Thu Tứ dùng khăn ngâm nước nóng, tinh tế lau đi những dấu vết hoan ái trên người Diệp Vân Sơ. Động tác của nàng rất cẩn thận, trong đầy đau lòng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Nàng so với Diệp Vân Sơ nhỏ hơn hai tuổi, vẫn ngây ngô nhưng trong lòng cũng hiểu được, đây là cái gì.
Nàng vẫn nhớ được, hơn một tháng trước, ngày đó là ngày giỗ của mẫu thân công chúa, công chúa mang theo nàng lén rời khỏi hoàng cung đi đến An Quốc tự cầu phúc cho mẫu thân đã qua đời, mà ngay đêm hôm đó, công chúa bị người khác làm nhục, nàng nhớ rất rõ ràng, khi trở về công chúa vết thương đầy người, sau đó công chúa nằm trên giường suốt mười ngày, vết thương mới dần dần biến mất.
Diệp Vân Sơ nhìn vẻ mặt Thu Tứ, tay nàng chậm rãi đặt vào tay Thu Tứ, nhẹ giọng nói:
-Thu Tứ, đừng lo lắng, ta không sao.
Quãng thời gian sống khổ cực kia đã đi qua, đau khổ ngày hôm nay đối với nàng mà nói đã là cái gì? Huống chi thân thể này sớm không còn trong sạch, chịu nhục một lần, hai lần, có gì khác nhau?
Thu Tứ thấy chủ nhân thương xót mình, trong lòng đau xót, miễn cưỡng cười, nói:
-Nhị điện hạ quá thô lỗ, dùng khăn nóng đắp thì những vết bầm tím sẽ mau tan.
Diệp Vân Sơ thở dài một tiếng, nói:
-Thu Tứ, vất vả cho ngươi rồi, đi theo ta, lại phải chịu khổ ở Đông Ly này.
Thu Tứ là nha hoàn hồi môn của nàng, cũng lớn lên từ nhỏ với nàng, là người bạn thân thiết, thuở nhỏ, nàng và muội muội cùng mẫu thân chịu khổ trong lãnh cung, Thu Tứ vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở ngoài được nha hoàn theo hầu mẫu thân nàng nhặt về, nàng và muội muội ở lãnh cung không có bạn chơi, mẫu thân liền giữ Thu Tứ lại ở cùng các tỷ muội nàng.
Mà ngày hôm nay, mẫu thân và muội muội đều đã mất, hai cung nữ hầu hạ mẫu thân ở lãnh cung cũng bị Diệp Vân Tuyết lấy cớ điều đi, chỉ để lại Thu Tứ cho nàng. Lần này lại thay thế Diệp Vân Tuyết lấy chồng ở xa, An Khánh cũng không vì nàng chuẩn bị nha hoàn hồi môn, chỉ có Thu Tứ theo nàng.
Thu Tứ nghe lời Diệp Vân Sơ, rưng rưng khẽ lắc đầu, nàng cũng không sợ khổ, chỉ cần ở cùng một chỗ với công chúa, đây là chuyện vui nhất của nàng, chẳng qua là thấy khổ thay cho công chúa, công chúa nhà nàng thiện lương như vậy, tại sao ông trời lại đối đãi như thế, làm công chúa khổ sở đến vậy.
Diệp Vân Sơ thấy Thu Tứ rầu rĩ không vui, không muốn nàng vì mình mà lo lắng, cười nhạt, nói:
-Thu Tứ đang suy nghĩ gì đấy? Có phải đang mong nhớ vị phó tướng thiếu niên kia?
Nghe lời nói của Diệp Vân Sơ, mặt Thu Tứ đỏ lên, thẹn thùng vạn phần, lo lắng trong lòng vơi đi không ít, nàng đánh nhẹ Diệp Vân Sơ, sẵng giọng:
-Công chúa lại giễu cợt nô tỳ rồi, lời này ngàn vạn lần đừng nên nói lung tung.
Dừng một chút, Thu Tứ suy nghĩ cái gì, nói:
-Công chúa, nô tỳ vẫn không có cơ hội nói với người, ngày đó lúc vẫn còn ở Đông Ly, công chúa bảo nô tỳ đến tìm Trần ngự y, nhưng Trần ngự y không có ở đó.
Diệp Vân Sơ nghe vậy nao nao, chợt cười khổ, nói:
-Quên đi, Thu Tứ, nay chúng ta đã rời xa An Khánh, Điệp phấn hoa không ăn cũng thế! Hạ Vệ Thần đã ra lệnh sau này ta phải che mặt, dung mạo có thế nào thì cũng không quan trọng nữa!
-Công chúa, thật xin lỗi, là nô tỳ không tốt.
Trong đầu Thu Tứ nghĩ, người trong thiên hạ đều nói, công chúa An Khánh Diệp Vân Tuyết dung mạo đẹp vô song, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng có ai ngờ, công chúa nhà nàng mới là người có dung mạo nghiêng thành? Chỉ là vì bị Diệp Vân Tuyết ghen ghét, bị buộc ăn Điệp phấn hoa, che giấu dung mạo xinh đẹp. Sau một đêm, dung mạo công chúa trở nên xấu như ác quỷ, ba năm nay đều mang dung mạo xấu xí này, trong ba năm đó, trừ Thất hoàng tử ra, còn có người nào nhớ được dung nhan khuynh thành của công chúa?