-Không biết Điện hạ còn gì sai bảo?
Thấy Diệp Vân Sơ đứng bất động tại chỗ, Hạ Vệ Thần cười lãnh khốc một tiếng, nói:
-Làm sao? Không phải ngươi muốn cầu xin Bổn Vương sao? Nếu như ngươi chịu quỳ ở chỗ này mười canh giờ, Bổn Vương sẽ mở một con đường, mời đại phu đến thăm bệnh cho nữ nhân kia, thế nào?
Sắc mặt Diệp Vân Sơ tái nhợt, nàng nắm hai tay rất chặt, chặt đến nỗi như dùng hết sức lực toàn thân, bởi vì tức giận quá mức mà thân thể nhỏ bé của nàng khẽ run lên. Mười canh giờ? Hướng Nhu bây giờ đừng nói là mười canh giờ, cho dù là một canh giờ thì cũng không thể trì hoãn được, nam nhân lãnh huyết vô tình này muốn nàng quỳ ở đây mười canh giờ mới đồng ý mời đại phu cho Hướng Nhu, rõ ràng muốn đưa Hướng Nhu vào chỗ chết! Có câu một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù thế nào đi chăng nữa Hướng Nhu cũng từng là Vương phi của hắn, sao hắn có thể có lòng dạ ác độc đến vậy?
Đột nhiên Diệp Vân Sơ cười to, tiếng cười tràn đầy bi thương, vì Hướng Nhu, cũng vì mình. Tình người lạnh lùng, kết quả của Hướng Nhu ngày hôm nay chính là kết quả ngày sau của nàng. Hôm nay Hướng Nhu còn có nàng cầu xin, vậy sau này ai sẽ vì nàng mà cầu xin đây?
Thấy Diệp Vân Sơ đột nhiên cất tiếng cười to, sắc mặt Hạ Vệ Thần âm trầm trong nháy mắt, lạnh lùng nói:
-Ngươi cười cái gì?
Tay nắm lại rất chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Diệp Vân Sơ ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn, giống như lưỡi kiếm nhìn thẳng Hạ Vệ Thần:
-Cười cái gì? Cười chuyện buồn cười nhất thiên hạ! Tử tù bị bệnh còn thể được chữa trị, mà thân đường đường là thê thiếp của Nhị điện hạ Đông Ly nhưng lại không bằng chó lợn! Có câu một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy Hướng Nhu có điều không tốt nhưng nàng vẫn là thê tử của ngươi. Hôm nay nàng ấy bị bệnh nặng, ngươi lại tìm mọi cách kéo dài, không chịu mời người chữa trị, đối đãi với một người thần trí không thanh tỉnh như vậy thật quá tàn nhẫn, Hạ Vệ Thần ngươi căn bản không bằng loài cầm thú, thật uổng phí làm người!
-Diệp Vân Sơ! Đừng tưởng rằng Bổn Vương không dám giết ngươi! Đừng tưởng ngươi là công chúa An Khánh thì Bổn Vương không dám làm gì ngươi….
Hạ Vệ Thần đập mạnh vào cái bàn đá, đôi mắt sâu và đen vì giận dữ mà trở nên đỏ ngầu, giống như đôi mắt đầy máu của ác ma, đôi mắt sắc bén mà hung tàn.
Diệp Vân Sơ không hề sợ hãi, cắt ngang lời hắn, cười to, nói:
-Ha ha, Hạ Vệ Thần ngươi có gì mà không dám? Bây giờ ta cũng đã hiểu vì sao Hướng Nhu lại phát điên, đó là bởi vì nàng ấy không muốn đối mặt với ngươi! Chỉ cần là người bình thường cũng không muốn giáp mặt với ác ma lãnh huyết vô tình như ngươi! Trở thành người phụ nữ của ngươi là bi kịch lớn nhất đời nàng! Lãnh uyển nhiều nữ nhân như vậy, ha ha, thật là đáng buồn, thật là đáng tiếc…..
Chỉ nghe “Đoàng” một tiếng rất lớn, bàn đá trong Túy Ý đình bị Hạ Vệ Thần dùng một chưởng phá nát một bên, từng mảnh nhọn văng tung tóe khắp nơi, trong đó có một mảnh lớn bay tới phía Diệp Vân Sơ, xẹt qua bả vai nàng, rạch một vết rách dài trên cánh tay nàng.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy cánh tay như bị phế, sau khi đau đớn tới chết lặng, tâm cũng đau nhói theo, một dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra, thấm đỏ y phục màu lam nhạt của nàng, chậm rãi chảy xuống.
Đau đớn kịch liệt, cắt ngang lời nói của Diệp Vân Sơ…. Nhưng đôi mắt bừng cháy lửa giận kia vẫn lóe lên một cách bất khuất.
-Đáng chết! Câm mồm lại!
Hạ Vệ Thần giẫn dữ không ngừng, chợt phất tay một cái, tất cả những gì còn sót lại trên bàn rơi hết xuống đất, xoảng xoảng, vang lên những tiếng động lớn, chén rượu, điểm tâm rơi lả tả đầy đất, giờ khắc này Hạ Vệ Thần giống như mãn thú mất đi tâm trí, cặp mắt đen nhanh, lóe lên cái nhìn hung tàn, hắn hung hãn nhìn Diệp Vân Sơ, giống như muốn băm nàng thành trăm nghìn mảnh để giải đi mối hận trong lòng.