Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi.
Nhắc đến cô nương mặc quần áo màu tím làm mọi người nghĩ đến A Tiêu cô nương của Thương Đình Phái. Trong lúc nhất thời, bọn họ không nghĩ ra được còn có cô nương nào mặc như vậy.
Nếu thật là A Tiêu cô nương, như vậy có thể giải thích lý do vì sao hơn nửa đêm nàng còn đi đến sau núi. Thật ra có thể nói A Tiêu cô nương đến sau núi, mở cơ quan đến cột đá, đẩy Yến Bách Lý xuống vực, sau đó rời đi. Nhưng trên đường xuống núi, A Tiêu cô nương lại bỗng nhiên phát độc mà chết. Phỏng chừng chính nàng cũng không có nghĩ đến sẽ xuất hiện chuyện như vậy.
Nghê Diệp Tâm nhanh lôi kéo Mộ Dung Trường Tình chạy đến chỗ Yến Bách Lý dưỡng thương.
Hiện tại Yến Bách Lý ở trong phòng Bình Lục. Cũng may địa vị Bình Lục ở Vô Danh Sơn Trang không thấp, có phòng riêng, tương đối tiện nghi.
Lúc này Yến Bách Lý đã tỉnh, xem ra thuốc của Mộ Dung Trường Tình cho hắn uống rất hữu hiệu, nhưng thoạt nhìn còn quá yếu.
Thời điểm Yến Bách Lý tỉnh, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đều ở đây. Hai người thừa dịp hắn tỉnh một chút liền hỏi hắn rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Yến Bách Lý sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra đây là nơi nào, liền đứt quãng đem sự tình nói ra.
Mộ Dung Dục cảm thấy sự tình kỳ quặc, lập tức liền đi tìm Nghê Diệp Tâm.
Yến Bách Lý cũng coi như là hoàn toàn tỉnh táo, nhưng rất mệt vì còn bị nội thương, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng khó lành. Hắn suy yếu lợi hại, không ngừng thở phì phò, bất quá có thể nói:
"Ta...... Ta căn bản không quen biết người kia...... Cái cô nương kia....."
"Suỵt... Hiện tại nghỉ ngơi trước. Ngươi quá mệt mỏi, đừng nói chuyện."
"Nhưng mà....."
Yến Bách Lý đôi khi đặc biệt dễ dàng bốc đồng, nhưng cũng hoàn toàn không ngốc. Có người nửa đêm đến ra tay với hắn, hiển nhiên là muốn giết người diệt khẩu. Yến Bách Lý cảm thấy không thể hiểu được, thật sự rất muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Bình Lục nhìn môi hắn trắng bệch, nói chuyện cũng không lớn, giống như mèo con kêu. Tuy rằng thực mỏi mệt, nhưng hắn lại không muốn nghỉ ngơi.
Bình Lục dứt khoát đứng lên, sau đó cúi người hôn trên môi Yến Bách Lý một cái. Thông cảm vì hắn là người bệnh, cho nên Bình Lục không có thâm nhập, chỉ là chạm vào liền rời đi.
Bất quá chỉ chạm vào, nhưng làm Yến Bách Lý bị chấn động không nhỏ. Quả nhiên đây là một biện pháp làm ngừng nói tuyệt hảo.
Yến Bách Lý mở to hai mắt nhìn, một chữ cũng nói không nên lời, miệng há to. Bình Lục cười, nói:
"Mau nghỉ ngơi."
Yến Bách Lý lẩm bẩm.
"Ngươi lại...... trêu chọc ta."
Bình Lục vừa nghe, bỗng nhiên có điểm buồn bực.
"Ta có trêu chọc ngươi đâu. Ta hôn ngươi chính là trêu chọc ngươi sao?"
Ai ngờ Yến Bách Lý thực nghiêm trang gật gật đầu. Bình Lục bật cười. Hắn dứt khoát một là không làm hai là làm tới cùng, nắm cằm, lại hôn lên. Lúc này cũng không phải là nhẹ nhàng chạm vào môi, trực tiếp liền đem lưỡi chen vào khoang miệng đoạt lấy.
"Ô... Ô... Ô..."
Âm thanh của Yến Bách Lý phát ra rơi vào lỗ tai Bình Lục thành tiếng rên rỉ, khiến hắn thiếu chút nữa đứng thẳng. Bình Lục vội nhanh chóng buông Yến Bách Lý ra, nói:
"Trêu chọc một người sẽ cùng người đó làm loại chuyện này sao?"
