“Đúng vậy, trời sáng rồi, nhưng gia không có nói là bỏ qua cho nàng.” Hoa Tích Dung vươn tay vuốt má nàng, cười khẽ.
Đang muốn ức hiếp thê tử một trận, đột nhiên nàng đóng chặt hai mắt, thở nhẹ ra một hơi, đôi mày nhíu lại, hai chân cũng gập lên, tựa như chuẩn bị chịu đựng nỗi thống khổ gì đáng sợ lắm vậy.
Hoa Tích Dung hơi ngẩn ra, hắn phì một tiếng, lắc đầu, dở khóc dở cười.
Xem ra đêm động phòng hôm qua đã khiến nàng chịu khổ nhiều rồi. Hoa Tích Dung sờ cằm, cười xấu xa, đúng là nên như thế. Hắn khỏe mạnh cường tráng, lúc trước nàng đã có bốn khế ước, đương nhiên cũng thích ứng nhiều rồi, nếu không căn bản là không chịu đựng nổi mọi cách thức thi triển của hắn. Nhưng hắn lại thích lăn giường với nàng, vừa nếm thử mùi vị mưa móc, Hoa Tích Dung đương nhiên sa đà không kiềm chế được. Còn với Tô Mặc, nàng vừa đau nhức vừa vui thích, đương nhiên vui thích chỉ có chút xíu, đau nhức thì không cần tưởng tượng nữa.
Hắn thở dài, chậm rãi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Tô Mặc một cái, lòng đầy thương yêu, “Tiểu Mạch ngốc, sao gia cam lòng ức hiếp nàng được chứ?”
Tô Mặc giả vờ tội nghiệp đáng thương, nhưng cũng không hẳn là cố ý, đêm qua quả thật nàng không chịu nổi. Mấy tên lão nam nhân này ai cũng khiến nàng chết đi sống lại, xem như nàng được mở rộng tầm mắt rồi.
Hoa Tích Dung ôm Tô Mặc vào lòng, thong thả nói: “Tiểu Mạch, nàng thấy sao?”
Tô Mặc lười biếng nhìn hắn. “Thấy gì cơ?”
Hoa Tích Dung thấp giọng hỏi: “Tiểu Mạch, nàng có phải thân thuần âm hay không?”
Tô Mặc cười, “Gia phát hiện rồi.”
“Ừ, tối qua gia đã thăng lên Nguyên Anh kỳ, hơn nữa giáng đầu thuật cũng biến mất, cái này nhất định không phải kỳ tích trời ban mà là công của Tiểu Mạch nàng!” Hai mắt Hoa Tích Dung tỏa sáng, vui mừng khó tả. Hắn tựa như một người nghèo khổ đi ngoài đường đột nhiên phát hiện mỏ vàng vậy, vận mệnh thay đổi hoàn toàn.
“Tiểu Mạch chúc mừng gia.”
“Được rồi, Tiểu Mạch, nàng ngủ thêm một giấc đi! Buổi tối chúng ta còn phải đón tiếp mấy tên tai họa, sau này phải rời giường vào canh năm mỗi ngày để làm chuyện xấu.” Hoa Tích Dung vỗ vỗ nhẹ vai nàng.
“Ừ, bọn chúng đều là tai họa, ai bảo chúng gây họa cho người khác trước.” Tô Mặc cũng không muốn có cảm giác cùng một giuộc với họ.
“Tiểu Mạch, nàng thấy nên đối phó với yêu phụ kia thế nào mới tốt?” Hoa Tích Dung chống đầu, dựa sát vào nàng.
“Gia, bà ta đối phó với chàng thế nào, chúng ta sẽ làm lại y như vậy. Khiến bà ta bị mọi người xa lánh tuy rất thú vị nhưng còn chưa đủ. Lúc trước bà ta muốn chàng mất hết mọi thứ, chàng cũng làm thế đi. Bà ta hạ giáng đầu thuật với chàng, chàng cũng có thể hạ lên người bà ta, không phải đều như nhau sao?”
“Tiểu Mạch, không ngờ nàng cũng là người ngoan độc.” Hoa Tích Dung như cười như không.
“Gia nói ta ngoan độc? Ta chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.” Thấy Hoa Tích Dung đang hứng trí nhìn mình, nàng vội vàng nhắm mắt lại, “Ta chưa nói gì cả… Ta mệt rồi, ngủ trước đây.”
Hoa Tích Dung lại cười, cười càn rỡ, nhịn không được hôn nàng thêm một cái, thấp giọng nói: “Tiểu Mạch, nàng ngốc thật, gia đã nói không chạm vào nàng, nàng còn sợ cái gì?”
“Thật sao?” Tô Mặc mở hé một mắt.
“Thật, cực kỳ thật, còn thật hơn cả trân châu.” Hoa Tích Dung véo nhẹ mặt nàng.
Chỉ là không phải bây giờ thôi, sau này khó nói.
Tô Mặc thấy Hoa Tích Dung cam đoan, nàng lại lười biếng mở mắt ra, “Vậy thì ta dậy đây, không biết sao cứ nghĩ tới để cho lão ác phụ được thoải mái một ngày là ta lại ngủ không ngon.”
Hoa Tích Dung cười thầm, bé con sợ hắn thì có!
“Tiểu Mạch, ta đã chuẩn bị nước ấm rồi, hôm nay gia hầu hạ nàng.” Hoa Tích Dung ôm Tô Mặc lên đi về phía phòng tắm.
Trong thùng tắm được rắc cánh hoa, hương thơm thoang thoảng dễ chịu.
Tô Mặc ngồi vào trong lại như hóa thành mỹ nhân ngư, mị hoặc vô cùng. Đôi chân thon dài, móng chân đỏ thẫm, cánh hoa đủ màu trôi phiêu đãng khiến nàng tựa như đang chìm trong biển hoa, xinh đẹp khó tả. Nàng vừa được mưa móc tưới tắm, nhìn càng có vẻ thiếu nữ trẻ trung, khuynh quốc khuyn thành, phong hoa tuyệt đại.
Hoa Tích Dung ngồi bên cạnh, tiếc là thùng tắm quá nhỏ, nếu không hắn cũng sẽ chui vào.
May mà chiêu thức dỗ dành nữ nhân của hắn xuất thần nhập hóa, da mặt cũng đủ dày. Trước kia được Tô Mặc đấm bóp, hắn cũng biết mát xa cho người khác như thế nào, vừa ân cần giúp nàng xoa nắn đôi chân đau nhức, hai tay lại thỉnh thoảng lướt qua eo nàng. Hắn cười nhẹ: “Tiểu Mạch, không phải gia nói nàng đâu, nhưng thân thể nàng còn phải cố gắng hơn nữa mới thừa nhận hết được mưa móc của gia, tối qua gia còn chưa tận hứng đó nàng có biết không?”
Tô Mặc liếc xéo hắn, hai lần đã hành hạ chết nàng rồi, hắn ta thật không biết thỏa mãn!
“Đậu tắm*?” Tô Mặc đột nhiên hỏi.
(*Đậu tắm là là viên thuốc chế thành từ bột đậu mài vụn, pha chung với thuốc, dùng để rửa tay, rửa mặt, giúp da sạch mịn.)
“Đây.” Hoa Tích Dung vội vàng đưa tới.
“Khăn tắm?”
“Được, gia đưa cho nàng.”
“Đấm lưng.” Tô Mặc tiếp tục sai bảo.
“Tiểu Mạch, đêm nay chúng ta làm lần nữa được không?” Hoa Tích Dung kê cằm lên vai nàng, hơi thở nóng bỏng đùa nghịch bên tai Tô Mặc, vừa dịu dàng đấm lưng vừa thổi khí.
Da thịt hai người kề cận, ẩm ướt, hơi nước phủ quanh mông lung, hô hấp hòa vào nhau khiến Tô Mặc lại nhớ tới cảnh tượng quấn giao mềm mại đêm qua… Nàng đỏ mặt, mất tự nhiên nghiêng đầu, đôi môi Hoa Tích Dung lướt qua vành tai gò má nàng.
Đêm qua thật sự là thức trắng, nhiệt tình của hắn khiến toàn thân nàng mềm nhũn không còn chút sức lực.
“Gia, ta còn muốn đi chơi.” Tô Mặc làm nũng.
“Sao vậy?” Hoa Tích Dung không phát hiện ra nương tử mình là người ham chơi khi nào.
“Trước giờ chúng ta luôn bận rộn, kỳ thật cải trang vi hành cũng rất thú vị mà. Ta đã lâu không được mặc nữ trang rồi, lần này ta muốn mặc nữ trang đi cùng gia.”
“Nữ trang? Tiểu Mạch muốn mê hoặc chết hết nam nhân bên ngoài sao? Nàng thế này sao gia yên tâm cho nàng đi dược? Mấy nữ nhân có gia đình khác đều ở nhà giúp chồng dạy con, nàng làm vậy là không tốt đâu!” Hoa Tích Dung thao thao bất tuyệt hồi lâu, đột nhiên phát hiện Tô Mặc đã mệt mỏi tựa vào thùng gỗ ngủ từ lúc nào rồi. Hắn hơi nhíu mày, tối qua hình như mình cũng đâu có hung ác lắm, hắn đã rất dịu dàng, chỉ mới một buổi tối nàng đã như vậy, hắn lợi hại đến thế sao?
Lúc hắn không phòng bị, Tô Mặc đột nhiên đứng lên khỏi thùng tắm khiến nước văng ướt người Hoa Tích Dung.
Nàng ưu nhã quấn khăn, cười khẽ, “Gia, lần trước chàng tắm làm ta ướt nước toàn thân, lần này chúng ta huề nhau.”
Hoa Tích Dung nhìn lên nàng, nhếch miệng, hàng mi dài còn đọng nước, tuy rất chật vật cũng vẫn câu hồn đoạt phách, hắn lúc nào cũng mị hoặc như vậy.
Tô Mặc khó chịu trong lòng, không được nhìn thất vẻ bối rối của hắn khiến nàng hơi thất vọng. Nàng nghịch ngợm mở to mắt, lại cười, “Gia, chàng đi tắm đi, Tiểu Mạch không hầu hạ nữa.”
*
Con đường đá xanh, tửu lâu, khách điếm, hàng cây mướt rượt hai bên. Sắc trời sáng rõ, Hoa Tích Dung và Tô Mặc ngồi xe ngựa chạy ra ngoài tìm chỗ vui chơi.
Ai mà ngờ được đôi phu thê này lại hứng trí như vậy, ăn được, chơi được, ngủ được, du ngoạn đạp thanh khắp Ma giới, tiện tay “chỉnh đốn” vài tên không ra gì.
Quần áo vương vãi khắp sàn xe, Hoa Tích Dung ôm Tô Mặc từ phía sau, để nàng ngồi lên người mình, cái quần duy nhất trên người hắn cũng bị ném đi. Hai chân Tô Mặc để trần, Hoa Tích Dung vừa hướng dẫn cho nàng vừa “ăn bớt” trên thân thể nàng.
Tâm phúc bên ngoài bận rộn điều khiển xe, mắt mũi nhìn thẳng, đương nhiên biết rõ hai vị trong xe đang làm những gì. Lần này Hoa gia khai trai đúng thực là biết mùi vị rồi, không ngờ người lại thích Thánh Tử tân nhậm, lại càng không ngờ bọn họ không kiềm chế được mà làm ngay trên xe ngựa. Lúc này, Tô Mặc với Hoa Tích Dung đang “trong ta có nàng, trong nàng có ta”, gắn bó keo sơn, ngọt như đường như mật. Hắn hôn môi Tô Mặc, Tô Mặc lập tức quay đầu tránh đi, Hoa Tích Dung cười khẽ, buông tha nàng.
Hắn trầm khàn hỏi: “Sao vậy, Tiểu Mạch? Nàng ghét gia rồi sao?”
“Đúng đó! Râu của gia đâm đau quá.” Tô Mặc chê bai.
“Là nàng bắt gia mang râu giả, gia đương nhiên phải làm theo rồi, mà nàng còn dám ghét gia.” Hoa Tích Dung u oán.
“Phải làm vậy thôi, hiện giờ cả Ma giới ai cũng nhận ra gia, những nữ nhân khác vừa nhìn thấy gia lại đi không nổi, lỡ như mọc ra tên mắt mù nào phá hỏng tâm tình của chúng ta, vậy chuyến đi này mất ý nghĩa rồi.” Tô Mặc nhoẻn miệng nhìn hắn.
Hoa Tích Dung lập tức cười nói: “Có phải nhìn rất khó xem không? Tiểu Mạch không thích gia nữa sao?”
Tô Mặc cười khẽ, cố ý không trả lời hắn.
“Nhưng thế này đúng là không ai nhận ra được. Gia là Đại Hồ Tử, Tiểu Mạch là mỹ nữ.” (*đại hồ: râu lớn)
“Nhìn không tệ đâu, từ giờ gia cứ vậy đi, Tiểu Mạch không chê.” Tô Mặc cười xấu xa.
“Hả? Thật sự không chê?” Hoa Tích Dung sờ sờ bộ râu, đúng là có uy phong không ít.
Tô Mặc lại cười, nếu mấy phu quân kia cũng để râu, nàng ăn không tiêu nổi.
“Tiểu Mạch, yên lặng một lát, sắp tới đường phố rồi, gia tăng thêm lực, xong ngay đây.” Hoa Tích Dung ôm chặt nàng vào ngực, nụ hôn nóng bỏng.
Từ ngoài nhìn vào, xe ngựa có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại rung lắc như muốn tan rã luôn.
Mặt phu xe càng đỏ hơn, hắn quất mạnh roi, ngựa lập tức chạy như điên. Bánh xe quay nhanh, xe ngựa xóc nảy, nhưng lại mang đến loại kích thích khác cho hai người bên trong.
Xuống xe, hai người đã ăn mặc chỉnh tề, ăn vài món tuyệt hảo ở tửu lâu Toàn Phúc nổi danh nhất địa phương, đi dạo phố xá như những đôi phu thê bình thường, nghe kịch trong rạp hát. Tuy không hay bằng Kim Ngu Đường, nhưng hí khúc Ma giới cũng khá thú vị, đều do đào nam diễn, không có một đào nữ nào.
Hôm nay Tô Mặc rất ngoan, gần như không nói lời ngang ngược nào, Hoa Tích Dung đưa nàng đi chơi cái gì nàng chơi cái đó, nên ăn thì ăn, nên đùa giỡn thì đùa giỡn. Nhưng Hoa Tích Dung vẫn có chút bận tâm, Tiểu Mạch mặc nữ trang thật sự quá đẹp, trên đường biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Hắn rất muốn nuốt luôn nàng vào bụng, Ma giới vốn ít mỹ nữ, huống chi là tuyệt sắc như nàng. Hoa Tích Dung hận không thể giấu nàng vào trong xe ngựa, nhưng Tô Mặc lại rất thích đi cạnh hắn, ôm tay hắn, nép vào người hắn.
Tô Mặc cười khẽ, “Gia, ai cũng nhìn chúng ta hết kìa.”
Hoa Tích Dung ngẩng cao đầu: “Tiểu Mạch, nàng rất đẹp, gia rất hãnh diện khi có nàng.”
“Tiếc là không ai biết chàng là ai, nhất định bọn họ đều đang phỏng đoán chàng là quý tộc nào.”
Quan tâm chúng làm khỉ gió gì? Hoa Tích Dung hôn lên má nàng, “Đi thôi Tiểu Mạch, lục đục với đám lão già này quá chán, không bằng chúng ta đi chơi xúc xắc đi, xem xem vận may thế nào, được không?”
Tô Mặc cười sâu xa, nhìn tòa nhà hoa lệ phía trước, “Đó là sòng bạc lớn nhất Ma giới đúng không? Là nơi quý tộc hội tụ, do chàng mở?”
“Đúng.” Hoa Tích Dung thì thầm vào tai nàng: “Nếu nàng thích, gia có thể tặng sòng bạc này cho nàng.”
“Được, ta sẽ cho vay nặng lãi ở đây.” Tô Mặc cười dịu dàng.
Trên gác, các quý tộc đang ngồi cùng một nam tử áo tím sang trọng, bàn bạc việc hợp tác cùng Nhân giới.
Tạ Thiên Dạ nhanh chóng lập được nhiều điều khoản trong khế ước, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hắn liếc nhìn qua thì thấy Tô Mặc đứng cạnh một nam nhân để râu quai nón. Hai người họ đang ngọt ngào ôm hôn nhau trước công chúng, Tô Mặc còn cười rất dịu dàng.
Thực lực nam tử kia là Nguyên Anh kỳ, Tạ Thiên Dạ hơi ngạc nhiên, ánh mắt trầm xuống, có chút bực bội khó chịu, nữ nhân này thật quá tùy tiện. Hắn không biết vì sao mình lại không vui, nhưng khi phát hiện ra nam tử kia là Hoa Tích Dung, là Hoa Tích Dung đã trở thành Nguyên Anh Kỳ, tuy thay đổi rất lớn nhưng hắn vẫn chậm rãi nhận ra được.
Nhìn hai người, Tạ Thiên Dạ khẽ lắc đầu, tâm tình lại bình phục như cũ.
Sòng bạc này Hoa Tích Dung đã thành lập mấy trăm năm, rất ít người biết ông chủ thực sự là ai.
Bố trí rất xa hoa, vô số phòng riêng, bên ngoài có thể đánh bạc, bên trong trao đổi. Thương nhân thích nhất là bàn chuyện làm ăn ở đây, hơn nữa còn thể hiện được thân phận tôn quý của mình, nên sòng bạc luôn được các quý tộc đổ xô vào.
Trong này có một thứ khác với Nhân giới, chính là loại bàn kỳ quái – bàn bida.
Ma giới có rất nhiều sòng bạc, đủ nơi giải trí, nhưng bàn ở những nơi đó đều chế thành từ cọc gỗ, mặt bàn không bằng phẳng, thậm chí quá quanh cũng không có tính đàn hồi. Chỉ ở sòng bạc của Hoa Tích Dung mới dùng thứ tốt nhất, quả banh gỗ vừa nặng vừa đàn hồi, hơn nữa đều được làm từ loại gỗ chỉ Nhân giới mới có, nên người giàu rất thích đến đây chơi bàn banh, một canh giờ tốn một ngàn ngân lượng, dù là lầu xanh lớn nhất Ma giới cũng không lời nhiều đến vậy.
Hai người vừa tới, lập tức có tiểu nhị hỏi: “Hai vị có đặt phòng riêng trước hay không?”
Tô Mặc nhìn thoáng qua Hoa Tích Dung, cười nhẹ, “Không có.”
Ánh mắt tên tiểu nhị vốn rất cung kính, nhưng vừa nghe họ nói không đặt phòng riêng, hắn lập tức cảm thấy thân phận hai người cũng không quá tôn quý. Tiếc là cô gái này xinh đẹp như thế mà phải đi cùng tên mãng phu, giọng điệu hắn nhạt đi: “Đã vậy thì, hai người muốn chơi ở đâu?”
Tô Mặc không để ý đến, nhìn nhìn xung quanh, nàng ung dung nói: “Ở ngay đại sảnh đi!”
Cuối cùng, Hoa Tích Dung và Tô Mặc chọn một bàn banh ở đại sảnh, người đến người đi tấp nập.
Tiểu nhị nể mặt Tô Mặc nên tặng kèm thêm phần điểm tâm trà nước miễn phí.
Hoa Tích Dung thở dài: “Sòng bạc của ta miễn phí trà bánh từ khi nào vậy nhỉ? Cái này không tốn tiền sao?”
Hắn đã định sẵn giá cả mọi thứ, một bình trà hoa bình thường đã tốn năm trăm lượng bạc, điểm tâm cũng rất đắt.
Tô Mặc cười, “Không phải là nịnh nọt bà chủ sao?”
Hoa Tích Dung sờ cằm nhưng lại sờ phải bộ râu, “Vậy à, vậy gia không truy cứu nữa.”
Tô Mặc búi tóc lên, cài trâm, lớp lông thỏ trên cổ tay áo càng khiến khuôn mặt nàng quyến rũ hơn. Từ khi nàng bước vào sòng bạc, gần như hấp dẫn ánh mắt của mọi nam nhân. Nhất là hôm nay nam nhân lại nhiều hơn mọi khi, bởi vì họ nghe nói đệ nhất mỹ nhân muốn tới đây chơi, tuy nghe mỹ nhân kia rất kiêu ngạo nhưng họ vẫn muốn nhìn thấy dung nhan nàng, tiếc là nàng lại không xuất hiện.