Đại phu nhân cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không thể tin trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
"Các người! Các người vào bằng cách nào! Ai cho các ngươi tiến vào!"
Nghê Diệp Tâm bị chọc cười, nói:
"Không ai để chúng ta tiến vào. Nhưng chúng ta chỉ tới sớm hơn so với phu nhân mà thôi, đêm qua đã ở đây."
Đại phu nhân hóa ngốc, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, môi run lợi hại. Tay không còn nắm chặt làm mẫu giấy có vẽ Xà Văn Đồ Đằng rớt xuống dưới.
Mộ Dung Trường Tình vung tay một cái. Đại phu nhân liền cảm giác được một trận gió. Mẫu giấy rơi trên mặt đất lại đột nhiên bị gió cuốn bay lên, lập tức dừng ở trên đầu ngón tay Mộ Dung Trường Tình.
"Xà Văn Đồ Đằng."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.
Nghê Diệp Tâm chà xát đôi tay.
"Lạnh quá, chúng ta đợi đại phu nhân cả đêm, bất quá phu nhân cũng tới rất nhanh."
"Ta nghe không hiểu các người đang nói cái gì!"
Lúc này, Trì Long cùng Triệu Doãn đều vào. Tạ lão gia nghe được trong phòng có người lớn tiếng nói chuyện, cũng đi vào xem tình hình.
Tạ lão gia nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng có chút kinh ngạc.
"Nghê đại nhân, Ánh Hồng......"
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay nói:
"Ánh Hồng là việc nhỏ. Chúng ta muốn hỏi đại phu nhân vài câu."
Đại phu nhân tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh.
"Ta không có gì để nói."
"Sao không có gì để nói? Ta hỏi vài ba câu."
Đại phu nhân rũ mắt, không nói. Nghê Diệp Tâm cũng không để ý.
"Đại phu nhân còn nhớ về cái chết của con mình ở dưới giếng cạn nhiều năm trước hay không?"
Đại phu nhân cả người chấn động, hô hấp dồn dập, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. Không riêng gì đại phu nhân, Tạ lão gia cũng cả kinh.
"Nghê đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cùng sự tình hiện tại có quan hệ gì sao?"
Nghê Diệp Tâm không trả lời Tạ lão gia, tiếp tục hỏi:
"Đại phu nhân, về cái chết của Tạ nhị thiếu gia Tạ Trọng Nam thì sao?"
Đại phu nhân lại chấn động, biểu tình đã không còn nhàn nhạt, đột nhiên phẫn nộ lên.
"Có ý gì?! Chẳng lẽ hoài nghi ta giết hai đứa nhỏ sao!"
"Đúng là như thế!"
Tạ lão gia sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn đại phu nhân, lại nhìn Nghê Diệp Tâm.
"Chuyện này không có khả năng, Trọng Nam không phải con trai của nàng, nhưng mà......"
Nhưng mà Tạ đại thiếu gia là do đại phu nhân sinh. Hơn nữa chính là con duy nhất của đại phu nhân. Có câu hổ dữ còn không ăn con, Tạ lão gia hoàn toàn không thể tưởng tượng thê tử là một người tàn độc như vậy.<HunhHn786>
Đại phu nhân sửng sốt, đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.
"Ngươi vu oan hãm hại ta! Ta không độc ác như vậy! Nói ta giết chết con ruột của mình! Ngươi có chứng cứ gì!"
Nghê Diệp Tâm nhàn nhạt nói:
"Chuyện năm đó quá mức xa xăm, phu nhân có nhẫn tâm giết con mình hay không trên đời này có lẽ chỉ có hai người biết."
Tạ lão gia nhìn thoáng qua đại phu nhân, dồn dập hỏi:
"Ai biết?"
"Người thứ nhất đương nhiên là đại phu nhân, người khác.... đương nhiên chính là đứa bé kia."
Đại phu nhân run lên một chút, miễn cưỡng đỡ cái bàn bên cạnh mới không có quỳ xuống. Đại phu nhân quát lớn.
"Nói bậy! Nó đã chết! Con ta đã chết!"
"Năm đó không tìm được thi thể, sao có thể chắc chắn đã chết?"
Tạ lão gia hô hấp dồn dập, lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ còn sống? Nó còn sống?"
Đại phu nhân dùng lực vỗ cái bàn, hô:
"Nói bậy! Lão gia đừng nghe hắn nói bậy!"
"Kỳ thật hôm nay ta tới không phải muốn nói về chuyện Tạ đại thiếu gia. Ta muốn hỏi đại phu nhân là làm như thế nào có Xà Văn Đồ Đằng?"
Đại phu nhân lập tức nói:
"Đây là ta nhặt! Ta không biết là cái gì?"
"Bị bắt quả tang mà cũng không chịu thừa nhận? Còn mong muốn có may mắn gì?"
Đại phu nhân cắn môi không nói lời nào.
"Người ở Tạ gia nhiều năm, vẫn luôn động tay vào sổ sách Tạ gia căn bản không phải quản gia, mà chính là đại phu nhân!"
"Bậy bạ!"
Đại phu nhân hô to.
"Lão gia, đừng nghe người ngoài nói hươu nói vượn! Bọn họ không có chứng cứ."
Tạ lão gia nói không ra lời, chỉ là hoảng sợ nhìn đại phu nhân. Nghê Diệp Tâm nói tiếp:
"Phu nhân làm việc cho một tổ chức mưu phản đúng hay không? Dùng danh nghĩa Tạ gia che dấu việc buôn lậu muối. Bởi vì Tạ Trọng Nam thấy được sổ sách, phát hiện hết vấn đề, cho nên bị giết người diệt khẩu. Sau khi phát hiện sự tình không thể vãn hồi, muốn tìm kẻ chết thay, phu nhân liền uy hiếp quản gia, người đã từng tham lam lấy tiền của Tạ gia. Quản gia tự vẫn, ở trong phòng tìm được hình vẽ Xà Văn Đồ Đằng, chính là vì phu nhân muốn chúng ta hiểu lầm quản gia có tội. Nhưng phu nhân không nghĩ tới, Tạ lão gia lại phát hiện vấn đề. Lần này, phu nhân muốn dùng ai tới gánh tội thay? Ánh Hồng sao?"
"Ánh Hồng...... là nàng giết?"
Tạ lão gia chấn kinh nhìn đại phu nhân.
"Không không! Không! Ánh Hồng không phải ta giết!"
Đại phu nhân vội vàng xua tay.
"Thật sự không phải ta."
Nghê Diệp Tâm cười ha hả nói:
"Đương nhiên không phải, nàng ta còn chưa có chết đâu. Nàng ta chết thì ai tới chỉ chứng đây?"
Nghê Diệp Tâm dứt lời liền nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình biết là có ý gì. Hắn đen mặt đi tới mép giường, sau đó từ phía dưới giường túm Ánh Hồng kéo ra, thực không khách khí ném ở trên mặt đất.
Ánh Hồng trừng mắt. Nghê Diệp Tâm nhìn biểu tình kia thì hoài nghi nàng đã bị dọa ngất rất nhiều lần.
Ánh Hồng thấy được không ít người, nhưng mà liếc mắt một cái liền thấy được đại phu nhân, trong ánh mắt càng hoảng sợ bất an, sợ hãi trợn trắng mắt.
"Ánh Hồng!"
Tạ lão gia kinh hô một tiếng.
Đại phu nhân cũng hô to.
"Ngươi! Ngươi không có chết!"
Mộ Dung Trường Tình giải huyệt cho Ánh Hồng. Ánh Hồng lập tức có thể cử động. Tay chân Ánh Hồng dù còn tê rần nhưng vẫn cố vội vàng bò dậy. Nàng muốn chạy đến bên Tạ lão gia. Nhưng có đại phu nhân đứng ở bên cạnh Tạ lão gia, Ánh Hồng không dám đi qua. Nàng run run rẩy rẩy chạy tới núp phía sau lưng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tức khắc liền cười, nói với Mộ Dung Trường Tình.
"Nhìn xem, cái cô nương này rất thông minh, biết ai có thể bảo vệ mình."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
"Ngươi sao?"
Nghê Diệp Tâm không phục vỗ vỗ ngực, cảm thấy mình cũng rất lợi hại. Ít nhất đối phó đại phu nhân tuyệt đối không thành vấn đề. Bất quá Nghê Diệp Tâm sẽ không nói cùng Mộ Dung Trường Tình. Bởi vì nói ra khẳng định Mộ Dung Trường Tình sẽ càng chê cười.
Ánh Hồng biết lúc này đại phu nhân là người nguy hiểm nhất.
Đại phu nhân sắc mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc trấn định lại, vẻ mặt trở nên hòa ái dễ gần, giọng cũng ôn nhu.
"Ánh Hồng! Ánh Hồng, thì ra ngươi không có chết, mau tới đây, để ta xem thế nào? Mau tới đây, bọn họ không phải người tốt!"
Ánh Hồng không dám đi qua. Nàng nghe giọng ôn nhu kia mà nổi da gà đầy mình.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Ánh Hồng phía sau nói:
"Ánh Hồng, ta biết ngươi tuy rằng đã làm sai một ít việc, bất quá là bị người ta lợi dụng. Tạ lão gia khoan hồng độ lượng, chuyện này ngươi cũng biết. Ngươi đem tình hình thực tế nói cho mọi người, bằng không nhiều người chết thảm buổi tối sẽ tìm ngươi báo thù!"
Nghê Diệp Tâm vừa lừa gạt vừa hù dọa. Quả thực chính là phương thức "đánh một gậy cho một củ cải đỏ".
Ánh Hồng run rẩy hô to.
"Lão gia! Những cái rương trống không ở kho hàng đều là đại phu nhân làm! Sổ sách của lão gia là đại phu nhân sai ta trộm đi, mang cho bà ta sửa!"
Đại phu nhân nghe xong mấy lời này, rốt cuộc không đứng được, thoạt nhìn như là muốn té xỉu.
"Ngươi...... Ngươi lặp lại lần nữa......"
"Lão gia, ta nói đều là sự thật, ta là bị đại phu nhân ép buộc! Ta không thể không làm như vậy."
Ánh Hồng không có tham dự chuyện giết người. Nhưng khi nhị thiếu gia Tạ Trọng Nam chết, nàng liền hoài nghi đại phu nhân có liên can. Ánh Hồng không dám tưởng tượng, đại phu nhân là một nữ lưu làm sao dám giết người chứ?
Sau khi quản gia chết trong phòng phát hiện Xà Văn Đồ Đằng, nàng đã có thể xác định quản gia chết cũng có liên quan đại phu nhân. Bởi vì nàng từng thấy qua hình vẽ như vậy ở trong phòng đại phu nhân, nàng không biết đó là cái gì, nhưng nàng nhớ rõ ràng.
Ánh Hồng không dám nói, nàng vẫn luôn ôm một tia hi vọng. Nhưng khi nằm dưới giường, thể nghiệm một lần cảm giác chết đi, nàng sợ hãi, nàng đã không thể không nói!
Đại phu nhân ngồi dưới đất, đột nhiên lẩm bẩm.
"Đều là nó không tốt, ta thương nó như vậy, đối đãi nó còn tốt hơn con ruột, nhưng nó cố tình phát hiện chuyện không nên biết. Ta không nghĩ giết nó, không nghĩ giết nó. Đều là nó không tốt, ta là bị bất đắc dĩ. Nếu ta không giết nó, sẽ có người tới giết ta! Ta không muốn chết!"
Đại phu nhân kích động, đứng lên hướng Tạ lão gia hô to:
"Lão gia, lão gia tha thứ cho ta, ta bất đắc dĩ, ta không muốn giết nó, ta không muốn."
Tạ lão gia sợ hãi, liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa vấp phải ngạch cửa.
Bọn Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đuổi theo ra khỏi phòng, sợ đại phu nhân bị vạch trần sẽ cuồng sát.
Đại phu nhân một bộ điên điên khùng khùng bị sẫy chân té không nhẹ, nhưng vẫn bò dậy đuổi theo.
Bên ngoài gia đinh đều trợn tròn mắt, bọn họ cũng không biết bên trong đã xảy ra cái gì. Ngay lúc này, đột nhiên Mộ Dung Trường Tình chau mày, nói:
"Là hắn!"
"Ai?"
Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói không đầu không đuôi thì thấy có chút kỳ quái.
Mộ Dung Trường Tình hất cằm. Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn lên. Không xa không gần trên một thân cây, có một người trẻ tuổi mặc y phục màu lam nhạt đang đứng.
"Là hắn?!"
Nghê Diệp Tâm muốn chạy tới, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình níu tay lại. Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
"Qua đi cũng vô dụng, khoảng cách này, ta đuổi không kịp hắn."
Đứng ở trên cây chính là Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cười cười, sau đó liền đem ánh mắt chuyển đi.
Giọng Mộ Dung Tạ rất êm tai, nghe thật là ôn nhu. Hắn đứng ở trên cây mở miệng, tuy rằng giọng không lớn, nhưng mọi người đều nghe được rành mạch.
"Mẫu thân, trước khi chết có muốn nói lời gì với ta hay không?"
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn đi, bọn họ thấy không rõ dung mạo Mộ Dung Tạ, nhưng tất cả đều ngây ngẩn cả người, bởi vì có một người nam tử gọi đại phu nhân là mẫu thân.
Đại phu nhân bò trên mặt đất cũng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt như thấy quỷ.
"Á.... Ngươi là ai!?"
Mộ Dung Tạ cười nói:
"Mẫu thân, chúng ta lâu rồi không gặp, khó trách sẽ không nhớ rõ ta là ai. Nhưng nhiều năm như vậy, ta thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ người. Ta nhớ rõ người ôm ta, đem ta ném vào giếng cạn."
Tiếng nói ôn nhu bình thản, nhưng làm mỗi một người ở đây đều run rẩy không ngừng. Không chỉ là Tạ lão gia, bọn gia đinh cũng đều ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng đại phu nhân với vẻ mặt không thể tin.
"Con ta?"
Tạ lão gia sửng sốt, chạy tới vài bước, ngửa đầu lớn tiếng nói:
"Ngươi...... Ngươi thật là con ta? Con còn sống? Đây là thật sao?"
Mộ Dung Tạ cười lạnh một tiếng.
"Đương nhiên không phải thật sự... Ta từ năm bốn tuổi cũng đã không còn họ Tạ, sao là con ông?"
Đại phu nhân bò trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, vừa bò trên mặt đất vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tạ, trong miệng nói nhảm:
"Không có khả năng! Ngươi không phải con ta! Con ta đã chết! Đúng! Nó đã chết! Đã sớm chết! Chết ở giếng cạn! Thi thể cũng bị sâu bọ ăn sạch! Ngươi không phải. Ngươi không phải nó! Nó không có khả năng còn sống. Ta tự tay đem nó xuống... Đúng... Đúng không có khả năng sống."
Đại phu nhân giống như đã điên rồi, trong miệng nói điên điên khùng khùng.
Tạ lão gia nghe được đại phu nhân nói, thân thể lảo đảo cũng té ngã ở trên mặt đất. Ông chưa từng nghĩ tới đứa con lớn của mình bị chính mẫu thân của nó ném vào giếng cạn.
Tạ lão gia lại ngẩng đầu, lúc này Mộ Dung Tạ đã không thấy, giống như căn bản không xuất hiện, chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Mộ Dung Tạ vừa đi, Mộ Dung Trường Tình lập tức ôm Nghê Diệp Tâm đuổi theo.
Tạ lão gia nhìn cây kia trong lòng không biết là cái tư vị gì. Ông muốn gọi con mình trở về, nhưng không mở miệng được. Bởi vì ông biết hắn rất hận mẫu thân, cũng hận phụ thân này, bằng không vì cái gì lại biến mất lâu như vậy, chưa từng trở về.