“Nghê đại nhân, sao cũng ở chỗ này?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói:
“Chúng ta đi ngang qua.”
“Vậy đúng là quá tốt.”
Tiểu nhị tiếp đón đoàn người Triệu Mục tiến vào, phát hiện Triệu Mục cùng Nghê Diệp Tâm quen biết, nên nhanh dọn thêm ghế, ân cần nói:
“Khách quan, ngài ngồi ở đây đi.”
Vừa vặn, thấy Triệu Mục đang cùng Nghê Diệp Tâm nói chuyện, cho nên tiểu nhị ân cần đem ghế đặt ở giữa Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình vừa thấy sắc mặt càng đen.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, đương nhiên cũng không vui khi giữa mình cùng Mộ Dung đại hiệp có “kẻ thứ ba”. Vốn dĩ muốn lập tức ngăn cản, bất quá đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt ghen của Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm tức khắc có loại cảm giác trời sụp đất nứt.
Mộ Dung đại hiệp thật sự ghen sao? Không thể tin được.
Triệu Mục đã ngồi xuống ghế mà tiểu nhị đem tới, hắn còn kéo lại gần Nghê Diệp Tâm, còn đắm chìm trong niềm vui tao ngộ.
Nghê Diệp Tâm cũng không có ngăn cản, bất quá ánh mắt vẫn luôn trộm nhìn Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm muốn nhìn xem Mộ Dung đại hiệp rốt cuộc có phải ghen hay không.
Đi theo Triệu Mục tổng cộng năm người, họ ngồi ở bàn bên cạnh. Trong những người đó chỉ có một người mặc xiêm y màu đen những người khác ăn mặc thống nhất, làm người kia thoạt nhìn có chút khác biệt.
Người kia hơn hai mươi, khuôn mặt trắng nõn, diện mạo cũng coi như không tồi. Hắn có môi mỏng một chút, sắc mặt cũng lạnh nhạt, cũng không có vui vẻ, thoạt nhìn hẳn là không dễ ở chung.
Mấy người khác vừa nói vừa cười, thoạt nhìn thực hoà nhã.
Triệu Mục ngồi xuống, chà xát tay, nói:
“Thời tiết này quá lạnh, bên ngoài tuyết……”
“Cạch!”
Vang lên một tiếng giòn tan cắt ngang câu nói của Triệu Mục. Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đứng dậy đá cái ghế, không nói một lời liền đi ra cửa. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cũng nhanh đứng lên, nói:
“Đại hiệp muốn đi đâu?”
Xem ra là chơi quá mức rồi, đã chọc giận đại hiệp.
Trì Long cùng Triệu Doãn đều yên lặng cúi đầu, coi như cái gì cũng chưa thấy. Bọn họ không muốn tham dự chuyện riêng tư của Nghê đại nhân cùng Mộ Dung đại hiệp, bằng không cuộc chiến sẽ không dứt.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình đi, chạy nhanh đuổi theo. Triệu Mục sửng sốt, nói:
“Nghê đại nhân……”
Hắn kêu một tiếng, Nghê Diệp Tâm không nói, cũng không có quay đầu lại. Triệu Mục có chút há hốc mồm, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, cuối cùng lắc lắc đầu.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đột nhiên chạy đi, cả tiểu nhị cũng ngốc, không hiểu ra sao nhưng không dám nói nhiều. Bất quá tiểu nhị cảm thấy, diện mạo khách quan kia nghiêm mặt cũng thật sự đáng sợ như Diêm La Vương.
Tiểu nhị mang chén đũa cho Triệu Mục, cũng mang đồ ăn cho mấy người đồng hành cùng Triệu Mục, rồi thành thật lui xuống.
Người mặc y phục đen ngồi bàn bên cạnh Triệu Mục vốn dĩ vẫn luôn cúi đầu, bất quá khi Mộ Dung Trường Tình rời đi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, ánh mắt cũng thực bình tĩnh, bất quá một lát sau hơi chút nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không rõ lắm.
Nhìn Triệu Mục có bộ dáng bất an,Trì Long cười nói:
“Đại công tử không cần phiền não. Buổi sáng Nghê đại nhân cùng Mộ Dung đại hiệp đã nói bên ngoài có tuyết lớn, ăn cơm xong họ phải đi xem xét một chút.”
Trì Long bình tĩnh nói dối, hoàn toàn không có chuẩn bị trước, hơn nữa cũng không lộ ra một chút chột dạ. Triệu Doãn trộm nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nghe Trì Long nói như vậy, Triệu Mục nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy là tốt rồi, ta cho rằng mình chọc Nghê đại nhân…… Bọn họ đi cũng quá vội vàng.”
Triệu Mục không phải chọc Nghê Diệp Tâm, hắn là chọc giận Mộ Dung Trường Tình thôi.
Mộ Dung Trường Tình ra khỏi khách điếm, tức khắc có chút hối hận. Bởi vì bên ngoài tuyết thật sự rất lớn, gió thổi mạnh, trên mặt có chút đau rát.
Mộ Dung Trường Tình nội công thâm hậu, xuất phát từ bản năng, sẽ vận nội công bảo trì ấm áp. Cho nên bông tuyết rơi xuống ở trên người hắn liền tan ra. Điểm chết người chính là tuyết trên tóc cũng đều tan, chỉ một lát tóc của hắn đều ướt hết.
Chỉ là thực mau, Mộ Dung Trường Tình nghe được giọng Nghê Diệp Tâm, vì thế hắn không có dừng lại, lập tức tiếp tục đi về phía trước.
Nghê Diệp Tâm vừa ra tới, thiếu chút nữa liền bị lạc Mộ Dung Trường Tình. Phải trừng lớn mắt cẩn thận nhìn mới nhìn thấy được bóng dáng màu trắng phía trước.
Tuyết làm nơi nơi đều trắng xoá một mảnh, Mộ Dung Trường Tình còn luôn mặc một thân bạch y, thiếu chút nữa hòa thành một khối. Nghê Diệp Tâm không dám dừng lại, lập tức đuổi theo.
Mộ Dung Trường Tình đi nhanh, cũng may không dùng khinh công, Nghê Diệp Tâm chạy cũng đuổi kịp.
Nghê Diệp Tâm nhanh lấy lòng.
“Đại hiệp, chúng ta đi đâu đây?”
“Ta đi nơi nào có quan hệ gì ngươi?”
Xong rồi……
Chứng ngạo kiều lại phát tác……
Nghê Diệp Tâm trong lòng kêu khổ không ngừng. Sớm biết rằng như thế này sẽ không kích thích Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nắm tay áo Mộ Dung Trường Tình lắc lư nói:
“Đại hiệp ta sai rồi.”
Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt nhìn một cái, nói:
“Tốc độ của ngươi gần đây càng lúc càng nhanh.”
“……”
Lại bị đại hiệp chế nhạo, Nghê Diệp Tâm nói:
“Đại hiệp rõ ràng biết ta không quen biết người kia mà. Hắn là ai ta cũng không biết.”
Mộ Dung Trường Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
“Vậy mà các ngươi gặp nhau rất vui.”
“Không có, oan uổng quá. Ta chỉ sợ quá lạnh nhạt sẽ bị hắn nhìn ra là đồ giả.”
“Nói như vậy ngươi có nỗi khổ sao?”
Mộ Dung Trường Tình nói vậy, Nghê Diệp Tâm cũng không dám gật đầu, chỉ lộ vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn.
Bên ngoài thật sự là quá lạnh, đông lạnh Nghê Diệp Tâm sắp thành tảng băng. Đôi tay đỏ lên, khớp xương ngón tay gần như không động đậy được, trên mặt cũng đau rát.
Bọn họ đi ra quá mức vội vàng, cũng chưa kịp lấy áo choàng nên hiện tại liền chịu khổ, đặc biệt là Nghê Diệp Tâm. Tuyết ở trên đầu của Nghê Diệp Tâm không có tan, đọng lại thật nhiều, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Rốt cuộc Mộ Dung Trường Tình cũng hòa hoãn một ít, sắc mặt không còn khó coi. Tính cách Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối là chịu mềm không chịu cứng, Nghê Diệp Tâm năn nỉ ỉ ôi một hồi hắn cũng không còn giận.
Một người mắt nhìn thẳng đi phía trước, một người cúi đầu đuổi theo sau, kết quả cũng không biết đi đến đâu.
Không gian toàn là tuyết, không xa hình như có cái hồ lớn. Tuy rằng hôm nay thời tiết thực lạnh, nhưng bởi vì chưa lâu nên hồ nước cũng không có kết băng.
Mặt hồ cũng không có thuyền, thoạt nhìn đặc biệt an tĩnh, một gợn sóng cũng không có.
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, lôi kéo tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Ồ, đại hiệp nhìn kìa, đây là hồ nước mà tiểu nhị nói có phải hay không? Nghe nói có quỷ xuất hiện.”
“Ta sao biết.”
Bên hồ thực an bình, cảnh sắc cũng không tệ lắm, hoàn toàn không có cảm giác quỷ dị hay không khí khủng bố gì, một chút cũng không giống như lời tiểu nhị nói.
Nghê Diệp Tâm đi về phía trước vài bước thăm dò.
“Hồ này không biết sâu bao nhiêu, nếu chết đuối bên trong hồ tuyệt đối là không biết bơi.”
Mộ Dung Trường Tình cũng không nhìn, tựa như một chút hứng thú cũng không có.
Nghê Diệp Tâm không tin có ma quỷ, bọn họ còn phải lên đường không nên xen vào việc người khác. Nơi này cũng có nha môn, khẳng định sẽ có người xử lý vụ án đó.
Chỉ là Nghê Diệp Tâm có chút hiếu kỳ.
Nghê Diệp Tâm đang nói, đã bị Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ đầu.
Hồ nghi ngẩng đầu lên, Nghê Diệp Tâm liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình đang phủi tuyết đọng trên đầu cho mình. Động tác thoạt nhìn có chuyên chú lại hơi thô bạo, làm Nghê Diệp Tâm hơi choáng váng.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm cười nói:
“Đại hiệp, hay chúng ta ở chỗ này ngồi trong chốc lát đi.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:
“Ngươi không cảm thấy lạnh sao?”
Nghê Diệp Tâm lập tức lắc đầu, nói:
“Nhìn xem nơi này cảnh sắc thật đẹp, lại không có người khác, chỉ có hai người chúng ta. Hắc hắc, thật lãng mạn nha.”
Lãng mạn……
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không cảm giác được gì, chỉ nhìn thấy chóp mũi Nghê Diệp Tâm vì đông lạnh mà đỏ au, còn liên tiếp rùng mình.
Nghê Diệp Tâm đã cong lưng dùng tay áo quét quét tuyết trên tảng đá, sau đó đặt mông ngồi xuống, rồi lôi kéo Mộ Dung Trường Tình, ý bảo hắn cũng ngồi xuống.
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình, bất quá vẫn ngồi xuống. Hắn duỗi tay áp trên mu bàn tay Nghê Diệp Tâm, truyền qua một ít nội lực cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cảm giác ấm áp lên. Vừa rồi còn lạnh muốn chết, hiện tại thoải mái thở ra một tiếng.
Nghê Diệp Tâm ở trong lòng vụng trộm cười, cảm thấy đại hiệp kỳ thật vẫn thực ôn nhu, chỉ là quá muộn tao cùng ngạo kiều mà thôi.
Tuyết trên người Nghê Diệp Tâm cũng tan chảy, làm cho tóc ướt đẫm. Nhìn sang Mộ Dung Trường Tình đầu tóc cũng như mới vừa tắm xong, cảm giác không có vẻ chật vật, ngược lại có một loại gợi cảm khác thường.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao cảm thấy Mộ Dung đại hiệp như thế nào cũng đẹp, soái khí ngất trời.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh cúi đầu ngây ngô cười, cảm thấy mình giấu giếm rất tốt kỳ thật bộ dạng ngốc muốn chết. Mộ Dung Trường Tình duỗi tay gõ vào đầu Nghê Diệp Tâm, nói:
“Câm miệng, không cho cười.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong, mở to mắt nhìn hắn, nói:
“Đại hiệp ta không phải đã nói rồi sao, trực tiếp hôn ta là có thể bịt miệng ta.”
Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, không để ý Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm không cười, túm lấy tay Mộ Dung Trường nghiêng đầu nói:
“Đại hiệp, cảnh tượng lãng mạn như vậy, chúng ta cũng nên làm chút việc lãng mạn đi. Nếu không hôn ta vậy cho ta hôn một cái đi!”
Mộ Dung Trường Tình biểu tình nhàn nhạt nói:
“Không được.”
“Vì sao? Bên cạnh lại không có ai.”
Bên cạnh chính xác không có ai, bất quá thực mau sẽ có người tới. Mộ Dung Trường Tình đã nghe được tiếng vó ngựa hướng tới bên này.
Nghê Diệp Tâm không nghe được tiếng vó ngựa. Nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình quay đầu đi, lập tức liền đứng lên, sau đó xoay người tới trước mặt Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình là ngồi nên thấp hơn so với Nghê Diệp Tâm đứng một ít. Nghê Diệp Tâm liền đặt hai tay lên bờ vai của hắn, sau đó cúi đầu tới, dùng một giọng điệu lưu manh nói:
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân hôm nay chạy không thoát đâu.”
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa trợn trắng, duỗi tay muốn đẩy Nghê Diệp Tâm ra. Bất quá hắn mới vừa duỗi ra một nửa, bỗng nhiên liền dừng lại, sửa thành ôm eo Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cho rằng Mộ Dung Trường Tình sẽ đẩy mình ra, cho nên vốn đang nghĩ muốn cùng hắn phân cao thấp. Ai biết Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên ôm eo, còn kéo thân thể Nghê Diệp Tâm hướng vào trong lòng mình.
Nghê Diệp Tâm không đứng vững, trực tiếp liền ngã vào lòng Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp……”
Nghê Diệp Tâm mới vừa mở miệng, lại cảm giác được một tay Mộ Dung Trường Tình giữ eo, một tay để sau cổ. Sau đó có một thứ vừa mềm vừa ấm đè ở trên môi.
Hình như Mộ Dung đại hiệp muộn tao đã thăng cấp. Vừa rồi nói chết cũng không hôn đâu, hiện tại đột nhiên liền biến thành như vậy.
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc mở to hai mắt. Bất quá được Mộ Dung Trường Tình hôn thì cao hứng còn không kịp, tất nhiên sẽ không đẩy ra. Nghê Diệp Tâm dứt khoát ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, đặc biệt phối hợp.
Nụ hôn thuần khiết lần này duy trì đến mười giây đồng hồ, đây tốt xấu gì cũng coi như là có tiến triển. Hai người chỉ dán môi ở bên nhau, bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực mỹ mãn.
Nghê Diệp Tâm hơi chút thay đổi góc độ. Chỉ là như vậy, Nghê Diệp Tâm lập tức liền cảm giác được lực ôm của Mộ Dung Trường Tình lớn hơn.
Môi chỉ ma xát một chút lại làm người ta run rẩy không ngừng, thật sự là quá kỳ quái. Trong lòng Mộ Dung Trường Tình chấn động, không tự giác liền đem người trong lòng ngực ôm càng chặt.
Hắn cảm giác hô hấp của mình trở nên thô nặng, mà Nghê Diệp Tâm trong lòng ngực ngược lại cười một tiếng, tựa như rất đắc ý.
Mộ Dung Trường Tình không có nhắm mắt. Hắn liếc nhìn môi Nghê Diệp Tâm. Đôi môi hồng hào mềm mại đang cong lên mang theo một nụ cười vui sướng.
Mộ Dung Trường Tình hơi buông ra một ít, Nghê Diệp Tâm cho rằng nụ hôn đã kết thúc, bất quá sự thật không phải là như thế.
Khi môi hai người vừa mới rời ra một centimet, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lại ôm sát, nụ hôn thứ hai liền tới. Hắn cũng học Nghê Diệp Tâm, dùng môi mình nhẹ nhàng ma xát lên môi Nghê Diệp Tâm.
“Ư”
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhịn không được run lên, đôi mắt trừng lớn, khóe miệng tươi cười biến thành kinh hách.
Lần này chính Mộ Dung Trường Tình lại cười. Nghê Diệp Tâm lộ ra vẻ mặt này làm hắn sung sướng.
Vẫn chỉ là nhẹ nhàng ma xát mà thôi, nụ hôn vẫn là thuần khiết. Bất quá đã làm Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng, cảm giác trái tim nhảy cực nhanh, “thịch thịch thịch” đinh tai nhức óc.
Khi kết thúc nụ hôn, Nghê Diệp Tâm thở phì phò, được Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực.
Nghê Diệp Tâm nghe được Mộ Dung Trường Tình cười ra tiếng. Ở bên tai, còn có hơi thở phun ra, làm cho cả người Nghê Diệp Tâm đều ngứa muốn chết.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được xoa xoa lỗ tai, lúc này mới phát hiện lỗ tai cũng nóng.
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nói:
“Trở về đi, tay ngươi quá lạnh.”
Nghê Diệp Tâm bị kinh hách quá độ, lúc này thành thật ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chờ đứng lên xong, Nghê Diệp Tâm liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì nơi vắng vẻ thế này lại có người đi ngang qua!
“Người quen cũ.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai.
Triệu Mục cưỡi một con ngựa, bên cạnh hắn còn có một người. Hai người ở cách đó không xa.
Khoảng cách này thật sự không xa……
Nghê Diệp Tâm lại trợn tròn mắt, cảm thấy cả quá trình hôn môi vừa rồi cùng Mộ Dung Trường Tình đều bị bọn họ xem hết.
Hơn nữa nhất định là bị kinh hãi, nhìn vẻ mặt phát ngốc của Triệu Mục kia là biết.
Mộ Dung Trường Tình không có một chút kinh ngạc khi có người ở đây. Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt quỷ dị lại xấu hổ của Triệu Mục, sau đó lôi kéo Nghê Diệp Tâm, nhàn nhạt nói:
“Đi thôi.”