• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may lúc đó nhìn vào bên trong phòng làm việc, Kiều Mộng đã thấy trợ lý Hiếu đang đứng nói chuyện với bà nội anh nên lúc thang máy mở ra bà đã không thấy. Kiều Mộng ngây thơ, cứ nghĩ người đàn ông dù ngoài mặt nói không nhưng trong lòng lại giúp cô tẩu thoát khỏi tình huống cấp bách này.

Trong lòng Kiều Mộng nhẽ nhõm hơn nhiều, cô thở dài rồi nói:

"Cảm ơn anh nhé, tôi biết anh sẽ giúp tôi mà! Vậy tôi đi từ đường thoát hiểm xuống lại dưới phòng bếp cũng được, chào giám đốc nhé."

Vội vàng chụp cánh tay của cô lại, Duy Nam nói:

"Em đi đâu vậy? Ai cho em đi thế? Tôi đưa em vào trong này để nói chuyện cho dễ mà."

"Hả? Giám đốc, anh không giúp tôi sao? Tôi hứa sẽ trả ơn cho anh mà, tôi không dám vào trong đó đâu."

Duy Nam thở mạnh một hơi rồi nói:

"Hai chúng ta bây giờ đã leo lên lưng cọp rồi, không thể nào xuống được nữa, và cũng không thể nào quay đầu lại được đâu."



"Anh nói như vậy là sao? Rõ ràng lần trước anh nói chỉ cần tôi đến nhà anh diễn cùng anh một vở kịch là xong, tôi... tôi không biết gì nữa đâu nhé."

"Tôi xin lỗi em, tôi quên mất là bà nội đang rất cần cháu chắt, giờ đây bà và cả ba của tôi đã chấp nhận bỏ qua chuyện hôn ước giữa tôi và Ngọc Ái, và cái mà hai người họ đang cần là đứa bé trong bụng của em đấy. Em đừng hiểu lầm không phải họ muốn cướp con của em, mà là họ muốn nhìn thấy đứa bé ra đời thật an toàn thì mới yên tâm mà bỏ qua chuyện này."

Những lời mà Duy Nam nói cô không thể hiểu được, trong bụng của cô đâu hề có đứa bé nào nhưng cô mới chợt nghĩ quả thật cô rất ngốc. Cô đã quên mất hậu quả về sau này, bây giờ mọi chuyện đang dần rối tung lên hết, cô chẳng biết phải làm như thế nào để giải quyết.

Hai tay Kiều Mộng bấu chặt vào nhau, tim lúc này đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chợt cô nghĩ ra cách, cô vội nói:

"Duy Nam, hay bây giờ anh nói cho bà nội và ba của anh là ngày hôm đó, vì quá giận anh nên tôi đã bị tai nạn không giữ được đứa bé, hay là... hay là anh nói tôi đi khám nhận kết quả lộn nên mới như thế. Tôi chấp nhận bỏ ra một ngày để đi khám cùng gia đình anh, khi khám xong kết quả là không có thai thì mọi chuyện sẽ về lại như ban đầu thôi, anh thấy được không, anh chọn cách nào hả?"

"Không được đâu, giờ mà em nói em không có thai thì tôi phải cưới Ngọc Ái ngay đấy! Bây giờ cứ đi vào gặp bà nội tôi trước đã, rồi em cứ làm ra bộ dạng hơi mệt mỏi chút đi để cho bà nội thương nhé, bà về rồi thì chúng ta bàn cách khác."

"Nhưng mà... tôi... tôi không biết phải làm sao, với lại tôi sợ quá đi mất."

"Nghe lời tôi, em bình tĩnh lại, cứ bình thường đi không có sao hết. Bà nội tôi rất dễ tính, bà không có khó đâu nên em đừng sợ. Tôi nói này, em phải làm thật tốt, nếu bị phát hiện ra thì tôi phải lập tức lấy Ngọc Ái đấy, tôi mà phải lấy cô ta thì em phải trả lại cho tôi số tiền năm mươi triệu liền ngay tức khắt, vì em đâu giúp được gì cho tôi, tôi nói thế có đúng không hả? Điều đó tôi đã nêu rõ trong bản hợp đồng rồi!"

Nói xong, người đàn ông chợt nhớ ra điều gì đó.

"Thôi chết, tôi quên rằng em đã vứt bừa bản hợp đồng đó ở góc xó xỉnh nào rồi, làm gì có thời gian mà đọc chứ?"

Duy Nam không phải muốn uy hiếp cô nhưng chỉ có cách này thì anh mới dần dần làm theo kế hoạch, sau đó đưa cô về căn biệt thự của anh để sống cùng được.



Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô lúc này, Duy Nam cảm thấy trong lòng rất xót nhưng anh lại không có cách nào khác hết nên bắt buộc phải bấm bụng mà làm điều này với cô.

Những lời anh nói ra làm Kiều Mộng rất bàng hoàng, cô thật khờ khạo khi chưa từng nghĩ đến những chuyện như thế này. Giờ mà không giúp anh ta thì cô phải trả lại số tiền năm mươi triệu cho anh ta, số tiền đó rất lớn nên đâu thể nói có là có ngay được.

Giờ phút này Kiều Mộng chẳng biết phải làm sao hết, Duy Nam nắm lấy tay của cô chặt hơn nữa sau đó nói tiếp:

"Đừng sợ nữa, tôi luôn bên cạnh em mà, bà nội đã chờ tôi và em rất lâu rồi, mau vào gặp bà thôi."

"Thôi được rồi, lỗi cũng do tôi hết, nếu biết có hậu quả thế này tôi đã không đâm đầu vào đâu. Nhưng anh phải hứa đấy, khi bà nội anh về rồi thì phải tìm hướng giải quyết tốt nhất nhé, tôi không muốn bị tình trạng như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa đâu."

"Được rồi, tôi hứa. đi thôi."

Duy Nam đưa cô đến phòng làm việc của anh, khi bước vào bên trong, cô theo phản xạ tự nhiên của cơ thể liền rụt tay mình khỏi lòng bàn tay của anh, ngượng ngùng gập nửa thân trên xuống, lẽ phép cúi chào người lớn tuổi.

"Cháu chào bà ạ!". Ngôn Tình Xuyên Không

Bà nội của người đàn ông sau khi nhìn thấy Kiều Mộng thì không khỏi giấu nổi cảm xúc vui mừng cười rạng rỡ, sau đó tiến đến kéo tay của cô đi lại ghế sofa ngồi cạnh bà.

"Ôi, hôm nay nhìn kỹ cháu rất xinh đấy nhé, cháu đi làm để mặt mộc thế này sao? Rất dễ thương đó, nhưng ta thấy cháu ốm quá, có thai ba tháng mà ốm thế này thì không có được đâu. Hôm nay ta có làm món gà hầm nhân sâm mang đến cho cháu, ta không biết cháu có thích không nữa? Nhưng cháu ăn thử đi nhé."



Hôm nay được tiếp xúc gần với bà nội anh, Kiều Mộng cảm nhận được bà cũng rất thân thiện chứ không có cái tính nết y như mẹ của Ngọc Ái. Cô thấy cũng có thiện cảm hơn với bà, cô cười mỉm rồi nói:

"Bà đừng lo cho cháu, do cơ địa của cháu như thế thôi chứ cháu hoàn toàn rất khỏe mạnh còn đứa bé... đứa bé vẫn phát triển rất tốt ạ!"

"Vậy à, thôi cháu ăn đi, ăn thử xem ta nấu như thế có hợp khẩu vị của cháu không?"

Bà nội với tay mở hộp thức ăn ra rồi đưa cho Kiều Mộng, cô nhìn về hướng của Duy Nam vì đây là phòng làm việc của anh, cô không dám tự tiện ăn trong phòng làm việc.

Anh dường như nhận được tín hiệu cô đang truyền đến, lúc này nói vào:

"Em là sướng nhất rồi, mau ăn đi đừng sợ, khi nãy ba có nói cho anh biết, bà nội đã vì em mà dậy từ rất sớm để hầm gà đấy!"

Kiều Mộng không quen với cách nói chuyện quá thân mật như thế, nhưng trước mặt của bà nên cô không dám cãi lại. Trong lòng Kiều Mộng đang vô cùng sợ mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy nên nhanh chóng cầm lấy hộp thức ăn rồi từ từ húp thử nước súp của gà hầm.

Quả thật rất thanh và ngon, hai mắt của cô sáng rực vì lần đầu tiên cô được thưởng thức món gà hầm ngon như thế. Đúng thật gà hầm với nhân sâm nó có khác, thường ngày cô chỉ được ăn canh hầm với đu đủ, còn cái này là nhân sâm, hai cái nằm ở hai đẳng cấp khác nhau, nhưng được ăn ngon thì tâm trạng của cô Kiều Mộng đầu tốt lên hẳn, cô cười tươi như hoa rồi ăn hết miếng gà này đến miếng gà khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK