Beta: moc, Nhisiêunhân
Đúng lúc này ánh nến trong phòng chợt lóe, lúc sáng lúc tối, sắc mặt Hoa Tích Dung cũng bỗng nhiên trắng bệch, mắt hắn lập tức mở, đưa tay đánh ngọn nến nghiêng sang một bên, căn phòng tối om, đưa tay không thấy năm ngón, mà thân mình hắn hình như hơi run rẩy, phát ra thanh âm khàn khàn, “Đáng giận, đáng chết.”
“Hoa công tử, ngươi làm sao vậy?” Tô Mặc ngẩn ra, vội vàng tiến lên hỏi.
“Vào phòng ngươi đi, đừng ra ngoài.” Đôi mắt Hoa Tích Dung lạnh thấu xương.
“Ngươi có sao không! Muốn ta đi tìm thầy thuốc đến đây không?” Tô Mặc tiến lên vài bước đưa tay muốn chạm vào hắn, lại bị Hoa Tích Dung đẩy ra, lạnh lùng nói: “Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta.”
“Nữ nhân, đừng động vào hắn, ngươi nên vào trong phòng đi.” Thiếu niên trong Thiên Thư lên tiếng.
Tô Mặc giật mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng nhất thời không rõ ràng. Tuy rằng nàng nghĩ đến việc hạ độc hắn, nhưng không thể nào thật sự bị trúng độc được.
Nàng đứng dậy đi vào phòng, nghe tiếng Hoa Tích Dung khẽ thở gấp từ bên ngoài truyền vào, nhịn không được đưa tay gõ Thiên Thư, dùng thần thức hỏi: “Dung Túc, rốt cuộc hắn sao lại bị như thế? Lúc nãy vẫn còn rất tốt mà!”
Dung Túc dùng thần thức chậm rãi trả lời: “Không phải ngạc nhiên, Hoa Tích Dung từ khi sinh ra đã bị người ngoài khống chế, lão phu nhân Ma giới không phải là mẹ ruột của hắn. Vì lợi dụng hắn nên dùng hàng đầu thuật* trên người hắn, nghe nói cách một thời gian ngắn sẽ phát tác một lần, xem ra là do hàng đầu gây ra mà thôi.”
(*) Hàng đầu hoặc giáng đầu thuật (Tame Head) là một loại Vu thuật lưu hành ở khu vực Đông Nam Á. Nội dung thi thuật liên quan đến quỷ hồn và vu thuật, chia thành hai bộ phận “Hàng đầu” và “Cổ độc”. “Hàng” là chỉ pháp thuật hoặc cổ thuật thực hiện, “đầu” là chỉ thân thể hoặc đối tượng thụ thuật, “hàng đầu” được hiểu đơn giản là thi thuật lên người hoặc vật đặc biệt nào đó. Bản chất của hàng đầu thuật tức là vật dụng con sâu hoặc cổ thuốc đặc chế làm lời dẫn, sinh ra dược tính hoặc độc tính cho người vô tình ăn phải, từ đó đạt được mục đích hại hoặc khống chế người. Hoặc là vận dụng lực lượng Linh giới như Quỷ Hồn, thông qua bát tự họ tên cùng vật phẩm tương quan của người bị thi pháp mà xây dựng thông tin, tiến tới "Mô phỏng thân thể", cuối cùng nhất đạt được mục đích chế phục hoặc là sát hại bị người thi pháp. (cái này khá thú vị, mình edit từ wiki bên Trung, ai muốn tìm hiểu có thể lên gg, trên đó cũng có 1 số thông tin và giải nghĩa theo Phật giáo. Đây chắc chính là cổ trùng hay gặp trong mấy truyện cổ đại đây)
Tô Mặc không nhịn được ngẩn ra, híp mắt lại, “Hàng đầu? Lại còn có việc này sao?”
“Nữ nhân, Ma giới là nơi dơ bẩn mà ngươi không thể tưởng tượng được, hàng đầu, Vu thuật, nguyền rủa kì dị cái gì cũng có.”
Tô Mặc nhíu mày hỏi: “Dơ bẩn đến cỡ nào?”
Dung Túc trả lời: “Bề ngoài dù có sạch sẽ bao nhiêu thì cũng rất dơ bẩn, các quý tộc ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, dối trá, xấu xa, tóm lại hắn và ta sống cũng không dễ chịu gì.”
“Xem ra Ma giới là nơi người tốt chịu tội, kẻ ác hoành hành ngang ngược.”
Dung Túc gật đầu: “Có thể nói như vậy, ngươi đến đó rồi sẽ biết.”
Tô Mặc than nhẹ một tiếng, trong lòng đương nhiên không tưởng tượng nổi tình hình ở Ma giới là như thế nào, càng không ngờ nàng tung hoành ở đó ra sao, làm thế nào khiến quý tộc Ma giới nghe thấy tên của nàng đều sẽ phiền muộn, thậm chí còn biến sắc khi nhắc đến chữ “Mặc”.
Lúc này, Tô Mặc lấy mặt nạ Hồ Điệp mà Sư Anh cho nàng ra đeo lên, dùng thần thức thăm dò, thần thức của nàng sau khi trải qua sự huấn luyện của Sư Anh thì không hề kém hơn Kim Đan kì, đeo mặt nạ đương nhiên vẫn có thể thấy được rất rõ ràng. Nàng nhìn xuyên qua khe cửa thấy thân thể Hoa Tích Dung như bị nứt thịt chảy máu toàn thân, rất ghê người. Hoa Tích Dung cắn chặt răng, cầm chủy thủ khoét phần thịt biến đen đã bị thối rữa xuống, rồi lập tức dùng Hóa Thi tán rắc lên trên. Khuôn mặt hắn thống khổ, cho dù người có tâm địa độc ác cũng sẽ không nỡ lòng liếc nhìn miệng vết thương của hắn lâu.
Tuy rằng tính cách Tô Mặc mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng đưa tay che miệng, khó mà tin nổi.
Miệng vết thương trước ngực Hoa Tích Dung không ngừng vỡ ra, không ngừng đổ máu, rồi lại không khép lại.
Sau nửa canh giờ, Hoa Tích Dung ngồi sụp xuống, cả người đầy máu, giống như đóa mạn đà la nở rộ rồi úa tàn.
Tô Mặc từ từ đi ra, nhìn hắn, ánh mắt thương cảm.
“Ngươi thấy rồi?” Hoa Tích Dung nhìn góc y phục màu nước xanh ngọc bích của đối phương, yếu ớt hỏi.
“Đã thấy.” Tô Mặc gật đầu.
“Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy, lần này đột nhiên phát tác, không hề báo trước.” Hoa Tích Dung chậm rãi ngồi dậy, chỉ một động tác mà như dùng hết khí lực của ngàn quân, ánh mắt phức tạp.
“Vẻ thất bại của ngươi đã bị nhìn thấy, muốn giết người diệt khẩu hay không?” Tô Mặc nửa đùa hỏi.
“Có muốn một chút.” Hoa Tích Dung trêu chọc, “Tiểu Mạch còn sống ta gặp qua, Tiểu Mạch đã chết thì ta chưa gặp, đương nhiên muốn gặp một lần.”
“Điều kiện tiên quyết là các hạ phải còn sống.” Tô Mặc nhìn thoáng qua miệng vết thương của hắn, thấp giọng nói: “Khôi phục thật nhanh.”
Sau Tô Mặc phát hiện vết thương sau tai hắn cũng đã hoàn toàn hồi phục, làn da hệt như bình thường, không hề bị thương.
“Đúng rồi, lúc nãy ta chạm vào thân thể ngươi, rất mềm mại, hay đây đều nhờ công lao của hàng đầu thuật?” Tô Mặc hỏi.
“Không sai, thì ra ngươi có biết hàng đầu, loại thuật này sẽ khiến cho da thịt sinh trưởng đến xuất huyết, làm người ta thống khổ, thương thế bên ngoài tốt nhưng nội thương bên trong càng thêm nặng, nhìn như xinh đẹp nhưng thật ra mục nát không chịu nổi. Lão yêu bà kia muốn cảnh cáo ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Hoa Tích Dung cắn môi, trong ánh mắt chứa đầy hận ý.
“Ngươi còn muốn tắm không?” Tô Mặc hỏi.
“Không cần, lau qua là được rồi, gia không còn sức để tắm nữa.” Tô Mặc lập tức bưng chậu tới cho hắn lau nhẹ thân thể, thầm nghĩ mình chính là có mệnh hầu hạ người khác. Hoa Tích Dung vẫn không nhúc nhích, cả người đầy mồ hôi, hắn thấp giọng nói: “Nhớ đem quần áo ta đốt đi, dính máu của ta là điềm xấu.”
“Cho nên ngươi mới mặc một lần đã vứt đi sao?”
“Không sai.” Hoa Tích Dung dựa vào cạnh người nàng, trên người khoác một kiện ngoại bào, bỗng cười nhạt thê lương.
“Ngươi không sợ ta dính máu của ngươi cũng sẽ mang điềm xấu sao?” Tô Mặc liếc hắn.
“Ngươi vốn dĩ đã không sợ trời không sợ đất rồi.” Hoa Tích Dung bĩu môi.
“Được rồi! Ngươi sống thật khổ cực.” Sóng mắt Tô Mặc chuyển động, nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên khổ cực, sống khổ sở một mình dù sao cũng khó khăn hơn nhiều so với cái chết.” Hoa Tích Dung chậm rãi nói, hắn dịch người một chút, chợt phát hiện nằm bên cạnh thiếu niên này rất thoải mái.
Tô Mặc lại đưa tay vỗ vai hắn, thấp giọng nói: “Hoa gia, ngươi mau nghỉ ngơi đi, không ngờ rằng ngươi cũng có ngày hôm nay, thật sự là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Hoa Tích Dung lẩm bẩm nói: “Gia đáng giận sao?”
Tô Mặc gật đầu, nghĩ thầm nam nhân này dường như cũng không phải quá mức xấu xa.
Hoa Tích Dung một lúc lâu sau lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Tô Mặc giật mình, cũng không nghe rõ lắm, “Ngươi nói gì?”
Hoa Tích Dung nhăn mày, “Lời hay không nói hai lần.”
*
Thuyền đã đi được một nửa hành trình, neo lại ở một đảo nhỏ, nơi đây là địa điểm giao tế giữa người Ma giới và người Nhân giới
Đoàn người ngồi thuyền mấy ngày rất chán, nên mọi người đều xuống thuyền đi lên đảo.
Hoa Tích Dung đi cùng hướng với Tô Mặc vào một sơn cốc, trong cốc cảnh sắc mê người, dòng chảy nhỏ chậm rãi lưu chuyển qua một ngôi đình.
Cảnh sắc trong sơn cốc thật mê ly, sương mù tầng tầng lớp lớp chói lọi, nhưng nơi đây cũng có thể có khí độc chết người, nhìn qua mộng ảo xinh đẹp, làm người ta hoa mắt chóng mặt. Tựa như lời nói dối của con người đương nhiên dễ nghe, Hồ Điệp ngũ sắc đều có độc, nữ nhân tâm địa rắn rết luôn tuyệt sắc khuynh quốc, mà rượu độc trí mạng đều ngọt lành như mật.
Xung quanh đình là một số loài hoa quý hiếm khó tìm được ở Nhân giới.
Trong đình có ba nam tử đang ngồi, một nam tử tóc dài đen nhánh thả sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp, nốt ruồi lệ lóng lánh, chậm rãi gảy đàn trong tay, một nam tử một đầu tóc bạc thẳng dài, y bào màu thủy lam, tay cầm kiếm, vẻ mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn cả người đều vô cùng sạch sẽ thánh khiết. Nam tử thứ ba đang khoanh tay đứng, mặc hoa phục màu tím, đầu đeo trâm tử kim.
Ba nam tử đều là nam tử tuyệt sắc, mỗi người mỗi vẻ, một quyến rũ, một lạnh lùng, một cao quý.
Tô Mặc nhìn thoáng qua ba người, nàng đi tới ngồi bên cạnh Hoa Tích Dung, trước mặt nàng bày một bộ dụng cụ nhà bếp sang quý, nước chè xanh nhạt nấu từ nước trong hồ.
Cơ Bạch liếc Tô Mặc một cái, lại rũ mắt xuống.
Lúc này không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Trong ba người, nam tử áo tím phá vỡ yên lặng trước, hắn thấp giọng nói: “Lần này chúng ta hợp tác với Ma giới, chính là hy vọng có thể giúp nhau cùng đạt được ích lợi. Hoa công tử thân là Ma Sử đại nhân, là người đầu tiên đồng ý hợp tác cùng chúng ta, thật sự làm ta có chút kinh ngạc.”
Hoa Tích Dung nâng mắt, “Ta đương nhiên bằng lòng hợp tác, nếu không mỗi lần đi Nhân giới lại như kẻ trộm, còn phải đề phòng Thần Sử đại nhân.”
Nam tử áo tím nhẹ giọng cười, “Hoa công tử thật sự thích nói đùa, các hạ rõ ràng là rồng phượng trong biển người, không phải vật trong ao.”
“Diệp công tử thật xem trọng tại hạ, nhưng vẫn thấp hơn ngươi một chút.”
“Hoa công tử vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là nhân vật kiêu hùng, hơn nữa phong thái tiềm long (rồng ẩn mình), ngày sau tất nhiên một bước tận trời, thẳng hướng thiên cung.”
“Các hạ mới là thiên hạ đệ nhất, người đứng đầu trông coi thiên hạ, oai phong cửu châu, không ai có thể địch lại! Chỉ do lần này cải trang vi hành nền nhìn qua không có gì khác công tử quý tộc bình thường mà thôi.”
“Lời ấy sai rồi, ta vốn không khác gì công tử quý tộc bình thường, nhất định phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vì ý thức được đời người rất ngắn ngủi nên ta mới muốn hợp tác cùng Ma giới, theo đuổi con đường hùng mạnh hơn! Cũng chỉ có người không biết mới không sợ.”
“Nếu Ma giới không tốt như các ngươi tưởng tượng thì sao?” Hoa Tích Dung cười nói.
“Ta cũng không rõ Ma giới như thế nào, nhưng ta tin hợp tác tất có lợi ích.” Nam tử áo tím chậm rãi quay người lại, ánh mắt kiêu ngạo.
“Vậy Thần Sử đại nhân cảm thấy thế nào?” Hoa Tích Dung nhìn về phía Cơ Bạch.
“Ma giới giàu có, ta nghĩ đương nhiên có lợi ích!” Cơ Bạch rũ mắt.
“Thiên hạ giành giật nhau, đều tới vì lợi ích, nếu tất cả mọi người đều hướng đến ích lợi, tất nhiên sẽ không phải thất vọng.” Vẻ mặt Hoa Tích Dung mang ý cười. Tuy rằng Hoa Tích Dung nói chuyện thoải mái, nhưng Tô Mặc biết hắn ta không có vẻ vô sự như bề ngoài
“Đúng rồi, phong cảnh nơi đây không tồi, ta muốn đi ra ngoài nhìn xem.” Nam tử áo tím chậm rãi đi ra ngoài.
“Cơ mỗ cũng đi xem.” Vẻ mặt Cơ Bạch không thay đổi, đứng dậy rời đi.
“Các ngươi đều đi rồi, ta thật nhàm chán.” Hoa Tích Dung thở dài.
Xa xa, bốn thị nữ mặc quần áo màu vàng, đỏ, xanh, trắng đã mang cặp lồng thức ăn đến, đúng là bốn người Xuân Hạ Thu Đông bên cạnh người Hoa Tích Dung, tên phân biệt là Xuân Đào, Hạ Thược, Thu Liên, Đông Mai.
Đông Mai đi vài bước, chậm rãi lấy cái gương từ bên trong áo ra, chải lại mái tóc bị gió thổi loạn.
Hạ Thược lập tức trừng mắt: “Ngươi nha đầu chết tiệt này, trời nóng như vậy, soi gương làm gì?”
Đông Mai không nhịn được nói: “Ba vị công tử trong đình đều không tồi, đời ta ngoại trừ gặp Hoa công tử, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mĩ nam khác. Nếu lão phu nhân có thể ban ta làm thiếp cho một trong hai người bọn họ thì thật tốt. Nữ vi duyệt kỷ giả dung (con gái làm đẹp vì người mình yêu), Hoa công tử không thích chúng ta, chúng ta chẳng lẽ không thể suy nghĩ đến người khác sao?”
Xuân Đào cười lạnh, “Nữ vi duyệt kỷ giả dung? Ngươi không nghĩ rằng, tuy rằng bọn họ hợp tác cùng Ma giới nhưng chỉ có lão phu nhân mới là người chân chính định đoạt. Nhưng Hoa Tích Dung lại ở cùng che mắt bọn họ, làm bọn họ lầm tưởng Hoa Tích Dung mới là đại nhân vật Ma giới, ngươi lỗ mãng đi ra ngoài, người ta cũng sẽ không để ý tới ngươi.”
Thu Liên khinh thường: “Đúng vậy, gia tộc Ma giới, chỉ có lão phu nhân mới là thân phận cao nhất, đáng tiếc người ta lại không biết.”
Hạ Thược lạnh lùng: “Hoa công tử tuy rằng rất tốt, nhưng đối đầu với lão phu nhân sẽ không có kết cục hay ho gì, thật sự rất không thông minh.”
Đông Mai không cam tâm: “Hoa công tử khẳng định chưa bao giờ liếc mắt nhìn chúng ta một cái, đợi mười mấy năm cũng không thể thành thị thiếp của hắn, ta rất thất vọng. Hiện giờ ta chỉ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt hai vị công tử kia.”
Thu Liên cười khẽ, “Điều này không phải rất dễ sao? Nam nhân thân phận càng cao quý càng thích nữ nhân tàn nhẫn, bởi vì bên người bọn họ đều là tiểu thư khuê các ôn nhu như nước, ngày thường đã sớm xem đến phát chán, chỉ cần tỷ muội chúng ta ở trước mặt bọn họ thể hiện tàn nhẫn một chút, thủ đoạn lợi hại, bọn họ đương nhiên sẽ dùng ánh mắt khác nhìn ngươi.”
Đông Mai nghi hoặc: “Thật sao?”
Thu Liên nói: “Không sai, lão phu nhân đã nói như vậy, hơn nữa làm trước mặt càng nhiều người càng tốt.”
Thu Liên nghiêng người đứng sang một bên, khẽ cười: “Hai người các ngươi đi trước đi, chúng ta bàn bạc một chút xem làm như thế nào để đối phó với tiểu nhi Tô Mạch kia, khiến hắn trở thành đá kê chân cho tỷ muội chúng ta, để hai vị công tử nhìn xem chúng ta tao nhã không giống người bình thường ra sao.”
Hạ Thược bĩu môi, “Chỉ là đối phó với một tiểu nhi thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Xuân Đào cũng nói: “Không sai, lão phu nhân sai chúng ta chuẩn bị độc dược, cứ độc chết hắn đi, vẽ vời thêm chuyện làm gì?”
Lúc này, Xuân Đào cùng Hạ Thược đã đi tới trong đình, bưng đồ ăn đến trước mặt Hoa Tích Dung, là rượu và hải sản.
Hạ Thược cung kính thi lễ, nói: “Hoa công tử, những thứ này là do lão phu nhân biết công tử trở về, cố ý dặn dò chúng ta đưa tới.”
Tô Mặc nhíu mày, nàng biết thân thể Hoa Tích Dung còn chưa hồi phục, phải ăn thức ăn này đúng là họa vô đơn chí. Nànglập tức đứng dậy chặn lại, lạnh lùng nói: “Những đồ này Hoa công tử không thể ăn.”
“Đây đều do lão phu nhân dặn dò đưa tới, Hoa công tử phải ăn thôi, nếu không… sẽ không thoải mái giống như đêm đó.” Xuân Đào cười lạnh nhìn Hoa Tích Dung, lời nói của lão phu nhân hắn phải nghe, tin rằng không lâu nữa hắn sẽ cưới mình làm thị thiếp.
“Không sao, để lại đi, sao lại cô phụ ý tốt của người ta như thế.”
“Hoa công tử quả là suy nghĩ cẩn thận.” Hạ Thược cười cười.
Tô Mặc đứng bên cạnh cũng không cản nữa, nếu Hoa Tích Dung đã nói như vậy, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn ung dung nói: “Lão phu nhân muốn ta thêm tức giận nên ta mới tiếp, sống quan trọng là sống cho vui vẻ, dù có sống lâu nhưng nếu không vui sao có thể khoái hoạt bằng người đoản mệnh? Thay ta cảm ơn lão phu nhân, bất luận bà ta làm gì ta cũng sẽ đón nhận thật vui vẻ.”
Nhìn Hoa Tích Dung không thèm để ý, sắc mặt Xuân Đào trầm xuống.
Ánh mắt Hoa Tích Dung mỉm cười, bi thương nói: “Sống càng lâu lại càng thống khổ, ta chỉ mới sống một ngàn năm, nhưng có người sống còn lâu hơn, chẳng lẽ không phải là sống không bằng chết? Chỉ cần ta có thể vui vẻ một ngày, bà ta lại thống khổ thêm một ngày, như vậy ta còn sống chẳng phải cũng có ý nghĩa lắm sao.”
Nói xong huyền cầm của hắn phát ra một âm thanh, phá sập khoảnh đất dưới chân hai thị nữ.
Tuy rằng biết Hoa Tích Dung sẽ không thương tổn được các nàng, nhưng Xuân Đào và Hạ Thược vẫn hoảng sợ lui ra sau, Tô Mặc mím môi khẽ hừ một tiếng.
Hai người cũng nhìn sang Tô Mặc, ánh mắt “thiếu niên” sâu không lường được.