• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời nói không có căn cứ ấy sớm bị lây vạ mà thôi!

Mới sáng sớm đã bị ăn hai cái tát về chuyện vô lý như thế nghĩ sao Kiều Mộng không bực tức cho được.

Cũng may cô kiểm soát được cảm xúc của mình không, nếu không e rằng nơi đây sớm xảy ra án mạng rồi.

Còn về phía Ngọc Ái, khi nghe đến bí mật bị vạch trần, cô ta càng thêm lo sợ.

Nếu để cho gia đình nhà họ Trần biết được sự thật mà ba mẹ cô ra dốt lừa suốt gần hai tháng qua, có lẽ cô ta không còn đường nào để mà chối cái, giống như một con chó mắc bệnh nặng bị tống cổ đuổi khỏi nhà.

Cô ta không muốn bị gia đình này tống cổ khỏi căn biệt thự này! Cô ta vẫn còn chưa thực hiện được mục tiêu mà mình đã đề ra, đó chính là câu dẫn vị hôn phu mặt lạnh của mình.

Suốt những ngày trôi qua, Ngọc Ái đã không làm được cái trò trống gì rồi. Nếu như bây giờ mà không được ở lại đây thì nhất định cô ta sẽ bị bà Nguyễn chì chiết, càng thêm căm ghét những gì mà ba mẹ cô ta đã làm.

Kiều Mộng có tính thẳng thắn, nói ít hiểu nhiều.

Cô biết Ngọc Ái chỉ là công cụ kiếm tiền của ông bà Nguyễn, vì vậy cô không muốn chuyện nhỏ xé thành lớn, bỏ qua chuyện vừa rồi mà cất bước đi xuống cầu thang.

Nhưng khi chân vừa đặt xuống bậc đầu tiên, ngay giây phút đó, Ngọc Ái đã tàn ác đẩy cô một cái rất mạnh. Kiều Mộng không hề biết chuyện này sẽ xảy ra nên không cảnh giác kịp, cô chới với té nhào lăn xuống tầng bậc cầu thang, tiếng hét của cô rất lớn và vang khắp căn biệt thự.

Nghe thấy tiếng hét chói tai, bà nội và chị giúp việc liền có linh cảm không hay, cả hai nhìn nhau sau đó chạy vọt lên trên hướng cầu thang xem có chuyện gì xảy ra.

Đập vào mắt hai người là cảnh tượng Ngọc Ái đang đứng phía trên nhếch môi cười khẩy, còn Kiều Mộng thì đang lăn từ cầu thang xuống.

Nhìn thấy thế, tay chân bà nội run lên kịch liệt, không còn sức mà bệt xuống dưới sàn nhà khi nhìn thấy máu đỏ đang không ngừng tuôn ra từ phía hạ thể của Kiều Mộng.

"Kiều... Kiều Mộng... cháu... cháu..."

Đầu của Kiều Mộng bị va chạm rất mạnh nên cũng đang tươm máu ra.

Đúng lúc này Duy Nam và ông Thành trở về sau ba ngày công tác.

Thật ra hai người muốn tạo bất ngờ cho cả nhà vì hôm nay chính là sinh nhật của bà nội, Duy Nam cũng đã giấu cô vì anh muốn biết cảm giác của cô khi bất ngờ nhìn thấy anh về mà không báo trước.

Nên niềm vui chưa kịp đến thì nỗi đau thương đã ập đến trước, bà nội vì quá sốc mà đã lăn ra ngất xỉu, chị giúp việc bịt chặt miệng lại rồi liếc mắt lên hướng cầu thang, giận dữ quát lớn.

"Cô là con quỷ tàn ác đội lớp người, ngày hôm nay mà bà chủ và Kiều Mộng có chuyện gì xảy ra thì nhất định tôi sẽ bảo ông chủ và cậu chủ thưa cho cô đi tù rục xương!"

"Mẹ!"

"Bà nội, Kiều Mộng..."

Cả hai người cùng nhau đồng thanh, ngay sau đó vội vàng chạy đến, không thể nào tin vào những gì vừa xảy ta.

Ông Thành vội vàng đỡ mẹ mình lên, hướng về phía chị giúp việc mà nói:

"Ly, cháu ra mở cửa xe rồi mở luôn cổng lớn đi! Nhanh lên, đưa bà và Kiều Mộng vào bệnh viện!"

Chị giúp việc hai mắt đã đầm đìa nước nhưng cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đứng dậy chạy thẳng ra trước sân để mở cửa xe cho ông Thành và Duy Nam.

Cảnh tượng lúc này là ông Thành hành bế bà nội còn Duy Nam thì bế cô đi ra xe, người của cô bây giờ toàn là máu.

Duy Nam nhìn cũng đã hiểu được cô đang mang thai, và cô đã có thai thật rồi nhưng đứa bé, đứa bé chính là dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ từ phía hạ thể của cô.

Tay chân của anh bây giờ run rẩy vô cùng, anh sốc tột cùng, sợ hãi dâng lên. Anh không ngừng gọi tên cô nhưng đáp lại anh là gió thổi xào xạc giao mùa.

Kiều Mộng không đáp lại tiếng gọi của người đàn ông, hai mắt nhắm nghiền lại. Từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán của cô.

Chị giúp việc nhanh chóng mở cổng để cho xe của ông Thành chạy ra khỏi cổng, nhưng lúc này Ngọc Ái đã chạy nhanh ra rồi ngăn chặn lại:

"Bác Thành, anh Duy Nam, hai người hãy nghe con nói hết đã, mọi chuyện không phải như vậy đâu!"

Chị Ly đi đến đẩy mạnh cô ta ra để cho ông Thành lái xe đi nhanh đến bệnh viện, tiếng khóc thét của cô ta đang vang vọng nhưng chẳng ai quan tâm đến, chị Ly cũng mặc kệ.

Hạng người rắn độc như cô ta ngay từ lần đầu gặp mặt chị ấy đã không ưa nổi rồi nhưng phận làm người giúp việc nên chị không dám nói ra.

Mặc kệ cô ta đang gào khóc, chị Ly bước đi nhanh xuống hầm xe rồi lấy xe máy chạy theo xe của ông Thành.

Căn biệt thự rộng lớn bây giờ chỉ còn có mỗi Ngọc Ái mà thôi, cô ta không biết phải làm sao hết vì trong nhà của Duy Nam có lắp camera nên hành động vừa rồi của cô ta đã được camera thu lại hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK