Edit By Tiên Vô Sắc
Vì phải ở nhà người ta một thời gian, Đương Ninh cuối cùng vẫn đáp ứng đi xem thử.
Vậy nên, dàn xếp cho lão thượng xong, nàng theo Trịnh phu nhân tới chủ viện nhìn Trịnh Trọng Lâm. Lúc vào viện, thấy bên trong có mấy lão giả, mấy tên nam nhân trung niên và mấy nam tử trẻ tuổi chừng mười mấy hai mươi tuổi, ở một chỗ không biết đang bàn bạc cái gì.
"Đại tẩu, vị này là?" Một nam nhân trung niên thấy tiểu hòa thượng bên cạnh theo vào, không khỏi nhíu mày.
"Đây là vị cao nhân đắc đạo, ta mời ngài ấy tới xem lão gia." Trịnh phu nhân nói, cũng không để ý tới đám người, mời Đường Ninh vào phòng ngủ chính.
Trong phòng, chỉ có một nam tử chừng hai mươi tuổi, thấy Trịnh phu nhân quay lại đây, hắn đứng dậy tới đỡ bà: "Mẫu thân, không phải người đi nghỉ ngơi sao? Sao lại quay lại?"
"Hành nhi, mẫu thân không có việc gì, đến đây, mau bái kiến tiểu sư phụ." Bà dắt tay nhi tử mình, nhìn Đường Ninh: "Tiểu sư phụ, đây là nhi tử ta, huynh trưởng Viện nhi."
"Trịnh Hành bái kiến tiểu sư phụ." Vì nghe lời của mẫu thân, hắn cũng không hỏi nhiều, liền hành lễ với tiểu sư phụ 13-14 tuổi.
Đường Ninh gật đầu nhẹ, liếc mắt đánh giá nam tử trước mặt, xong dời mắt đi, đi vào trong.
"Tiểu sư phụ, đây là lão gia nhà ta, mời tiểu sư phụ nhìn thử." Trịnh phu nhân tự mình dời ghế dựa để Đường Ninh ngồi cạnh giường.
Thấy mẫu thân cung kính với tiểu hòa thượng như vậy, Trịnh Hành không khỏi dò xét cẩn thận. Người này y phục cả người bám bụi, nhưng nhan sắc cực kỳ xuất sắc, bên hông giắt một thanh trúc đen thui, trên chân còn có bùn, nhìn cả người, thì đây là đệ tử Phật môn bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác khí chất hắn không hợp với tuổi tác, để người khác cảm thấy có chút thần bí.
Đường Ninh bắt mạch, kiểm tra một hồi, sau đó thu tay lại, nói: "Còn có thể cứu."
Trịnh phu nhân vui mừng, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, chắp tay trước ngực thì thào nhớ tới: "A di đà phật, phật tổ phù hộ, phật tổ phù hộ!"
Tuy Trịnh Hành kinh hỉ, nhưng vẫn nghi ngờ, vì đại phu có tiếng trong thành đều nói phụ thân hắn chỉ có thể chuẩn bị hậu sự, tiểu hòa thượng 13-14 tuổi, chỉ kiểm tra đơn giản một chút, thì đã kết luận còn có thể cứu?
Vậy nên, hắn hỏi: "Tiểu sư phụ, không biết cha ta bị bệnh gì? Nên lấy thuốc gì chữa bệnh?"
Nghe vậy, Đường Ninh liếc nhìn hắn, nói: "Ai nói với ngươi cha ngươi bị bệnh chứ?"
Trịnh Hành khẽ giật mình, hỏi: "Không phải bệnh thì là cái gì?"
"Là độc."
"Độc?" Hắn kinh ngạc hít một hơi lạnh: "Nhưng đại phu trong thành đều nói phụ thân ta bệnh nguy kịch ..."
"Đừng đem lang băm đánh đồng với ta." Nàng nhàn nhạt nói, đi tới bàn ngồi xuống, nói: "Không tin, ngươi nhìn bàn chân ông ấy đi."
Trịnh Hành đi lên, tra xét lòng bàn chân phụ thân hắn, thì thấy, lòng bàn chân có những sợi tơ tím đen như tơ nhện lan ra, không khỏi hoảng sợ lui lại.
"Làm sao... làm sao lại trúng độc?" Hắn hoảng sợ không thôi. Có người muốn hại cha hắn? Là ai?
Đám người tụ tập bên ngoài, vì biết Trịnh Trọng Lâm sắp chết, ai ngờ đám người thấy tiểu hòa thượng vào trong, lại không cho họ vào, không biết làm gì bên trong.
Vậy nên, đã có người kích động: "Vào xem thử đi? Không biết bọn họ làm gì bên trong."
"Cũng được, ta muốn gặp Trọng Lâm lần cuối."
Đám người nói xong, đang định đi vào, thì thấy cửa phòng mở ra.
Danh Sách Chương: