(*) Kiềm lư kỹ cùng: chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm (chú thích chi tiết hơn ở cuối chương).
Nhưng mà ngay sau đó, tu sĩ cưỡi dị thú phát hiện dị thú dưới thân bắt đầu không chịu khống chế, hoảng sợ bối rối chạy loạn khắp nơi, giẫm đạp, tông vào nhau, đoàn người Hạ gia đột nhiên xảy ra một trận khủng hoảng.
Ngay lúc đối phương đang hết sức hỗn loạn, Tô Mặc đã lướt tới cực nhanh về phía những viên đại tướng. Trăm mũi Phá Thần tiễn rẽ gió bắn tới từ sau rừng cây, nhưng nàng dễ dàng tránh né toàn bộ. Sau đó thân hình nàng như tung bay như chim én, hai tay xoay tròn, bảo đao bừng bừng hỏa diễm màu trắng trên bầu trời đêm.
Hỏa diễm đao trắng hếu kia rất âm u khủng bố, nhất thời chém thủ cấp của vô số người rơi rụng, ngọn lửa lạnh như băng đông cứng vô số tu sĩ.
Đệ tử Mặc Môn trố mắt đứng nhìn bản lĩnh của Tô Mặc, không ngờ thiếu niên Tô gia này lại có thể lợi hại như vậy, đứng giữa kẻ địch mà như vào chỗ không người, thực lực lại cao cường đến thế.
Trong nháy mắt, Tô Mặc đã đột kích thủ lĩnh người Hạ gia, hung hăng chém xuống một đao.
Bắt giặc phải bắt vua trước, nàng từ trước đến nay đã xuất thủ thì sẽ không nương tay.
Đám người Hạ gia nhìn chằm chằm mũi đao sát phạt quyết đoán, thân thể nhanh nhẹn của Tô Mặc. Bọn họ run rẩy, tay nắm chặt pháp khí cũng không nhịn được run run, vừa rồi bọn họ cảm giác cái chết gần kề mình vô cùng, họ thậm chí còn quên đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên Tôi Thể kì mà thôi.
Tô Mặc cũng không hiếu chiến, nhún người vài cái lại về nơi lúc đầu xuất hiện.
Nàng cười nhẹ nhàng, chậm rãi lui ra sau, lại ẩn vào bên trong trận pháp, đã hoàn toàn không còn bóng dáng.
“Thủ lĩnh đã chết, chúng ta làm sao bây giờ?” Mấy viên phó tướng Hạ gia sợ hãi hỏi.
“Bao vây nơi này trước, đợi hậu phương Hạ gia trợ giúp.” Vị trưởng lão duy nhất truyền đạt chỉ lệnh, không ngờ đối phương tuy chỉ là thiếu niên mà cũng làm bọn họ phải kiêng kị, nếu đối phương đủ linh lực, ông tin hắn chắc chắn có thể đối phó toàn bộ người Hạ gia.
Người Hạ gia mất thủ lĩnh, lập tức mang theo đồng bọn bị thương chậm rãi lui về sau. Ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn nơi Tô Mặc biến mất, kẻ địch ở trong chỗ tối, bọn họ ở ngoài sáng, xem ra lần này năm trăm người không đủ để đối phó với hắn.
Lúc này, bọn họ phải chờ người đến thêm, tốt nhất là toàn bộ liên thủ cùng nhau, mới có thể đối phó những người vừa nãy.
Bên trong kết giới, “thiếu niên” đã quay lại, tuy nàng chưa sử dụng nhiều chiêu thức lắm.
Thấy Tô Mặc dừng lại, một đệ tử Mặc Môn lập tức kêu lên: “Ngươi nếu lợi hại như vậy, vì sao không giết chết toàn bộ những người đó? Chí ít sau khi giết người diệt khẩu, chúng ta có lẽ được an toàn.”
Mấy người Mặc Môn tuy bị cơ quan nhân chế ngự, nhưng vẫn chế nhạo: “Thực lực cũng chỉ có như thế này thôi, vừa nãy còn mạnh miệng một mình ra tay đã đủ đối phó bọn họ cơ mà.”
Tô Mặc cười lạnh nhìn thoáng qua đối phương, không nói lời nào.
Diệp Tranh lập tức hừ lạnh, tiến lên phía trước nói: “Tiểu Mặc tuy chỉ có thực lực là Tôi Thể kỳ nhưng có thể làm được việc này đã là tốt lắm rồi, ít nhất cũng làm người Hạ gia kinh sợ. Cho chúng ta được tranh thủ thêm một ít thời gian. Hơn nữa cây đao kia rất hao phí linh lực, nếu nói linh lực của Kim Đan kỳ là một hồ nước thì linh lực của Ngưng Mạch kỳ là một con sông nhỏ, linh khí của Tôi Thể kỳ chỉ là một ao nước, loại bảo đao này sẽ nhanh chóng làm linh lực hắn hao hết.”
Diệp Song Song cũng ra vẻ nghiêm nghị, không khỏi nói: “Năm trăm người này đến không chỉ để giết Tiểu Mạch, bọn họ đều là Tôi Thể kỳ, Ngưng Mạch kỳ, Kim Đan kỳ. Cho dù bọn họ đều là người bình thường, thì người cầm vũ khí cũng không thể đối phó nổi năm trăm người tay không tấc sắc, trước sau gì cũng sẽ bị hao hết khí lực. Hơn nữa đối phương lại còn có vô số cao thủ, cho nên… hiện tại chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Có người chán nản nói: “Nói thật dễ nghe, đối phương sẽ nhanh chóng có thêm nhiều người tới thôi, không phải chúng ta trước sau gì cũng phải chết sao?”
Lúc này, Tô Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, khẽ cười nói: “Những người các ngươi thật thích vung tay múa chân, công phu mồm mép không tồi, có thời gian oán trời trách đất không bằng dùng đầu óc ngẫm xem làm thế nào để sống.”
Mặt mọi người đỏ lên, phản bác nói: “Ngươi có biện pháp?”
“Không sai, Tô gia tứ thiếu, vừa nãy không phải ngươi rất lợi hại sao? Ngươi nói dư sức đối phó bọn họ mà.” Lúc này có người đã thay đổi tôn xưng, nhưng vẫn mang thái độ nghi ngờ.
Hai tay Tô Mặc chắp sau người, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt của nàng càng hiện rõ da thịt trắng nõn như ngọc. Tô Mặc đảo qua mọi người, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc ta không phải đồ tể, nếu muốn tu tiênthì trên người không được lây dính sát khí đẫm máu quá mức, bằng không sẽ cản trở thăng cấp tu tiên đạo. Hơn nữa lúc này cũng cần giữ lại thực lực chính mình, cần phải dùng phương pháp đối phó kẻ địch đơn giản nhất. Cho nên ta không thích dùng chỉ một thủ đoạn đẫm máu để đối phó kẻ địch, đối phó kẻ địch cần dùng mưu kế.”
Diệp Song Song lập tức cười nói: “Mưu kế hay lắm, thượng sĩ giết người dùng bút, trung sĩ giết người dùng miệng, hạ sĩ giết người dùng đá, đại ca ta nói như vậy.”
Diệp Tranh ngưng mi nói: “Tiểu Mạch huynh có cao kiến gì không?”
Tô Mặc cười tao nhã, “Đám người Hạ gia này cho dù bị ta giết sạch thì vẫn còn một đám khác ở phía sau. Ta làm việc không thích dài dòng cho nên một lưới bắt hết bọn chúng là phương pháp tốt nhất, cũng là phương pháp nhất lao vĩnh dật*. Đồng thời còn làm cho đối phương tự tìm đường chết, sẽ không đem đến thanh danh bất lợi gì cho Mặc Môn.
(*) Nhất lao vĩnh dật: Làm một lần, nhàn nhã cả đời.
“Một lưới bắt hết?” Mọi người đờ đẫn nhìn nàng, cảm thấy thiếu niên này có ý nghĩ thật kì lạ.
“Không sai.” Tô Mặc gật đầu.
“Đồ điên, điên rồi, làm sao có thể.”
Diệp Song Song lại nói: “Tiểu Mạch sư huynh, chủ ý của ngươi không tồi, chúng ta đang rất mệt, ngươi có thể cho chúng ta lưu lại không?”
