Nhưng mọi chuyện lại ngoài dự đoán, Hạ Vệ Thần đang trong cơn thịnh nộ đột nhiên dừng tay, nheo mắt nhìn nàng oán hận, cười lạnh, nói:
-Muốn chọc giận Bản Vương để Bản Vương giết ngươi? Muốn chết cho xong mọi chuyện, sớm ngày gặp gỡ tình lang? Tiện nhân! Ngươi thật sự quá thủ đoạn!
Hắn buông nàng ta, mắt nheo lại càng thêm vẻ mờ mịt, giống như thay đổi thành người khác, hắn cũng cười, cười đến tà ác đáng sợ, nói:
-Ngươi đừng có nằm mơ! Diệp Vân Sơ, Bản Vương nói cho ngươi biết, ngươi sống làm người của Bản Vương, chết là ma của Bản Vương, kiếp này cũng đừng nghĩ tới việc hồng hạnh xuất tường! Đừng mơ mà rời đi, cho dù chết, ngươi cũng là của Bản Vương! Nói xong hắn lại cúi người, hai tay giữ chặt lấy nàng, dây dưa một chỗ với nàng.
Diệp Vân Sơ quá sợ hãi, vì ban đêm không nhìn thấy, nàng còn có thể chịu được sự xâm phạm của hắn, nhưng giờ là ban ngày, tất cả mọi thứ xung quanh đều rõ ràng như vậy, chói mắt như vậy, mặc dù trái tim nàng có lạnh lẽo như băng cũng khó có thể chịu được sự xâm phạm của hắn, khó có thể không nhìn gương mặt dữ tợn đáng ghét của hắn.
Nàng vô cùng sợ hãi, liều mạng kháng cự vùng vẫy, nhưng bất luận nàng có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ phí công, nàng kém hắn không phải nửa điểm hay một điểm, tay nàng trói gà không chặt, làm sao có thể thoát khỏi việc hắn cố tình tra tấn?
Đôi mắt ướt át của Diệp Vân Sơ mơ hồ hiện lên tuyệt vọng, lúc này, nàng đã mất hết can đảm, thầm muống dùng cái chết để phản kháng, nàng bất đắc dĩ há miệng, đang muốn cắn lưỡi tự sát, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói yếu đuổi của Diệp Vân Tuyết:
-Điện hạ ở đây sao?
Lời này là Diệp Vân Tuyết hỏi thị vệ canh ngoài cửa, giọng điệu nàng ta vô cùng tủi thân, âm điệu dịu dàng uyển chuyển, hơn nữa khả năng biểu diễn tài ba của nàng ta khiến người nghe cảm thấy lòng mình cực kỳ chua xót, không tự chủ được mà sinh lòng cảm thông.
Hạ Vệ Thần nghe thấy tiếng Diệp Vân Tuyết nói, hắn không khỏi hơi kinh hãi, trong lòng áy náy tự trách, hắn dừng động tác cuốn lấy Diệp Vân Sơ, hung ác trừng mắt nhìn nàng, vội vàng đứng dậy mặc y phục, chuẩn bị nghênh đón Diệp Vân Tuyết.
Thị vệ thấy người đến là Diệp Vân Tuyết, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ ngăn Diệp Vân Tuyết không cho nàng ta vào trong, nói:
-Người không thể vào, Vương phi nương nương và điện hạ đang ở bên trong.
Diệp Vân Tuyết nghe thị vệ trả lời xong, lòng bỗng trĩu nặng, một chút oán hận trong nháy mắt hiện lên trong mắt nàng ta, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nàng ta bi thương nói:
-Ta chỉ muốn vào gặp điện hạ….
Nói xong, nàng ta không quan tâm tới việc thị vệ kia ngăn cản, cương quyết vào trong.
Thậm chí nàng ta vừa chạy vừa không ngừng kêu lên:
-Vân Sơ, là lỗi của ta, ta ác giả ác báo, ta không nên tranh giành điện hạ với tỷ, nhưng ta và điện hạ đã thành thân, ta xin tỷ, xin tỷ trả lại điện hạ cho ta…. (Vừa ăn cướp lại vừa la làng, bó chiếu!!!)
Diệp Vân Tuyết nói rất đau khổ, giống như vô cùng đau đớn, nàng ta xông vào phòng ngủ, xốc rèm lên, vừa nhìn thấy Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ liền giật mình bất động, như thật giật mình, thật kinh ngạc, không thể tin điều mình nhìn thấy là sự thật.
Hai mắt nàng ta rưng rưng, nhìn Hạ Vệ Thần chằm chằm, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, giống như đau khổ, bi thương vô hạn. Qua một lúc lâu, nàng ta mới miễn cưỡng diễn ra vẻ tươi cười, nghẹn ngào nói:
-Điện hạ….
Nhìn thấy Diệp Vân Tuyết, Hạ Vệ Thần cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn chưa bao giờ hổ thẹn như vậy, quãn bách đến thế, vừa hối hận vừa tự trách bản thân. Đêm tân hôn của hắn, hắn đã bỏ rơi Tuyết nhi mà hắn yêu nhất, sáng sớm ngày thứ hai đã bị Tuyết nhi bắt gian tại giường, hắn chỉ thấy tay chân luống cuống, không biết đáp lời như thế nào.
Người hắn hơi cứng lại, sau đó mới quay đầu, nhìn Diệp Vân Tuyết vô cùng đau đớn, đang muốn giải thích với nàng, nhưng Diệp Vân Tuyết không đợi hắn kịp nói gì đã giành trước một bước, khóc nói:
-Điện hạ, sao chàng có thể đối với thiếp như vậy?
Nước mắt Diệp Vân Tuyết rơi như mưa, ào ào rơi xuống dưới. Nàng ta nhìn Diệp Vân Sơ vô cùng ai oán, sau đó chuyển ánh mắt sang phía Hạ Vệ Thần, khóc đau khổ, hỏi:
-Điện hạ, chàng nói chàng yêu thiếp, vậy tại sao còn muốn làm nhục thiếp như vậy?
Nói xong, nàng ta không đợi Hạ Vệ Thần quay đầu, giọng điệu bỗng chuyển biến, đột ngột chỉ tay vào Diệp Vân Sơ, run giọng nói:
-Vân Sơ, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Sao tỷ phải trả thù ta như thế? Để ta đêm tân hôn một mình trông phòng, nhận mọi nhục nhã! Diệp Vân Sơ, chẳng lẽ đây là điều mà tỷ muốn sao? Sao tỷ phải như thế? Năm đó là do ta không biết mới làm chuyện tổn thương tỷ, giờ ta đã biết là ta sai, ta cũng bị Thất ca phạt nặng rồi, sao tỷ còn muốn đối xử với ta như vậy, nhục nhã ta như vậy? Chuyện năm đó đã qua đi bao lâu rồi, sao tỷ còn ghi hận trong lòng, còn muốn trả thù ta như thế….
Diệp Vân Tuyết khóc kể thê lương, giống như bị tủi thân vô cùng lớn, khóc tới mức đau lòng muốn chết, ruột gan đứt thành từng khúc.
Hạ Vệ Thần nghe được nhưng chưa hiểu rõ hết, trong lòng ngầm đoán, hắn thật không ngờ Tuyết nhi và Diệp Vân Sơ lại còn ân oán trong quá khứ. Giờ nghe Diệp Vân Tuyết khóc lóc kể lể xong, hắn càng có kết luận rằng việc đêm qua là do Diệp Vân Sơ tự biên tự diễn một tuồng kịch vừa đùa giỡn hắn, vừa làm nhục Tuyết nhi.
Nhất tiễn song điêu*, khá lắm!
Nghĩ rằng mình trúng quỷ kế của Diệp Vân Sơ, bỏ rơi Tuyết nhi trong đêm tân hôn, tim Hạ Vệ Thần nhói đau không chịu được, càng hổ thẹn và tự trách mình hơn. Hắn nhìn Diệp Vân Tuyết đầy yêu thương, áy náy nói:
-Tuyết nhi, thật xin lỗi, là ta, đều là do ta sai, ta không nên….
Là lỗi của hắn, hắn không nên dễ dàng tin tưởng lời nói của ả đàn bà ác độc kia, không nên trúng quỷ kế của ả.
Nhìn hai người trước mắt kẻ xướng người họa, gương mặt Diệp Vân Sơ lạnh lẽo, mới một ngày không gặp, kỹ năng lật ngược phải trái của Diệp Vân Tuyết càng ngày càng sành sỏi, khả năng trình diễn của nàng, phải nói là hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Nhớ lại đêm đại hôn năm đó của Thất ca, đáng lẽ huynh ấy nên có một đêm đẹp với tân nương, nửa đêm bỗng đến tìm nàng, người còn chưa tới đã lo lắng hỏi:
-Sơ nhi, nghe nói nàng bị bệnh? Giờ đã khá hơn chưa?
Thất ca thấy nàng hoàn toàn bình thường đứng ở nơi đó, bỗng cảm thấy khó hiểu, qua một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chạy nhanh đến vội vàng ôm chặt nàng.
Căn bản là nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ biết hôm nay là đại hôn của Thất ca, hẳn là huynh ấy phải ở trong phủ đệ của mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nàng liền hỏi:
-Thất ca, sao huynh lại tới đây? Hôm nay không phải ngày đại hôn của huynh sao?
Thất ca chỉ cười, khẽ nói:
-Ta nghe Tuyết nhi nói nàng bị bệnh, thật sự không yên lòng mới vội tới đây xem sao.
Nàng cảm thấy nghi hoặc, đang muốn hỏi Thất ca định quay về như thế nào thì đúng lúc này, Hoàng hậu dẫn theo thị vệ riêng đột nhiên xông vào, cũng không hỏi cho rõ xanh đỏ đen trắng đã bắt nàng lại, ném vào đại lao lạnh lẽo u tối, giam tới hơn mười ngày liền.