạ tiểu thư tuổi còn nhỏ không thể gả. Một lần thiếu gia tới Tạ gia, đã gặp con gái quản gia, cũng coi như là nhất kiến chung tình, liền cưới con gái quản gia.
Vốn dĩ gia đình kia không vừa lòng con gái quả gia. Bất quá tính tình nàng cũng tốt, cũng sinh cho họ cháu trai, chuyện làm ăn với Tạ gia cũng không tồi, cho nên gia đình kia đối với con gái quản gia cũng càng ngày càng tốt.
Nàng vốn dĩ ở trấn bên cạnh, không thường trở về. Nhưng vài ngày trước nghe nói Tạ gia đã có người chết, nàng có chút lo lắng, liền trở về nhìn một cái. Không nghĩ tới sáng sớm hôm nay lại phát hiện phụ thân mình đã chết.
Nghê Diệp Tâm nghe xong trầm mặc trong chốc lát, rồi hỏi gia đinh.
“Ngươi có biết đêm qua quản gia khi nào trở về không?”
Gã sai vặt nghĩ nghĩ, nói:
“Ngày hôm qua quản gia trở về rất sớm. Ngày thường quản gia đều đến nửa đêm mới trở về. Ngày hôm qua ta trở về đã nhìn thấy phòng quản gia có đèn, khẳng định là đã trở về.”
“Lúc sau có người tới đi tìm hắn không? Hắn có đi ra ngoài không?”
“Không có, tuyệt đối không có, không ai tới, quản gia cũng không đi ra ngoài. Đêm qua thực yên tĩnh, cũng không có nghe được tiếng động gì. Nào nghĩ đến…… sáng sớm……”
Hắn ngủ thật say, không nghĩ tới phòng bên cạnh phòng có người chết. Suy nghĩ một chút lông tơ đều dựng ngược.
“Vậy ngày hôm qua quản gia gặp người nào?”
“ Đại nhân, ngày hôm qua quản gia gặp rất nhiều người. Ta không thể đếm được hết.”
Gần đây Tạ lão gia thân thể không tốt, quản gia thật sự rất bận rộn.
Trước kia việc buôn bán đều là Tạ lão gia xử lý. Sau này có nhị thiếu gia giúp một ít công việc. Đại phu nhân thực an phận, chưa bao giờ đi hỏi chuyện kinh doanh này nọ. Nhưng nhị phu nhân thì luôn cố ý vô tình hỏi thăm.
Nghe nói nhị phu nhân cũng là tiểu thư, trong nhà cũng làm ăn buôn bán. Nhị phu nhân vào Tạ gia liền muốn giúp nhà mình, cho nên luôn chọn thời điểm nói vài câu với Tạ lão gia.
Ngày hôm qua quản gia gặp rất nhiều người. Đi cửa hàng gặp mấy chưởng quầy, sau đó trở về gặp mấy người Nghê Diệp Tâm, rồi lại đi xin chỉ thị của Tạ lão gia, cùng Tạ lão gia nói vài câu về công việc.
Bởi vì nhị phu nhân cùng đại phu nhân cãi nhau, quản gia còn đi gặp lần lượt đại phu nhân và nhị phu nhân. Rồi đi gặp đại phu hỏi về bệnh tình hai vị phu nhân.
Nếu nói về nha hoàn gia đinh mà quản gia đã gặp, vậy thật là đếm không hết.
Gia đinh còn nói với Nghê Diệp Tâm rằng, quản gia là người thành thật, chưa bao giờ quá nghiêm khắc với hạ nhân, cũng không giận dữ hay mắng chửi người. Cho nên hạ nhân đều cảm thấy hắn là người tốt.
Nghê Diệp Tâm nghe xong gật gật đầu, nói:
“Trì Long, Triệu Doãn, các ngươi đi hỏi những người trong Tạ gia một chút đi. Hỏi xem bọn họ đêm qua làm cái gì, hỏi bọn họ gặp quản gia khi nào, nói chuyện gì.”
“Rõ.”
Hai người vốn dĩ đều phải đi, nhưng Triệu Doãn dừng một chút, nói:
“Nghê đại nhân, sắc mặt nhìn không tốt, có phải bị bệnh hay không?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, theo bản năng duỗi tay sờ sờ trán, cảm giác cũng không nóng, cũng không khó chịu.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nhìn qua Nghê Diệp Tâm. Quả nhiên sắc mặt vẫn thực đỏ, so với lúc nãy còn đỏ hơn. Mộ Dung Trường Tình cũng đưa tay tới sờ trán Nghê Diệp Tâm một chút.<HunHn786>
Nghê Diệp Tâm run run, cảm giác tay Mộ Dung đại hiệp quá lạnh.
“Nơi này giao cho Trì Long cùng Triệu Doãn, ngươi cùng ta đi về trước.”
“Từ từ, đại hiệp……”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Trường Tình nắm cổ tay, lôi kéo ra ngoài.
Trì Long nhanh nhẹn nói:
“Nghê đại nhân về nghỉ ngơi trong chốc lát. Chúng ta dò hỏi xong rồi sẽ trở lại khách điếm tìm các người.”
Triệu Doãn cũng gật đầu.
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình túm đi ra ngoài cũng không phối hợp, đá chân nói:
“Đại hiệp, mau buông ra.”
“Câm miệng, thành thật chút đi.”
“……”
Thái độ của Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không giống như là đối đãi người bệnh nha.
Đi ra ngoài sân nhìn thấy con gái quản gia còn quỳ trên mặt đất khóc, Nghê Diệp Tâm dùng sức kéo Mộ Dung Trường Tình nói:
“Từ từ, chờ một chút, từ từ.”
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ hơi nới lỏng tay một chút. Nghê Diệp Tâm liền giống cá chạch rút bàn tay ra. Nghê Diệp Tâm lập tức chạy đến trước mặt cô nương kia ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi:
“Nàng là con quản gia sao?”
Cô nương hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, gật đầu nói:
“Phải…… phụ thân ta……”
“Chúng ta là tới điều tra vụ án. Nàng có thể nói cho ta biết ngày thường phụ thân cùng người nào quan hệ không tốt không?”
Cô nương lắc đầu như không nghĩ ra được, rồi đột nhiên nói:
“Có... có... là…… là……”
Tựa như không tiện mở miệng, cuối cùng nhỏ giọng nói:
“Chính là nhị phu nhân.”
“Nhị phu nhân?”
Nghê Diệp Tâm cũng nhỏ giọng nói:
“Quản gia cùng nhị phu nhân quan hệ không tốt?”
Cô nương gật đầu.
“Phụ thân đi theo lão gia cùng đại phu nhân rất nhiều năm, nhị phu nhân sau này mới vào nhà. Nhị phu nhân vào cửa liền rất kiêu ngạo, có nhị thiếu gia càng kiêu ngạo. Khi không có lão gia liền thích chèn ép nói móc đại phu nhân. Nhị phu nhân cảm thấy phụ thân là người của đại phu nhân, cho nên cũng không thích ông. Ta nhớ có một lần, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày đó lão gia không ở nhà, nhị phu nhân không kiêng nể gì, đứng ở trong sân chửi ầm lên. Bà ta mắng phụ thân ta, nói ông là đồ đê tiện, nói sớm muộn gì cũng sẽ mách lão gia đánh chết phụ thân ta.”
Cô nương nói xong liền khóc càng hung.
Nghê Diệp Tâm an ủi cô nương.
“Nàng về nhà trước đi, ở chỗ này cũng khó tránh khỏi bị người ta nói mà đau đầu. Chúng ta sẽ mau chóng tìm được hung thủ.”
Cô nương gật gật đầu, vẫn ngăn không được nước mắt chảy xuống.
Nghê Diệp Tâm muốn đỡ cô nương, nhưng vừa đứng dậy, đột nhiên liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen. Bởi vì đột nhiên nhìn không thấy, cho nên trong lúc nhất thời cũng mất cân bằng.
Cô nương sợ hãi kêu một tiếng.
“Đại nhân……”
Mộ Dung Trường Tình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Nghê Diệp Tâm, nhíu mày nói:
“Thế nào?”
Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:
“Không có gì. không có gì, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, có thể là ngồi xổm quá lâu.”
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Lúc này có thể đi rồi chưa?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, gật đầu.
Tay Mộ Dung Trường Tình để ở eo Nghê Diệp Tâm nửa đỡ nửa ôm. Nghê Diệp Tâm thích đến nước mũi cũng sắp chảy ra. Đầu dựa vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, khóe miệng Nghê Diệp Tâm giãn ra đến mang tai luôn. Hoàn toàn không giống như là người bệnh.
“Nghê đại nhân sinh bệnh còn đi thương hương tiếc ngọc.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, càng cười vui vẻ, nói:
“Mộ Dung đại hiệp ghen sao?”
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, bất quá trong lòng thật sự có chút khó chịu.
Rất khó chịu.
Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình chưa từng nói qua đối với Nghê Diệp Tâm có tình cảm gì đặc biệt, bất quá hai người từng có hôn môi. Từ lúc đó về sau hình như đã có thay đổi.
“Đại hiệp đừng ghen. Cô nương đó thật đáng thương. Ai da……”
“Than cái gì?”
“Vừa rồi ta quan sát thi thể, cùng trong phòng, cảm thấy quản gia rất có khả năng là tự sát.”
“Thật là tự sát?”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, cảm giác có chút không thể tin.
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
“Khả năng rất lớn. Bất quá hắn là bị người khác uy hiếp, cũng không phải tự mình nghĩ quẩn mà muốn chết.”
Mộ Dung Trường Tình trầm mặc.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Có thể đem ra uy hiếp quản gia, ngoại trừ con gái cùng cháu ngoại thì còn là gì? Trừ mấy người đó ra cũng không có gì khác, cho nên mới nói cô nương ấy rất đáng thương.”
Mộ Dung Trường Tình vẫn không nói gì. Ra khỏi Tạ gia, lúc này hắn mới nói:
“Về khách điếm trước, ta gọi đại phu tới.”
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:
“Thật sự không cần, chỉ là cảm mạo mà thôi, uống thuốc thì được rồi.”
Nghê Diệp Tâm nói xong, Mộ Dung Trường Tình liền cảm giác toàn thân Nghê Diệp Tâm giống như không xương cốt dựa vào trong lòng ngực hắn. Mộ Dung Trường Tình hoảng sợ, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm té xỉu. Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn đã thấy “vẻ mặt hứng khởi” mở to mắt nhìn mình.
“Làm cái gì đó?”
“Ta bị bệnh nha, cho nên cần có phúc lợi mới được. Nhân cơ hội này chiếm một chút tiện nghi, bằng không về sau rất khó có cơ hội như vậy.”
Nghê Diệp Tâm không chỉ dựa vào Mộ Dung Trường Tình, còn duỗi tay sờ soạng, sau đó cười hắc hắc.
Lông mày Mộ Dung Trường Tình giật giật. Hắn cảm thấy mình vừa rồi lo lắng đều là dư thừa mà thôi.
Nghê Diệp Tâm khó có được cơ hội tốt như vậy, quang minh chính đại ăn đậu hủ. Đầu tiên là sờ sờ ngực Mộ Dung Trường Tình, nước miếng cũng chảy xuống. Sau đó lại đi xuống sờ sờ eo Mộ Dung Trường Tình, tuy rằng cũng cứng rắn nhưng xúc cảm thật là tốt.
Khi Nghê Diệp Tâm muốn sờ mông, Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc chịu không nổi nữa, lập tức ôm Nghê Diệp Tâm đem để ở trên vai.
“A.... Đại hiệp, đừng!”
Buổi sáng trên đường cái người đi lại rất nhiều, còn có mấy quan sai cùng bộ khoái. Mọi người đột nhiên nghe được Nghê Diệp Tâm hô to một tiếng "Đừng", tất cả đều đem ánh mắt bắn lại đây, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, đương nhiên còn có Mộ Dung Trường Tình.
Trên trán Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh.
Nghê Diệp Tâm còn không biết sống chết hô to.
“Đại hiệp, ta là người bệnh, phải ôn nhu đối đãi, khiêng như vậy dạ dày sao chịu được, ta sẽ nôn mửa!”
Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng xoay người rời khỏi Tạ gia. Nghê Diệp Tâm bị khiêng trên vai nói không ra lời, thiếu chút nữa thật sự nôn mửa ra!
Nghê Diệp Tâm khó chịu lại hô to lên.
“Giết người diệt khẩu, mưu sát phu quân, eo ta muốn đứt làm đôi rồi. Đau đau đau, ta chưa luyện qua công phu uốn dẻo.”
Mộ Dung Trường Tình thật chịu không nổi nói:
“Vậy ngươi muốn làm sao?”
Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Ôm kiểu công chúa đi!”
“……”
Mộ Dung Trường Tình hiện tại đã hoàn toàn biết ôm kiểu công chúa là thế nào, liền thật sự ôm Nghê Diệp Tâm kiểu công chúa, miễn cho người này lại nói bậy.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mỹ mãn, rút ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại nói:
“Thật vững chắc, thật thoải mái quá.”
“……”