*
Nghe thấy lời của hắn, Đường Ninh hơi hồi hộp, tim nhảy có chút nhanh.
Chỉ sau một khắc, nàng lộ ra thần sắc nghi hoặc, gương mặt tuyệt mỹ mang theo tia mê mang, giọng nói mềm nhu, hỏi: "Thơ Đường? Thơ Đường gì?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Diệp cứ nhìn chằm nàng, hắn cất bước đi lên, kéo gần khoảng cách hai người, lúc thấy trong mắt thiếu nữ có chút khẩn trương, còn có một tia nhát gan và bất an, hắn dừng bước lại, không lại gần nữa.
Lúc thấy nàng xuất hiện tại cửa chính Đường gia, hắn luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, không biết gặp ở đâu, sau này lại thấy Nam Cung Lăng Vân đứng dưới cây hoa Ngọc Lan bày tỏ thâm tình với nàng, cho đến hôm nay lại thấy nàng đi dạo phố với Nam Cung Lăng Vân.
Có lẽ nàng xuất hiện quá nhiều trong tầm mắt hắn, rồi đột nhiên hắn phát hiện, Đại tiểu thư Đường Đinh của Đường gia có ngũ quan tương tự ba phần với Đường sư.
Hắn cứ luôn hoài nghi, nàng là Đường Sư, nhưng mà, tiếp xúc qua, hắn lại phát hiện hai bọn họ không phải một người.
Dung nhan Đường sư tinh xảo xuất sắc và có hơi thở mạnh, mà Đại tiểu thư Đường gia ngũ quan càng hiện lên sự ôn nhu dịu dàng, đôi mắt Đường sư thanh tịnh mà giảo hoạt, trong đó còn bí mật mang theo tia lăng lệ, mà thiếu nữ trước mặt này, bên trong đôi mắt có một tia ôn nhu với một tia nhát gan không dễ phát hiện, tuy ngũ quan có ba phần tương tự, nhưng vẫn thiếu đi một thứ của Đường sư là sự thoải mái không câu nệ mà tùy ý và lăng lệ.
Huống chi...
Ánh mắt dời đi mặt thiếu nữ, lông mày hơi vặn rơi vào nơi đặc thù hơi nhô ra của nữ tử, đường cong linh lung, cùng với vòng eo mềm mại dịu dàng không chịu nổi nắm tay, thấy thế nào cũng là một nữ nhân đích thật.
Đường sư từng đụng vào ngực hắn, vì vậy, hắn biết rõ, ngực của hắn ta là bằng phẳng.
Một điều nữa, một thiếu nữ sống trong đại thế gia tộc, chịu ràng buộc nhiều tục lệ của thiên kim quý tộc, không có khả năng có kiến thức và khí chất như Đường sư, càng không có khả năng cạo trọc đầu đóng vai tiểu hòa thượng rong chơi bên ngoài, hơn nữa hắn chưa từng thấy, một người không có tóc chỉ trong một thời gian ngắn tóc có thể mọc dài ra.
Đặt ra đủ loại, để hắn không nghi ngờ nữa, có một ý niệm trong đầu.
Đường sư là người Đường gia, có lẽ, có quan hệ huyết thống với thiếu nữ này? Cho nên tướng mạo hai người có mấy phần tương tự?
"Đường gia các ngươi, có thiếu niên tuổi tác tương tự với ngươi, hay dung nhan tương tự với ngươi mấy phần không?" Mặc Diệp trầm giọng hỏi.
Đường Ninh một lòng: "Đường gia chúng ta có nhiều người như vậy, dĩ nhiên có thiếu niên cùng tuổi tác với ta, nhưng họ đều là con cháu chi thứ, bình thường ta không túc xúc nhiều." Nói xong, nàng thận trọng nhìn hắn, mang theo một tia kinh hỉ, chờ đợi hỏi: "Dạ Vương, chẳng lẽ ngài biết con cháu nào của Đường gia ta?"
Vừa dứt tiếng, nàng hơi thu đôi mắt lại, ngón tay nhẹ xoay quanh lọn tóc trước ngực, trên mặt mang vẻ mặt thẹn thùng với vui sướng: "Hay là nói, hôm qua Dạ Vương cho ngươi ra mặt giúp Đường gia ta, là bởi vì ta?"
Xem thiếu nữ mặt mày đầy xuân sắc, hiện ra cảnh thẹn thùng, Mặc Diệp nhíu mày càng sâu hơn, trong mắt hắn xẹt qua tia ghét bỏ với hàn ý, thấy thiếu nữ hiện ra thần thái vô cùng thẹn thùng một thân sát khí vì vậy mà tràn ra ngoài, giống như liếc cũng không thèm, phất ống tay một cái, quay người tới ngồi xuống bàn cạnh đó.
"Hắc Phong, đưa người ra ngoài."
*
Trong tiếng Trung chữ "thơ" và "sư" có phát âm giống nhau. Nhưng mặt chữ khác nhau.
Danh Sách Chương: