*
Hộ vệ thanh niên phòng bị nhìn tiểu nha đầu, đi lên chắp tay nói: "Gia chủ, tiểu nha đầu này lai lịch không rõ ràng, từ khi gia chủ mang người về nàng vẫn luôn theo sát gia chủ, nói không chừng là người của thế lực khác phái tới, bằng không nhốt nàng ta lại, cẩn thận thẩm vấn?"
"Ngươi muốn hại chết gia chủ à?" Tiểu nha đầu tức giận ngẩng đầu trừng thanh niên kia.
"Ngươi! Hoang đường!" Thanh niên hộ vệ tức đỏ mặt.
"Được rồi, Thanh Tri."
Đường Khiếu đưa tay ra hiệu, nghiêm mặt nhìn tiểu nha đầu: "Vì cái gì ngươi nói cơm canh này có độc? Mấy ngày qua ngươi luôn lấy một món ăn hoặc canh, hẳn là, ngươi biết ai hạ độc? Ngươi làm thế nào biết một món có độc?"
Tiểu nha đầu rủ thấp đầu suy nghĩ, từ ngày đi trong rừng ra, vị kia chỉ nói nàng tới Đường gia Thanh Vân thành, nói trong này có người muốn hại Đường gia chủ, muốn nàng tra người này, không được để Đường gia chủ xảy ra chuyện gì.
Nàng không biết người đó tới không, nhưng sau khi vào Đường gia, Đường gia chủ đối với nàng vô cùng tốt, bởi vậy, coi như vị kia lừa nàng tới đây làm tốt chuyện này sẽ thu lưu nàng, nàng cũng nhất định không để Đường gia chủ xảy ra chuyện gì.
"Đừng sợ, ngươi nói đi! Ta tự có phán đoán." Đường Khiếu để đũa xuống, nói với nàng.
Nghe vậy, tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Là người nhị phòng muốn hại gia chủ, đồ ăn mấy ngày qua đều bị họ hạ độc, vì ta thấy được thứ mà người khác không thấy được, nên ta biết."
Đường Khiếu hơi ngạc nhiên, đang muốn hỏi, thì nghe bước chân bên ngoài truyền vào, ông phất tay, ra hiệu tiểu nha đầu lui sang một bên, nghe một giọng nói truyền đến.
"Đại ca." Đường Diệu Lương cất bước đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn đồ ăn trên bàn còn chưa động, bèn cười nói: "Đại ca chưa ăn sao? Cơm canh nhìn rất phong phú đi."
Đường Khiếu cười cười, ra hiệu hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Sao đệ tới đây?"
"Ta muốn tới hỏi, gần đây có tin của Ninh nhi không? Nó rời nhà lâu như vậy, ta rất lo lắng cho nó." Đường Diệu Lượng nói thấy hắn vẫn không có ý động đũa, nhân tiện nói: "Đại ca, người ăn trước đi! Lỡ đồ ăn nguội."
Nghe vậy, Đường Khiếu cười nói với tiểu nha đầu một bên: "Lấy thêm chén đũa, để nhị gia ăn với ta."
Đường Diệu Lương nghe vậy, sắc mặt hơi cứng, vội vàng khoát tay: "Không cần đâu đại ca, ta vừa ăn no rồi, không ăn được nữa."
"Aiz!"
Đường Khiếu than nhẹ một tiếng, lại buông đũa xuống, nói: "Mấy ngày gần đây, nghĩ tới chưa có tin tức Ninh nhi, không biết bây giờ như thế nào? Ta ăn không vào, ngủ không ngon."
"Đại ca đừng lo lắng, Ninh nhi nhất định bình an trở về." Có lẽ sợ hắn lại mời mình ăn cơm, hắn ngồi một lát thì đứng lên, nói: "Đại ca, người vẫn nên ăn một chút! Ta về trước đây."
"Được." Đường Khiếu đáp lời, nhìn thân ảnh hắn rời đi, ánh mắt trầm xuống.
Hộ vệ thanh niên đứng một bên, cổ quái nhìn tiểu nha đầu không nói gì. Nếu nói trước đó hắn không tin, nhưng giờ Nhị gia đột nhiên đến chủ viện, hắn còn không hiểu sao?
"Thanh Tri, ra ngoài viện trông coi." Đường Khiếu giao phó.
"Vâng." Lần này, hắn không nói thêm nữa, chỉ đi ra ngoài viện trông coi.
Đường Khiếu ánh mắt rơi vào tiểu nha đầu, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao đến Đường gia?"
Danh Sách Chương: