So với năm đó bị Hoàng hậu An Khánh tống giam, quả thật đây vẫn được coi là thiên đường. Tuy rằng cũng ẩm ướt, tối tăm, ạnh lẽo như nhau, nhưng không có mùi khiến người ta buồn nôn, không có rắn đáng sợ, không có côn trùng, chuột hay kiến. Nàng vẫn còn nhớ rõ, năm đó nàng bị Hoàng hậu nhốt trong lao hơn mười ngày, nàng gần như không chợp mắt được. Vì nếu nàng ngủ, sẽ có thứ gì đó bò lên trên người nàng, sẽ có sâu cắn nàng, nàng sẽ trở thành bữa ăn ngon cho những thứ kia.
So với khi đó, đây có thể nói là thiên đường. Đặt mình ở đây, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại có cảm giác được giải thoát. Nàng từng không cam lòng, từng oán hận, mà nay, gần như việc gì nàng cũng không quan tâm, nàng thầm muốn rời đi, sớm ngày giải thoát, chỉ mong kiếp sau có thể sống cùng một chỗ với Đông Phương Ngưng.
Nghĩ đến Đông Phương Ngưng, Diệp Vân Sơ không kìm được mà mỉm cười, Đông Phương Ngưng sẽ hiểu rõ nàng, chàng biết nỗi khổ nàng phải chịu đựng, chàng càng hiểu rõ sự khó xử của nàng. Nàng cũng hiểu rõ chàng như vậy, chàng cũng hiểu rõ tất cả mọi thứ của nàng, Nếu thật sự nàng chọn cách rời đi, nàng tin rằng, chàng sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng, sẽ không trách nàng đã bỏ rơi mình.
Hạ Vệ Thần nổi giận đùng đùng xông vào địa lao, nhìn thấy Diệp Vân Sơ đang mỉm cười, ả đàn bà này ở trong lao tù mà vẫn có thể cười được, hơn nữa còn cười thỏa mãn đến thế!
Hạ Vệ Thần giận không thể át, ả đang cười cái gì? Cười là vì âm mưu ám sát Tuyết nhi của ả đã thực hiện được? Vì sắp bỏ được mối họa trong lòng mà vui vẻ?
-Diệp Vân Sơ, ngươi vui vẻ như vậy có phải là đang chờ Tam điện hạ tới cứu ngươi? Hay là chờ tình lang Đông Phương Ngưng tới cứu ngươi?
Hạ Vệ Thần gầm lên châm chọc, đôi mắt đen đầy vẻ tức giận, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Nghe Hạ Vệ Thần nói xong, Diệp Vân Sơ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn một cái không rõ, không để ý tới, lại đột nhiên thấy Thu Tứ đang bị thị vệ áp giải.
Nhìn thấy Thu Tứ, Diệp Vân Sơ vội đứng lên chạy qua, gấp giọng hô:
-Thu Tứ, ngươi làm sao vậy? Thu Tứ….
Mà bất luận nàng có hét lớn tới mức nào, Thu Tứ cũng chỉ cúi thấp đầu, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng nàng ấy, nàng ấy vùng vẫy, muốn ngẩng đầu, nhưng bất kể thể nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Cảm giác bi thống từ trước tới nay chưa từng có ập tới Diệp Vân Sơ, nàng nắm chặt song gỗ cửa lao, trợn mắt nhìn Hạ Vệ Thần, hét to:
-Hạ Vệ Thần, ngươi làm gì nàng ấy vậy? Sao ngươi phải đối xử với nàng ấy như thế?
-Đây là điều mà Bản Vương muốn tới hỏi ngươi! Ngươi sai khiến ả ám sát Tuyết nhi, sao Bản Vương có thể tha cho ả!
Hạ Vệ Thần nghiêm giọng trả lời, giọng điệu đáng sợ lạnh như băng.
Ám sát Diệp Vân Tuyết? Diệp Vân Sơ bị lời nói của Hạ Vệ Thần làm cho khiếp sợ, nàng không tin Thu Tứ lại ám sát Diệp Vân Tuyết! Thu Tứ vừa nhìn thấy Diệp Vân Tuyết là đã sợ hãi không nói được lời nào, từ nhỏ nàng ấy đã bị Diệp Vân Tuyết gây khó dễ, sao Thu Tứ có thể có can đảm ám sát Diệp Vân Tuyết? Nếu nàng ấy muốn ám sát Diệp Vân Tuyết thì cần gì đợi tới ngày hôm nay?
Trong lòng Diệp Vân Sơ không ngừng nghi ngờ, chuyển ánh mắt tới Diệp Vân Tuyết đứng phía sau Hạ Vệ Thần, thấy Diệp Vân Tuyết mang vẻ mặt khó xử, vẻ mặt yếu đuối đáng thương, nhưng đáy mắt lại không giấu được mừng thầm.
Là nàng ta! Tất cả đều là âm mưu của Diệp Vân Tuyết! Nàng ta hại nàng thfi không sao, nhưng nàng ta còn muốn hại cả Thu Tứ!
Rốt cuộc cũng không kìm được phẫn nộ trong lòng, Diệp Vân Sơ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vân Tuyết, giận dữ nói:
-Diệp Vân Tuyết, là ngươi đúng không? Đây lại là âm mưu của ngươi có đúng không? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta, mới bằng lòng bỏ qua đây?
Nhưng đối mặt với lời chất vấn của Diệp Vân Sơ, Diệp Vân Tuyết lại nước mắt lã chã, có vẻ tủi thân vô tội đến cực điểm. Nàng ta giống như bị sợ hãi quá độ, hoảng sợ đứng ở phía sau Hạ Vệ Thần, cũng không trả lời.
-Diệp Vân Sơ, ngươi có tư cách gì chất vấn Tuyết nhi? Ả đàn bà tâm địa độc ác như ngươi, chỉ vì hành động vô tâm của Tuyết nhi mà hận thù, đố kỵ tới tận bây giờ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha cho Tuyết nhi?
Hạ Vệ Thần tức giận hét lớn.
-Ngươi hỏi ta phải thế nào mới bằng lòng buông tha cho ả? Ha ha….
Diệp Vân Sơ cười bi phẫn, nàng căm hận chỉ tay vào Hạ Vệ Thần, tức giận nói:
-Hạ Vệ Thần, ngươi đúng là đồ mắt mù, tim cũng mù! Ngươi chẳng phân rõ thị phi, không phân biệt phải trái, người giống như ngươi, nếu ngày sau có đăng cơ cũng là một hôn quân vô dụng!
Lúc này đây trong lòng Diệp Vân Sơ hận thù vô cùng, thời gian qua, nàng chỉ biết tính tình Hạ Vệ Thần hung ác vô đạo, ác nghiệt vô tình mà thôi, lại không biết hắn lại là hạng người ngu dốt không có thuốc chữa. Hành động vụng về của Diệp Vân Tuyết cũng có thể lừa gạt hắn, có thể khiến hắn chìm đắm thật sâu vào trong sự si mê. Ngươi như vậy, ngày sau sao có thể xứng trở thành vua một nước! (Tất nhiên là được chứ, vua của Đầu Bò quốc!!!)
Hạ Vệ Thần nổi giận, hắn vừa sinh ra liền được người người tôn kính người người yêu, hắn tài năng xuất chúng, thông minh tuyệt đỉnh (Ọe!!!), chưa bao giờ có kẻ chửi rủa hắn như vậy, ả đàn bà độc ác này lại dám nói hắn ngu dốt vô đạo!
Sỉ nhục như thế sao hắn có thể chịu được! Rốt cuộc hắn cũng không kìm được tức giận trong lòng, giận dữ quát:
-Người đâu, khí phi Diệp Vân Sơ đạo đức bại hoại, không tuân thủ nữ tắc, lẽ trời không dung! Phạt đánh! Chấp hành tức khắc!
Diệp Vân Tuyết nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, vẻ cười đắc ý hiện rõ trong mắt nàng ta, chỉ chợt lóe rồi biến mất, nàng ta rất nhanh lộ ra vẻ kinh ngạc, không quên đi tới cầu xin tha thứ cho Diệp Vân Sơ:
-Điện hạ, lời Vân Sơ nói chỉ là vô tâm, chàng tạm tha cho tỷ ấy đi, đều là thiếp không tốt, thiếp không nên cướp chàng, nếu vậy Vân Sơ sẽ không….
Diệp Vân Sơ nhìn bản mặt dối trá của Diệp Vân Tuyết, cất tiếng cười to:
-Độc phụ khá lắm! Nhị thái tử ngu dốt vô đạo khá lắm! Hôn quân xứng với độc phụ, thật là sự kết hợp tuyệt vời! Ha ha….
Lời này Hạ Vệ Thần nghe quả thật là đại nghịch bất đạo, càng cảm thấy Diệp Vân Sơ tội không thể tha, hắn hung hãn phá khóa cửa lao, tức giận quát:
-Ra tay!
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, thị vệ vọt vào nhà tù ấn ngã Diệp Vân Sơ xuống đất, ngay sau đó, gậy gỗ to bản đánh như mưa, từng gậy từng gậy giáng mạnh lên cơ thể mảnh mai yếu đuối của Diệp Vân Sơ, đau đớn tê tâm liệt phế, giống như thủy triều ập tới.
Bộp! Bộp! Bộp! Tiếng vang nặng nề, vang vọng khắp trong lao, Diệp Vân Sơ không biết nàng đã phải nhận bao nhiêu gậy nữa, nàng chỉ biết là, người nàng dần dần trở nên chết lặng, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, dưới bụng bắt đầu quặn đau như bị xé rách….
-Dừng tay….
Một tiếng gầm giống như vang lên bên tai, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Đông Phương Ngưng vội vàng chạy về phía Diệp Vân Sơ, mà phía sau chàng còn có Hoàng thượng và Hạ Vệ Lam.
Đông Phương Ngưng gần như phát điên, chàng thật không ngờ, vừa mới vào trong lao đã chứng kiến cảnh tàn khốc như thế, Hạ Vệ Thần dụng hình phạt đánh Diệp Vân Sơ! Tim chàng như muốn vỡ ra, cũng chẳng quan tâm tới Hoàng thượng đang ở phía sau, không nói hai lời liền vọt tới, ôm Diệp Vân Sơ người dính đầy máu nhớp nháp, hơi thở yếu ớt dậy.