“Có thể.” Tô Mặc cười cười, ngoái đầu nhìn lại sắc bén, “Tiểu nhân không có khí phách ta không lưu, các ngươi là tiểu nhân của Mặc Môn, hiện tại rời khỏi đây đi, về sau sẽ không còn là đệ tử Mặc Môn nữa.”
“Dựa vào cái gì?” Những người khác lập tức lộ ra vẻ bất mãn, thiếu niên này có phẩm hạnh gì chứ?
“Chính là cái này.” Tô Mặc lấy lệnh bài trưởng lão của Văn Nhân Dịch từ trong ngực ra, có thể trực tiếp bổ nhiệm hoặc miễn nhiệm đệ tử trong Mặc Môn.
Mấy người kia không khỏi trố mắt, ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ rằng thiếu niên Tô gia lại có lệnh bài. Hiện giờ nếu bọn họ rời đi, ra ngoài chẳng phải là không có chỗ dựa sao
Tô Mặc cười lạnh, “Các ngươi còn đang suy nghĩ muốn dựa vào người khác đúng không? Ở nơi này ngoài dựa vào chính mình còn có thể dựa vào ai? Đừng quên, cho dù các ngươi không phải đệ tử Mặc Môn, gia nhập môn phái khác, chẳng lẽ sẽ được an toàn hơn?”
Đầu ngón tay nàng bỗng nhiên bắn ra, cơ quan nhân mang theo những đệ tử Mặc Môn vừa nãy chống đối nàng đi một chỗ khác, lột quần áo Mặc Môn và thẻ bài của đệ tử Mặc Môn trên người bọn họ, quăng ra khỏi trận pháp.
Mười mấy đệ tử bị vứt bỏ té lộn nhào, đứng lên, thấy xung quanh không có người Hạ gia, vội vàng thất tha thất thểu chạy trốn.
Thân ảnh bọn họ vô cùng chật vật.
Tô Mặc quay đầu lại: “Trong các ngươi còn ai muốn rời đi?”
Diệp Song Song cười nói: “Tiểu Mạch sư huynh, ta ở cùng huynh, dù sao ta và ca ca hình như cũng bị Hạ gia đuổi giết.”
Người Đông Lăng Vệ tiến lên phía trước nói: “Đông Lăng Vệ chúng ta thề sống chết nguyện trung thành với công tử Văn Nhân Dịch, đương nhiên nghe theo Tô gia tứ thiếu.”
Vài người Thanh Vân Tông đi ra nói: “Thanh Vân Tông chúng ta tuy không e ngại người Hạ gia nhưng đối phương giết người diệt khẩu là chuyện cực kì biến thái vô sỉ. Hơn nữa Hạ gia và Tinh Nguyệt Tông quan hệ rất tốt, giữa các ẩn phái, Tinh Nguyệt Tông bên ngoài qua lại thân thiết cùng Thanh Vân Tông chúng ta, trên thực tế lại âm thầm đả kích dữ dội, cho nên chúng ta sẽ vẫn đi theo Tô gia tứ thiếu.”
Mười mấy đệ tử Mặc Môn còn lại không ngờ người Thanh Vân Tông và Đông Lăng Vệ lại ủng hộ thiếu niên này, bọn họ không hiểu, dĩ nhiên không phải tất cả mọi người đều biết Thanh Vân tông có quan hệ chặt chẽ cùng Tô gia.
Bất quá họ là người thông minh, hiểu rõ thiếu niên này chắc chắn có chút lai lịch, vì thế gật đầu nói: “Chúng ta cũng đi theo Tô gia tứ thiếu.”
Tô Mặc khẽ cười, đôi mắt chợt lóe, lóng lánh không thể nhìn gần, “Nhớ kỹ, nơi đây không phải cho mọi người các ngươi thong thả nghỉ ngơi. Trận pháp tất nhiên rất an toàn. Những người các ngươi trước có thể canh giữ ở đây, tự mình bố trí nhân thủ sửa chữa lại toàn bộ, ta sẽ nói cho các người phải biết tu sửa như thế nào.”
Mọi người không ngờ ở lại là phải làm cu li, nhưng họ không được lựa chọn.
Tô Mặc cười cười, nói tiếp: “Các ngươi bố trí trận pháp cho thật tốt, chỗ này của ta có thể cung cấp chi tiêu ăn mặc. Sau đó ngày mai chúng ta có thể yên lặng rời khỏi. Trận pháp có thể khiến nghe nhìn lẫn lộn, lôi kéo người Hạ gia tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Tóm lại các ngươi đi theo ta sẽ không bị bạc đãi, ngày mai cùng ta vào trong núi, đi lấy một ít đồ vật, ta có thể đảm bảo mạng các ngươi an toàn.”
“Cái gì? Tô tứ thiếu gia lại có thể đưa nhóm ta an toàn tiến vào trong núi.” Mọi người nói nhỏ với nhau.
“Tiểu Mạch sư huynh, ngươi biết ở đây có thứ gì tốt không?” Diệp Song Song cười hỏi.
“Biết sơ sơ.” Tô Mặc cúi đầu nói: “Người làm việc giúp ta, ta sẽ không bạc đãi, nhưng các ngươi lấy cái gì thì phải chia làm ba phần, các ngươi ba ta bảy.”
Cho dù ra sao, mọi người cũng có chút hưng phấn, dù sao họ cảm thấy không ai có thể mang bọn họ tiến vào núi an toàn, những thứ đó đều là bạc trắng đó!
Thần sắc Tô Mặc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Được rồi, chuyện còn lại các ngươi tự mình thu xếp, ta về nghỉ ngơi. Còn nữa, các ngươi không được tới gần sân của ta.” Nói xong nàng tao nhã xoay người rời khỏi.
Diệp Song Song không nhịn được nhìn thoáng qua Diệp Tranh, cười hỏi: “Huynh có cảm thấy khí chất của nàng giống đại ca không?”
Diệp Tranh nhíu mày, gật đầu: “Hơi giống.”
Diệp Song Song không khỏi cười: “Lần sau gặp đại ca, muội nhất định sẽ nhắc đến Tô Mạch này.”
Diệp Tranh lắc đầu, “Tu vi hắn ta quá thấp, đại ca sẽ không hứng thú.”
Trên vách núi đằng xa, một nam tử mặc áo choàng cấm vệ quân đang đứng, quần áo bay lượn phần phật theo gió, tóc bạc rơi xuống, cả người mang phong thái thanh khiết cao quý không thể xâm phạm, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, như một pho tượng thần băng tuyết tuấn mĩ.
Sau khi hắn theo dõi bệnh tình của Phương phu nhân, hắn không dừng lại tiếp tục đi đến nơi này xem xét một chút.
Từ trước đến nay hắn luôn thích đơn độc một mình cho nên bên cạnh không có người làm bạn.
Ngay cả vừa nãy từ xa nhìn thấy Tô Mặc ra tay, ánh mắt hắn cũng chỉ chợt lóe lên, hơi thở lạnh như băng không có chút xíu khói lửa nào, chuyện sống chết của người ngoài không có bất cứ liên quan gì với hắn!
*
Trong sân, hai mặt trăng xuất hiện, tối tăm lạnh lẽo.
Tô Mặc lấy chim cơ quan ra, vỗ nhẹ đầu chim, trầm ngâm nói: “Dịch, không biết thân thể mẫu thân chàng như thế nào rồi? Ta hiện tại đang ở Yêu giới, ngày mai có lẽ sẽ đi tìm một ít đồ quan trọng gì đó. Lúc ta không ở đây, chàng nhớ chú ý đến thân thể, còn có một chuyện quan trọng khác chờ ta trở về sẽ nói cho chàng. Mặc Nhi, nhớ chàng.”
Nàng hít vào một hơi, vẫn không nói ra chuyện khế ước thứ ba.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ chim cơ quan, phủi phủi, sau đó thả cho chim bay lên.
Tô Mặc lại lấy ra chim cơ quan thứ hai, không khỏi cười tự giễu, rồi vỗ đầu chim, “Nhiễm, chàng ở Vô Song thành như thế nào rồi? Ta hiện giờ chưa nghe nói gì đến tin tức Thành Chủ Vô Song thành bệnh nặng, phụ thân chàng có lẽ thân thể vẫn tốt. Mấy ngày này chàng có thể bầu bạn với ông, ta hiện tại ở Yêu giới, chờ lúc ta trở lại rồi chàng hãy về cũng không muộn. Ta có chuyện quan trọng muốn nói trực tiếp cho chàng. Mặc Nhi, nhớ chàng.”
Rồi cho chim cơ quan thứ hai bay lên, Tô Mặc trầm ngâm một lát, tuy rằng gần đây nàng ở cùng Sư Anh nhưng chưa hề xem nhẹ lơ là hai người kia. Ngày mai nàng sẽ đi Yêu giới tìm đá Tam Sinh sau đó nhét đầy túi, rồi sẽ cùng Sư Anh quay về.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm thiếu niên thách thức, “Nữ nhân, ngươi thật bề bộn nhiều việc nhỉ!”
“Các hạ có chuyện gì sao?” Tô Mặc quay đầu lại, nhìn thiếu niên xinh đẹp tuyệt sắc phía sau.
Hôm nay không biết tại sao nàng cảm thấy quần áo thiếu niên mặc có chút lộng lẫy hoa lệ, khôi ngô tuấn tú bất phàm hơn. Ánh mắt Tô Mặc không nhịn được dừng ở trên người hắn nhiều hơn một lát. Thiếu niên ôm tay, vẻ mặt tự tin nói: “Ngươi thu lưu nhiều người Mặc Môn như vậy chính là để họ làm việc cho ngươi, hơn nữa còn có cơ quan nhân, chẳng lẽ là để khai thác linh thạch?”
Tô Mặc gật đầu, “Không sai, nơi đây có rất nhiều linh thạch, phẩm cấp không thấp.”
Thiếu niên hừ một tiếng: “Ngươi có chút đầu óc, nhưng ta đã quên nói cho ngươi biết ở Ma giới không cần linh thạch.”
Tô Mặc nhíu mi, “Ma giới không cần linh thạch?”
Thiếu niên chậm rãi nói: “Đúng vậy! Nhưng ngươi có thể khai thác rồi sau đó đổi thành vật phẩm khác cũng miễn cưỡng có thể.Thật ra ở đây có hài cốt dị thù với khoáng thạch lạnh khác đáng giá hơn, thậm chí còn có thể giúp thân thể khỏe mạnh, là dược liệu kéo dài tuổi thọ, đây mới là điều ngươi nên chú ý.”
“Ta không biết nhiều lắm, ngày mai các hạ nhớ dẫn đường cho ta.” Tô Mặc không nhịn được cười khẽ.
“Được, mai ngươi nhớ ôm ta.”
“Ôm ngươi?”
“Ừ.” Thiếu niên quay mặt đi, hình như có chút thẹn thùng, sau đó biến thành một con mèo đen nghênh ngang bước tới.
Tô Mặc than nhẹ, đi vào nhà. Nàng nhìn thoáng qua Sư Anh, phát hiện hắn đang ngủ.
Tô Mặc nhìn hắn, hơi xuất thần chốc lát. Đột nhiên hắn hơi nhúc nhích, lớp chăn mỏng trên người sắp trượt xuống, thân hình hoàn mỹ lại hiển hiện.
Hai má Tô Mặc đỏ lên, lập tức bước tới kéo chăn lại cho hắn. Bỗng nhiên hắn đưa tay ra ôm nàng lên giường. Tô Mặc thở nhẹ, phát hiện hóa ra hắn chỉ giả vờ ngủ.
Hai người lăn một vòng, nàng đã bị hắn áp dưới thân.
Sư Anh cong môi, như cười như không nhìn nàng.
Chú thích:
Trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu - Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Con hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó hổ từ từ tiếp cận nó cẩn thận. Một ngày, lừa kêu dài một tiếng, hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó hổ lại lượn lờ trước sau nhưng vẫn không dám đánh lừa. Dần dần hổ cũng đến gần lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người nó khiêu khích. Con lừa rất phẫn nộ, dùng chân đá hổ. Hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: "Bản lĩnh con này cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.