Là hắn! Là hắn! Chính là nam nhân trước mắt này đã phá hủy tất cả của nàng, là hắn phá hủy hạnh phúc của nàng, là hắn phá hủy mọi thứ, nếu không phải vì hắn thì nàng cũng sẽ không bị nam nhân như ác ma kia cướp đoạt sự trong sạch, càng không đau đớn tới mức không muốn sống như vậy! Hắn, chính là đầu sỏ hại nàng!
Thấy Diệp Vân Sơ giật mình sững sờ, khóe môi Hạ Vệ Lam nở nụ cười tà mỵ, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng dán lên mặt của nàng, cười nói:
-Đang nhớ lại sao? Có phải nàng rất hận ta? Đừng sợ, ta sẽ thương nàng, Hạ Vệ Lam coi trọng nữ nhân nhất, sao ta có thể tổn thương nàng?
Tiếng cười kia, cùng với gương mặt tà mỵ khiến Diệp Vân Sơ tỉnh lại giữa dòng suy nghĩ, nàng theo bản năng tránh môi hắn ra, đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử trước mặt. Đôi mắt của nàng như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không hề chớp mắt nhìn hắn, giống như đang dùng thiên đao vạn mã với người trước mặt!
Là hắn! Dĩ nhiên hắn là Hạ Vệ Lam! Là Tam thái tử Đông Ly Hạ Vệ Lam!
Dung nhan tuyệt mỹ giờ khắc này trở nên trắng bệch, giống như không còn chút máu nào. Đáy lòng như bị thứ gì đó đâm toạc, nàng đau đến nỗi gần như không thở nổi.
-Là ngươi, hóa ra là ngươi….
Diệp Vân Sơ cắn răng, như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể nói ra, Người nàng không kiềm chế nổi cảm xúc phức tạp trong nội tâm mà run lên nhè nhẹ, hình ảnh không thể chịu nổi đêm đó lại hiện lên một cách rõ ràng, hận ý dâng lên mãnh liệt làm lòng nàng tê dại, đôi mắt nàng phiếm đỏ.
Nàng không biết hôm nay mình vẫn có thể gặp lại nam nhân đã tổn thương nàng. Đây là trùng hợp sao? Hay là âm mưu? Nàng không hề chuẩn bị mà nhìn nam nhân này đầy hận thù!
Nhìn nam nhân trước mắt này, đầu óc Diệp Vân Sơ trống rỗng, cảm giác duy nhất cảm nhận được chính là cảm giác đau đớn ập tới như thủy triều, co thắt lại, đau đến nỗi nàng thấy người mình như nhũn ra, đau tới mức không dám đối diện với hiện thực tàn khốc, nàng muốn mau mau thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.
Nàng muốn trốn tránh, nhưng lại không có chỗ mà trốn, thân thể nàng bị hắn đặt ở dưới thân, thậm chí ngay cả dũng khí đẩy hắn ra cũng không có, cứ vậy mà trơ mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn mỹ kia cúi xuống về phía nàng, nỗi sợ hãi rất lớn trong nháy mắt đánh úp lại, trong lúc hoảng loạn, nàng giống như trở về cái đêm đáng sợ đó. Không, không được!
-Không được!
Khi môi hắn hạ xuống, trong chớp mắt, Diệp Vân Sơ rốt cuộc cũng thét lên chói tai, vẻ mặt nàng trở nên hoảng sợ, bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, hai tay đánh lung tung về phía hắn, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng tiếng thét chói tai của nàng bị một đôi môi nóng bỏng chặn lại rất nhanh, Hạ Vệ Lam dùng sức đè chặt nàng, động tác của hắn vô cùng ngang ngược, đầu lưỡi hắn dùng sức mở đôi môi mím chặt của nàng ra, gần như điên cuồng mà đoạt lấy sự ngọt ngào trong miệng nàng.
Bị xâm phạm bất thình lình làm Diệp Vân Sơ khủng hoảng cực độ, sợ hãi xâm nhập vào xương tủy, trên môi truyền đến cảm giác ướt át làm nàng ghê tởm muốn nôn ra, hận thù dấy lên mãnh liệt từ sâu trong tâm, giống như ngọn lửa thiêu cháy sạch lý trí và sự bình tĩnh của nàng, ngay cả chút cặn cũng không bỏ sót.