"Ta đương nhiên sẽ không!"
Yến Bách Lý muốn giơ tay sờ môi mình. Đều đã bị gặm sưng lên. Nhưng hắn không có sức lực giơ tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
"Nhưng mà...... Nhưng mà ngươi thì có."
Bình Lục bị tức chết rồi.
"Ta vì sao có? Ngươi nói đi."
"Bởi vì ngươi......"
Yến Bách Lý mặt đỏ tai hồng nói:
"Bởi vì ngươi trước đó còn...... còn đem ta......"
Tuy rằng hắn là nam nhân, không phải cô nương, bị làm như vậy không thể xem như lỗ nặng. Bất quá vẫn cảm thấy nói không nên lời, cảm thấy thẹn hết sức.
"Không phải bởi vì ta thích ngươi mới làm sao?"
Lúc này Yến Bách Lý càng ngốc, trừng mắt nói không ra lời. Sửng sốt thật lâu, Yến Bách Lý mới nói.
"Sao...... Sao có thể?"
"Vì sao không thể? Ta chẳng lẽ đối với ngươi không tốt sao?"
Yến Bách Lý theo bản năng gật đầu, thiếu chút nữa lại làm Bình Lục tức phun máu.
Yến Bách Lý nghĩ mình bị nhốt ở cột đá lâu như vậy, dãi nắng dầm mưa, xém chút đi đời nhà ma. Theo bản năng, hắn cảm thấy Vô Danh Sơn Trang không có người tốt.<HunhHn786>
"Ta đem cơm của mình cho ngươi ăn, tặng cho ngươi vài cái đùi gà, còn có chăn, còn có rượu."
Ngẫm nghĩ một chút Yến Bách Lý lại sửa miệng nói:
"Ngươi đối đãi với ta khá tốt."
Bình Lục vừa nghe liền vui vẻ, nói:
"Ta đối với ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì ta thích ngươi sao?"
Nghe cũng có lý!
Yến Bách Lý đã chuyển sang ngây người, có chút không thể tin tưởng. Hắn có điểm rối rắm, nói:
"Nhưng ta là nam nhân."
"Không quan hệ, đối với ta nam hay nữ đều không khác biệt."
Yến Bách Lý vừa nghe, bỗng nhiên trong lòng có vị chua lòm, nói:
"Vậy ngươi vẫn là đi thích nữ nhân đi!"
Bình Lục cười ha ha lên.
"Ghen à? Về sau ta chỉ thích một mình ngươi nhé? Thế nào?"
Mặt Yến Bách Lý đỏ lên. So với vừa rồi vẻ mặt vàng như nến, bộ dáng lúc này đẹp lên nhiều. Hắn cảm thấy thẹn nói không ra lời.
Bình Lục nhìn bộ dáng này của Yến Bách Lý, tức khắc lại có chút rục rịch. Hắn chậm rãi cúi đầu...
Yến Bách Lý bình tĩnh nhìn Bình Lục. Đối phương càng lúc càng gần, Yến Bách Lý cảm giác được nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh. Hắn đã quên trốn tránh, ánh mắt chăm chú nhìn vào môi người kia, lập tức liền nhớ lại cảm giác hôn môi vừa rồi.
Thực thoải mái, thật là rất kì quái!
Khi môi Bình Lục áp lên, trong đầu Yến Bách Lý còn đang nghĩ về một ít chuyện kỳ quái. Hắn vô thức hơi hơi mở cánh môi, thuận tiện cho Bình Lục đem lưỡi vói vào trong.
Bình Lục thật là mừng rỡ như điên, bất quá vẫn nhẫn nại. Hắn muốn cho Yến Bách Lý ấn tượng tốt, nên tận lực ôn nhu săn sóc để Yến Bách Lý cảm thấy thoải mái.
Yến Bách Lý thoải mái cả người đều đang run run, còn không tự chủ phát ra âm thanh rên rỉ, làm cho Bình Lục lập tức mồ hôi đầy đầu, nhẫn đến thật sự vất vả.
Khi hai người hôn đến hừng hực khí thế thì.....
"Cót két"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Nghê Diệp Tâm thực hào sảng đẩy cửa phòng, sau đó nháy mắt liền choáng váng.
Nghê Diệp Tâm vô cùng lo lắng chạy tới nhìn tình huống của Yến Bách Lý. Bởi vì quá vội vàng, cho nên không có gõ cửa. Huống hồ cũng không nghĩ tới, thế nhưng có người so với Mộ Dung Trường Tình còn cầm thú hơn, đối với người bệnh còn có thể xuống tay?
Nghê Diệp Tâm vừa thấy hai người hôn môi, liền trợn mắt há hốc mồm. Tay vươn ra đẩy cửa còn chưa có buông xuống, lung lay hai cái, tựa hồ muốn đem cửa đóng lại, nhưng cửa mở quá lớn, Nghê Diệp Tâm không bắt cánh cửa lại được.
Lúc này đột nhiên rất xấu hổ......
Bình Lục buông Yến Bách Lý ra. Yến Bách Lý cũng choáng váng, dứt khoát nghiêng đầu, giả chết.
Mộ Dung Dục nhướng mày, nói:
"Hắn tuy rằng ngoại thương không tính nghiêm trọng, nhưng bị nội thương. Sắp tới tốt nhất đừng cho hắn quá kích động, đương nhiên chuyện kịch liệt đều không thể làm."
Bình Lục vừa nghe có điểm ngượng ngùng.
Hạ Hướng Thâm ho khan một tiếng, sau đó liền cùng Mộ Dung Dục đi vào.
Nghê Diệp Tâm ngược lại lui ở phía sau Mộ Dung Trường Tình, kéo tay áo hắn, nhỏ giọng oán trách.
"Đại hiệp có võ công rất cao mà phải không? Sao không nói cho ta biết người trong phòng đang làm sự tình gì? Để ta có sự chuẩn bị mà không đẩy cửa."
Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh nói:
"Tuy rằng ta nghe được âm thanh, nhưng không nghĩ tới bọn họ làm loại chuyện này."
Mộ Dung Trường Tình đúng là nghe được tiếng rên rỉ, nhưng còn tưởng rằng do Yến Bách Lý tỉnh, miệng vết thương đau nên rên rỉ. Ai ngờ đến Bình Lục cầm thú ra tay đối với người bệnh.
Bình Lục nhanh chóng lấy ghế cho bọn họ ngồi. Bất quá trong phòng ghế không đủ, hắn phải ngồi ở mép giường. Ngồi xuống xong, hắn duỗi tay đẩy đẩy Yến Bách Lý đang giả chết.
Yến Bách Lý còn đang nghiêng đầu giả chết, một bộ làm như tuyệt đối chưa có tỉnh lại. Nhìn như thế thiếu chút nữa chọc mọi người bật cười. Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
"Yến Bách Lý? Ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Có thể nói chuyện chưa?"
Nghê Diệp Tâm kỳ thật chính là thực khách khí hỏi một chút, trong lòng thầm nghĩ hắn có thể hôn môi nhiệt tình như vậy, nói chuyện hẳn là không có vấn đề gì đâu.
Yến Bách Lý bị kêu vài tiếng, rốt cuộc giả chết không nổi nữa, lặng lẽ mở mắt, sau đó gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Ngươi nói ngươi nhìn thấy một cô nương mặc quần áo màu tím đánh lén ngươi, đẩy ngươi rơi xuống vực?"
Yến Bách Lý gật gật đầu.
"Vậy chữ viết là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ là do cô nương kia khắc để vu oan cho ngươi?"
"Chữ?"
Yến Bách Lý sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lập tức liền đỏ.
Hắn ấp úng, lại nhìn Bình Lục vài lần, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Ta...... tự mình khắc."
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhướng mày.
Nguyên do là sau khi bị Bình Lục chiếm tiện nghi, ngày hôm sau Yến Bách Lý tức giận muốn chết, dứt khoát liền khắc tên mình trên đá. Hắn nghĩ sau khi mình đào tẩu, những người Vô Danh Sơn Trang nhìn thấy mấy chữ này tuyệt đối sẽ tức chết. Bất quá trong một chốc lại không thể nghĩ ra biện pháp đào tẩu.
Trên cột đá rất nhỏ, Yến Bách Lý ngồi lên che giấu, tuy rằng mỗi ngày đều Bình Lục đều đến nhưng căn bản không có phát hiện chữ. Hắn cũng cảm thấy mình tựa hồ có điểm ấu trĩ, nói ra có chút thẹn, bất quá vẫn nói đúng sự thật.
"Ngươi còn nhớ cô nương kia trông như thế nào không? Có thể miêu tả cho ta nghe một chút không?"
Yến Bách Lý gật gật đầu, sau đó môi run run, hẳn là đang tự hỏi. Nghẹn nửa ngày, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn. Đợi một hồi lâu, Yến Bách Lý liền nói bốn chữ:
"Khá là xinh đẹp."
Bốn chữ thật sự quá khái quát, sau đó còn đánh vỡ bình dấm chua của Bình Lục. Hắn hiển nhiên phi thường không vui. Yến Bách Lý thế nhưng nói một nữ nhân đẹp, làm hắn ghen tuông lan tràn.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cũng bị sự ngay thẳng của Yến Bách Lý làm tức chết rồi.
"Khá là xinh đẹp sao gọi là miêu tả. Ngươi nhìn đi, nàng so với Mộ Dung đại hiệp nhà ta đẹp hơn sao?"
Mộ Dung Trường Tình tà tà liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm tuyệt đối là bởi vì chuyện vừa rồi nên mang thù, cho nên có cơ hội liền chế nhạo hắn.
Bất quá Yến Bách Lý quá ngay thẳng, nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, sau đó nhanh chóng lắc đầu, nói:
"Không có, không có."
"......"
Nghê Diệp Tâm đối với câu trả lời này quá vừa lòng, cười ha ha lên. Mộ Dung Dục cũng nhịn không được bật cười. Mộ Dung Trường Tình duỗi tay nắm cổ Nghê Diệp Tâm, thấp giọng nói:
"Buổi tối lại tính sổ với ngươi."
Nghê Diệp Tâm nhanh tay đẩy hắn ra, sau đó nghiêm trang nói:
"Vậy nếu ngươi lại nhìn thấy cô nương kia, ngươi có thể nhận diện được không?"
Yến Bách Lý nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, nói:
"Hẳn là có thể."
"Vậy là tốt rồi, đại hiệp chúng ta đi."
"Đi làm cái gì?"
Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm túm đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng một đoạn, Nghê Diệp Tâm mới nói:
"Đi đem thi thể A Tiêu cô nương lại đây cho hắn xem một cái."
Mộ Dung Trường Tình:
"......"
Yến Bách Lý không có tiện đi nhận diện thi thể, nhưng mà đem thi thể mang lại đây cũng không phải biện pháp tốt. Đặc biệt còn muốn Mộ Dung Trường Tình đi nâng thi thể.
Thực mau Hạ Hướng Thâm cũng đi ra tới, nói:
"Ta và các ngươi cùng đi."
Hạ Hướng Thâm tựa hồ biết bọn họ muốn làm cái gì, để lại Mộ Dung Dục ở trong phòng, đi theo bọn họ.
Yến Bách Lý cùng Bình Lục cũng không biết bọn họ đi làm cái gì. Đợi trong chốc lát, liền nghe được tiếng bước chân, sau đó là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Giọng Nghê Diệp Tâm cất lên:
"Dịch qua trái một chút, nhích qua phải, vào được rồi, hướng vào trong đi."
Yến Bách Lý mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa ngủ rồi, nghe được âm thanh miễn cưỡng mở to mắt, liền nhìn thấy có cái gì đặt ở trên mặt đất.
Vừa thấy, Yến Bách Lý kinh hô.
"Là nàng ta! Chính là nàng ta! Chính là cô nương này."
Bình Lục nhìn thấy hắn quá kích động, nhanh tay đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đè xuống, sợ hắn nhảy dựng lên.
Bọn họ đem thi thể A Tiêu cô nương lại đây đặt ở trên mặt đất. Yến Bách Lý liếc mắt một cái liền nhận ra người này.
"Tuy rằng lúc ấy sắc trời thực tối, nhưng chúng ta rất gần, ta vẫn thấy rất rõ ràng. Tuyệt đối là nàng ta, không sai...... Nàng ta...... bị làm sao vậy?"
A Tiêu cô nương đã chết. Bọn họ nâng quan tài lại đây. Bất quá quan tài không có đậy nắp mà thôi. Lúc này Yến Bách Lý mới để ý thấy sắc mặt cô nương này quá trắng, hơn nữa thân thể cứng đờ, còn nằm ở trong một cái hộp lớn.
Yến Bách Lý sợ tới mức choáng váng. Bình Lục nhanh chóng cầm tay hắn, trấn an.
"Không có việc gì. Không có việc gì, đừng sợ."
"Nàng đã chết rồi sao?"
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, nói:
"Đúng vậy, vào ngày ngươi mất tích, có người phát hiện thi thể nàng ở sau núi."
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Hắn không hiểu ra sao cả.
Người này tới giết mình, nhưng như thế nào lại chết? Nếu là ở sau núi, chẳng lẽ là giết mình xong liền chết?
Yến Bách Lý chấn kinh nói:
"Nàng...... Không phải là tự sát chứ?"
"Thoạt nhìn không giống. Bất quá đừng có tâm hại người thì đâu có gì. Hiện tại người bị hại không có việc gì, nàng ta lại như vậy. Hây da, thế mới nói báo ứng tới quá nhanh."
Nói cũng phải!
Tình huống này làm Yến Bách Lý phản ứng không kịp.
Bình Lục nói:
"Các ngươi nên đem thi thể đi đi."
Thi thể thực mau lại được nâng đi ra ngoài.
Sau một hồi lăn lộn, tuy rằng không có phí bao lâu thời gian, bất quá sắc trời đã tối đen. Nghê Diệp Tâm còn muốn ở chỗ Yến Bách Lý thêm một lúc, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình túm mang đi.
Mộ Dung Trường Tình vừa rồi bị nô dịch nâng quan tài, hiện tại thói ở sạch phát tác, muốn đi tắm rửa.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng đi ra không có quấy rầy Yến Bách Lý tĩnh dưỡng.
Mộ Dung Dục nghe Mộ Dung Trường Tình nói muốn đi tắm, bỗng nhiên liền cười, nói:
"Sư huynh, sau núi có mấy suối nước nóng. Nếu có hứng thú, có thể đi thử xem."
"Suối nước nóng? Nơi này còn có suối nước nóng ư?"
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.
Mộ Dung Dục gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình là lời ít mà ý nhiều hỏi:
"Ở nơi nào?"
Mộ Dung Dục chỉ đường cho bọn họ. Mộ Dung Trường Tình liền lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi.
Tới nơi rồi Nghê Diệp Tâm liền hối hận. Bởi vì đây là suối nước nóng lộ thiên, chính là màn trời chiếu đất, căn bản không có cái gì che chắn. Ở chỗ này tắm lỡ như có người đi ngang qua, thì xấu hổ chết.
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình bắt đầu cởi quần áo, lập tức liền nói:
"Đại hiệp tắm đi, ta trông chừng."
"Lại đây, cùng nhau tắm."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.
"Thôi đi, trời lạnh, ta sẽ bị nhiễm lạnh sinh bệnh."
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó kéo Nghê Diệp Tâm lại gần, thấp giọng ở bên tai nói:
"Yên tâm, ta sẽ phụ trách làm nóng cho ngươi, bảo đảm không cho ngươi cảm thấy lạnh."
Nghê Diệp Tâm run run một chút, nhanh duỗi tay đẩy hắn ra. Nghe hắn nói như vậy ai mà dám tắm nữa. Mộ Dung Trường Tình quả nhiên không phải đơn thuần muốn tắm suối nước nóng.
Bất quá Nghê Diệp Tâm căn bản không đủ sức để phản kháng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cưỡng chế liền đem quần áo đối phương lột sạch, sau đó đè Nghê Diệp Tâm vào ao nước nóng.
Nghê Diệp Tâm tức khắc kêu như sói tru quỷ khóc, Mộ Dung Trường Tình liền nói:
"Có người tới, đừng kêu."
Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền câm miệng, sợ chết khiếp.
Kết quả đúng là có người đi ngang qua, bất quá cũng không có đến chỗ bọn họ mà rẽ vào lối nhỏ bên cạnh, nhìn không rõ bóng dáng.
Nghê Diệp Tâm liền nghe một giọng nam cất lên:
"Sư tỷ...... Vừa rồi có phải có quỷ khóc hay không?"
Sau đó một giọng nữ quát lớn:
"Đừng... đừng hù dọa chính mình! Có lẽ...... Chỉ là sói kêu mà thôi......"