Mục lục
Dược Môn Tiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit By Tiên Vô Sắc

*

Tiếng nói của nàng dừng lại, nụ cười trên mặt hiện lên sự thần bí khó lường, nói: "Hơn nữa, gần nhất ngươi có họa sát thân, nếu bình thường ta cũng lười quản, nhưng ngươi mời ta uống trà ăn bánh ngọt, ta muốn biểu hiện một chút, phát huy tác dụng của bạn bè, ngươi thấy đúng không?"

"Họa sát thân? Nói hươu nói vượn! Chủ tử nhà ta mạnh như vậy, làm sao có họa sát thân." Hắc Phong có chút xem thường, dù sao, trong lòng hắn chủ tử như thần linh, hắn không thấy ai có thể đả thương được chủ tử, làm sao có họa sát thân.

Đường Ninh nhận lấy hai gói bánh ngọt, nhìn lại Mặc Diệp, nói: "Có tin hay không tùy ngươi, dù sao ta đã nói như vậy, gần nhất nên cẩn thận một chút! Họa sát thân đó ngươi không thể tránh được."

Tiểu Hắc vỗ cánh ngồi xổm lại lên đầu nàng, đôi mắt lộn vòng nhìn vào Mặc Diệp, nhưng không dám mở miệng kêu to.

Đi được hai bước, Đường Ninh dừng lại, quay đầu nhìn Mặc Diệp, cười nói: "Trong vòng ba ngày, Thường gia có tai họa diệt tộc." Dứt lời, lúc này nàng mới rời đi.

Mặc Diệp hơi vặn lông mày, hắn cầm bình thuốc mở ra xem xét, bên trong chỉ có một viên thuốc nhỏ như hạt đậu.

"Viên thuốc nhỏ như vậy có tác dụng gì?" Hắc Phong thấy không khỏi nói thầm: "Hơn nữa còn hẹp hòi như vậy? Trong bình chỉ có một viên như vậy."

"Chủ tử, để ta cho người quan sát Thường gia." Ám Nhất mở miệng.

"Ngươi tin hắn thật à?"

Hắc Phong kinh ngạc, nói: "Gia chủ Thường gia đó là Linh Sư đỉnh phong, trong phủ cũng có nhiều Linh Sư khác nữa, gia tộc họ còn có lão tổ Trúc Cơ tu luyện ở tiên nhân chi địa, làm sao trong vòng ba ngày có thể diệt tộc được?"

"Là thật hay giả, ba ngày sau gặp mặt sẽ rõ." Ám Nhất nhìn hắn, nói: "Việc liên quan tới chủ tử, không thể không cẩn thận."

Nghe như vậy, Hắc Phong mới nghiêm túc, nói: "Ừ, cẩn thận một chút là tốt nhất."

Sau khi rời nhất phẩm lâu, Đường Ninh đi lấy ngân châm, mua một vài thứ, xong mới đi về Trịnh gia.

Người Trịnh gia lo lắng đứng chờ, thấy đã lâu mà người chưa về, Trịnh Hành chuẩn bị đi Tô gia, nhưng không ngờ, còn chưa ra khỏi đại sảnh, thì thấy Đường Ninh cầm theo đồ về.

"Đường sư!" Hắn vội vàng lên đón, nhìn từ trên xuống dưới: "Ngài không sao chứ? Bọn họ có làm khó ngài không?"

Đường Ninh cười một tiếng, nói: "Yên tâm, ta không sao." Nói xong, đưa một phần bánh ngọt cho hắn, nói: "Bánh ngọt nhất phẩm lâu, mang cho các ngươi."

Trịnh Hành sững sờ nhìn hắn đưa bánh ngọt, không thể phản ứng nổi.

Người Thường gia hùng hổ đến cửa, không làm khó để hắn rời đi? Lời này mà nói ra chắc không ai tin? Hay là, hắn dùng cách gì đó để thoát thân?

Thấy người đi vào trong, hắn vội vàng đổi theo, muốn hỏi, nhưng không biết hỏi từ đâu.

"Phụ thân ngươi khá hơn chưa?" Đường Ninh hỏi.

"Ông ấy đã ngồi được rồi, Tam thúc công bọn họ đang trò chuyện với ông, ngoại trừ uống thuốc giải, còn điều chỉnh thân thể theo lời ngài nói, tinh thần ông cũng không tệ." Trịnh Hành đầy cảm kích, nếu không có Đường sư ở đây, chỉ sợ cửa ải này phụ thân hắn qua không nổi.

"Vậy là tốt rồi, ta về khách viện trước, buổi tối sẽ đi bắt mạch cho phụ thân ngươi." Đường Ninh nói xong, vào bên trong, đi về khách viện.

Trịnh Hành há miệng, kỳ thật, hắn muốn hỏi thêm, chuyện muội muội hắn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK