Cơ Bạch khẽ chấn động, hắn chậm rãi kéo mũ trùm đầu lên, đường nét khuôn mặt không còn thấy rõ. Hắn lạnh lùng thốt: “Sư Anh, đã đến đảo số năm, ngày mai còn có chuyện quan trọng, tại hạ chuẩn bị rời đi.”
Nói rồi Cơ Bạch bấm đầu ngón tay niệm pháp quyết, kiếm quang lóe lên, “Soạt” một tiếng, bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm màu trắng lơ lửng trước mặt Cơ Bạch, thân kiếm hơi run run như thân rồng. Nam tử thả người nhảy lên, áo bào đen tung bay theo gió.
Cơ Bạch liếc hắn một cái, đôi mắt sáng như ánh trăng, thản nhiên nói: “Sư Anh, đừng quên ngươi còn nợ ta một nhân tình.”
Sau đó hắn lập tức bấm quyết, kiếm quang lóng lánh, bóng người bay về phía trước, hòa làm một thể với màn đêm.
Sư Anh phóng mắt nhìn theo, nhẹ giọng cười: “Cơ Bạch, ngươi ngay cả một khắc cũng không muốn ở lại, thật đúng là…” Hắn lắc lắc đầu, nhắc đến nhân tình hẳn là hắn không muốn mình nhắc tới việc này.
Thông minh như Sư Anh, làm sao không hiểu rõ ý của hắn?
Sư Anh mặt như quan trọng, ánh mắt trong suốt như nước, hắn đứng chắp tay, không nhịn được nghĩ đến Cơ Bạch đã thấy những gì trên đá Tam Sinh?
Đáng tiếc hắn hiểu Cơ Bạch không đủ sâu, nhiều nhất chỉ có thời kỳ bắc Cơ nam Anh kia thôi.
Mái tóc bạc, vô tình ngàn năm, thân phận hắn đúng là có chút thần bí!
Sư Anh cười cười, cũng không để trong lòng, dần chuyển mắt nhìn xuống dưới.
Thuyền hạm lơ lửng trên không đảo số năm, nhìn xuống dưới, đường bờ biển uốn lượn trải dài mấy trăm dặm như một con rồng biển khổng lồ đang ngủ say, nói theo phong thủy thì là khí thế tiềm long. Thành trấn trên hòn đảo đèn đuốc sáng trưng, tầng tầng lớp lớp, san sát nối tiếp nhau, mặc dù là ban đêm nhưng đường phố vẫn người đến người đi, chằng chịt như đàn kiến.
Sư Anh cười nhẹ, biết bản thể của hắn đang ở tại đây, xem ra cả hai sẽ nhanh chóng hợp làm một, như vậy thực lực của hắn sẽ cường đại hơn.
Nhưng, tuy thực lực quan trọng nhưng cũng không thể hữu dũng vô mưu (có sức mạnh nhưng không có mưu trí). Giống như việc đối phó hai nam tử Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, hắn chưa bao giờ định giải quyết bằng vũ lực.
Mặc dù đối phương rất trẻ tuổi, nhưng không phải đèn cạn dầu, hắn chưa từng xem nhẹ bọn họ.
Hắn quyết định sẽ từ từ khiến hai người biết khó mà lui, để họ ra ngoài lấy vợ sinh con, làm những khế ước kia sụp đổ.
Một bên khác, ba người trong phòng ngượng ngùng, không ngờ tụ tập một chỗ thương nghị “đại sự” mà lại bị Tô Mặc phát giác ra hết.
Tô Mặc cười nhạt nhìn ba người, khẽ hừ: “Vậy mà lại mang tâm tư khó lường với Sư Anh, hai huynh đệ các chàng đúng là bản lãnh.”
Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm rũ mắt xuống, khuôn mặt lạnh lẽo không nói lời nào, xem ra Sư Anh kia đúng như lời Dung Túc nói, là giới hạn của Tô Mặc, một khi chạm đến, hai người nhất định sẽ không chịu nổi.
Nghĩ tới điều này, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy không thoải mái, cực kì không thoải mái.
Ngu Nhiễm lập tức thở dài, khuôn mặt u sầu, “Mặc Nhi, ta thừa nhận mình ghen tị, nhưng chẳng lẽ nàng không cần ta nữa?”
Văn Nhân Dịch cũng có chút uất ức: “Cuộc sống chìm nổi, nhân tình ấm lạnh, chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ sầu!”
Ngu Nhiễm thở dài: “Những thứ ta làm cho nàng trong mộng đã hóa thành mây bay hết rồi, hiện giờ nàng tốt với Sư Anh như vậy, lòng ta loạn.”
Văn Nhân Dịch cũng lạnh lùng tiếp lời: “Tình cảm phu thê rõ ràng không chống lại được một tên nam nhân đột nhiên xuất hiện, thật sự quá thất vọng đau khổ.”
Tô Mặc nhìn vẻ mặt của hai người, thở dài, bước lên trước cầm tay bọn họ, “Dịch, Nhiễm, đương nhiên các chàng cũng rất quan trọng, Sư Anh và ta tuyệt đối không phải như các chàng tưởng tượng, hai người không nên sinh nhiều tâm tư như vậy.”
Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch không nói gì, tỏ vẻ bi thương sắp chết.
Trái tim Tô Mặc tê rần, nói tiếp: “Gia hòa vạn sự hưng, hiện giờ ta hi vọng mọi thứ đều có thể tốt đẹp, chờ đến khi bước qua cửa ải khó khăn hơn nữa.”
Ngu Nhiễm lập tức thở phào, ôm lấy Tô Mặc: “Dù thế nào ta cũng muốn nàng đền bù tổn thất.”
Văn Nhân Dịch cũng cầm lấy tay nàng: “Mặc Nhi, phải đền bù tổn thất.”
“Mấy đêm này ta sẽ ở cùng các chàng, xem như đền bù vậy.” Tô Mặc cười nhẹ.
“Được! Được!” Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm lập tức gật đầu như giã tỏi, cùng nhau trừng mắt, hai người chợt phát hiện giả vờ yếu ớt đáng thương là một phương pháp tốt để tranh thủ tình cảm, nữ nhân có cường thế hơn nữa cũng phải mềm lòng. Từ giờ hai người chỉ có thể dùng thần thức truyền âm cho nhau, nếu không có tên Tiểu Thất kia xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không bị phát hiện thảm như vậy. Xem ra làm chuyện xấu không thể quá lộ liễu.
Tô Mặc chuyển mắt nhìn về phía Dung Túc, ánh mắt có vài phần ý vị: “Dung công tử, thật ra là ngươi muốn trở lại Ma giới phải không? Cho nên mới giật dây bọn họ? Ngươi thật sự làm ta rất thất vọng!”
Dung Túc hừ lạnh, nghĩ thầm mặc dù hắn phải về, nhưng vẫn không nỡ nàng mà thôi, tuy vậy, nếu nàng hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
Có đôi khi ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng, sao suy nghĩ của hắn ngày càng phúc tạp, nội tâm ngày càng có nhiều chân tình, ngày càng muốn tiếp cận nàng.
Tính tình hắn cao ngạo, khát vọng muốn được nàng chú ý đến, muốc được nàng quan tâm, chỉ vậy là đủ rồi. Nhưng mà hắn không vui, nàng không coi trọng hắn.
Dung Túc ngạo nghễ nhìn nàng: “Nữ nhân, ngươi nói thế nào tùy ngươi, cùng lắm thì khi thân thể bản công tử khôi phục, chúng ta hủy bỏ khế ước.”
Tô Mặc nhàn nhạt liếc hắn: “Ngươi thật sự muốn hủy?”
Dung Túc xụ mặt hừ một tiếng, không đáp, hiển nhiên không phải thật tâm muốn vậy.
Bóng đêm thâm trầm như mực, Sư Anh từ từ đi đến gần, ánh mắt tĩnh mịch đảo qua Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, ưu nhã cười: “Mặc Nhi, đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên, nàng đúng là phải đến Ma giới một lần.”
“Vì sao?” Tô Mặc khó hiểu hỏi, nếu người ngoài nói vậy nàng sẽ không thèm để ý, nhưng nếu là Sư Anh, nàng đương nhiên coi trọng.”
“Vì nơi đó thích hợp để nàng tăng thực lực, thật ra Yêu giới hay Ma giới đều rất dồi dào, nhưng nếu ở Nhân giới, nàng khó có thể đạt tới Ngưng Mạch khi mười sáu tuổi, ngay cả Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đạt được cũng là ưu thế của thân thuần âm, trở thành nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi. Nhưng Mặc Nhi không giống bọn họ, nàng cần cơ duyên ở Ma giới.” Sư Anh cười thanh nhã.
“Ta hiểu!” Tô Mặc biết mình nhất định phải đi.
“Cho nên Dung công tử làm người dẫn đường, sau này đến Ma giới rồi hai người lại tách ra cũng được.”
“Ta biết.” Dung Túc cao ngạo nhướng mắt, liếc nhìn Tô Mặc: “Nữ nhân, nếu ngươi muốn đi Ma giới vậy phải tìm Hoa Tích Dung, hiện tại thân phận bản công tử có chút rắc rối, nếu Hoa Tích Dung đồng ý cho ngươi làm thị tì, ngươi có thể theo hắn tùy ý ra vào Ma giới.”
Nghe nói Tô Mặc phải trở thành thị tì của Hoa Tích Dung, sắc mặt Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm lập tức trầm xuống.
Thuyền Hạm đã hạ, Văn Nhân Dịch lập tức đưa Phương phu nhân tới hậu viện phủ nha để dưỡng bệnh.
Sư Anh thì vội vàng ra bờ biển, không giải thích cho ai nửa câu.
Tô Mặc và Ngu Nhiễm đi về phía Đa Bảo Các tìm Hoa Tích Dung, thương nghị chuyện tới Ma giới.
Đa Bảo Các là nơi xa hoa nhất trên cả con đường, tráng lệ nguy nga. Trước cửa trải thảm lông cừu đen dày, hoa tươi muôn hồng nghìn tía, thật sự là hương khí hợp lòng người.
Hiện giờ nơi đây đang buôn bán đông đúc, đèn đuốc sáng trưng suốt mười hai canh giờ, rất nhiều tu sĩ đến đây mua bán nguyên liệu dị thú.
Đối diện là quán rượu, rượu ngon món ngon, lầu ba đã được một người bao trọn.
Hiện giờ người nọ đang lạnh lùng nhìn phía đối diện, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trong Đa Bảo Các, lại có thể thưởng thức được ẩm thực ngon miệng nhất.
Hạ Phong đứng sau lưng hắn như cọc gỗ, có chút đau đầu rót một ly rượu, hiện giờ Ngu Nhiễm chưa trở về, hắn vẫn đang bị Hoa công tử sai sử xoay vòng vòng, bị tra tấn chết đi sống lại. Sau khi Hạ Phong rời khỏi Hoa công tử, bị chộp về phải chịu trả thù gấp ba.
Đúng lúc này, Hạ Phong chuyển mắt, chợt thấy hai bóng người quen thuộc, hai tay không nhịn được kích động run rẩy.
Đôi mắt híp của Hoa Tích Dung nhẹ nhàng mở ra, cười lạnh: “Kích động như thế, chẳng lẽ chỗ dựa của ngươi đã trở lại?”
Hạ Phong lập tức thu liễm, khi hắn nhìn rõ là Tô Mặc và Ngu Nhiễm thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nữ chủ tử rốt cục cũng trở về cùng Ngu Nhiễm rồi, hắn sẽ không còn bị Hoa yêu nghiệt hành hạ nữa.
Hắn lập tức không chịu nổi bước ra lan can vẫy tay với bọn họ, gần như sắp rơi nước mắt.
Ngu Nhiễm vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Hạ Phong, hắn quay đầu nhìn Tô Mặc: “Khanh khanh, tên tiểu tử kia nhìn thấy chúng ta cứ như thấy tình nhân xa cách từ lâu vậy, có lẽ mấy ngày nay đã làm khổ hắn rồi!”
Tô Mặc gật nhẹ: “Ta hiểu cảm thụ của hắn, đi cùng Hoa Tích Dung, không thể lạc quan được.”
Ngu Nhiễm u uẩn thở dài: “Khanh khanh, vậy nàng đi Ma giới với Hoa Tích Dung thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Mặc cười khẽ: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, người này ta cảm thấy không phải xấu, chỉ hơi nóng nảy cổ quái thôi, nhẫn nhịn chịu đựng là được.”
Nhẫn nhịn chịu đựng? Ngu Nhiễm làm như không quen nàng, Tô Mặc cười: “Chàng sao vậy?”
Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, “Nàng cũng không phải loại nữ nhân nhẫn nhịn gì đó.”
“Làm người đôi khi có thể cường thế, nhưng đôi khi cũng phải học nhẫn nại, lấy lui làm tiến.”
Ngu Nhiễm ồ một tiếng: “Khanh khanh, nàng muốn ngủ đông, ở ẩn?”
“Vậy cũng tốt, dù sao có làm gì cũng vì mục đích đạt được kết quả thôi, cho nên có thể không từ thủ đoạn. Lần này đi Ma giới, ta không quen thuộc hoàn cảnh cũng chẳng biết ai ở đó, Hoa Tích Dung là người duy nhất có thể mang theo ta, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi nhẫn điều người thường không thể nhẫn mới thật sự là người tài. Như Hàn Tín* năm đó, nếu hắn thật sự quá phận, chỉ cần một ngày trả thù về gấp mười là được rồi.”
(*) Hàn Tín: (229 – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, 1 trong "tam kiệt nhà Hán" có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm. Về nội dung trong truyện, sau khi đọc sơ lịch sử thì mình nghĩ có nghĩa là do lúc trước Hàn Tín theo Sở, nhưng không được trọng dụng nên đầu quân cho Lưu Bang nhà Hán, sau giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ chiếm nước Sở. (wiki)
Ngu Nhiễm giật mình, “Khanh khanh, nàng ngủ đông là vì trả thù.”
Tô Mặc liếc xéo hắn: “Đừng nói ta thành biến thái như vậy, mục đích của ta là vì tăng thực lực lên.”
Ngu Nhiễm lập tức cầm tay nàng, nghiêng cười chạm vai vào vai nàng, vuốt mũi nàng: “Ta biết, nàng không muốn vì nhỏ mất lớn, đến lúc đó nếu như Hoa Tích Dung không tốt với nàng, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”
Tô Mặc cười: “Chưa chắc chắn, hắn có đồng ý mang ta đi Ma giới hay không chúng ta vẫn chưa rõ đâu.”
Ngu Nhiễm chớp chớp mắt, xoay người nàng lại, chân thành nói: “Chỉ cần Mặc Nhi có thể đạt tới Ngưng Mạch kỳ ở Ma giới là có thể sống đến 500 tuổi, có thể ở cùng ta ít nhất 500 năm. Chúng ta có thể nắm tay nhau đến già, ta đương nhiên sẽ tìm cách thuyết phục hắn.”
Tô Mặc cảm động, “Nhiễm.”
Ngu Nhiễm lấy quạt ra lắc lắc: “Đến lúc đó, sinh con cái gì là chuyện ta hứng thú nhất.
Tô Mặc trừng hắn, Ngu Nhiễm dùng quạt che mặt hai người lại, cúi đầu hôn nàng, ngọt ngọt ngào ngào, sau đó hai người cùng đi lên lầu ba.