Ve con kêu vang, chim chóc lượn quanh, làm người nhìn thấy không kìm được nỗi nhung nhớ trong lòng.
Hiện tại, trong lòng Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch cũng đang rất rất nhớ nữ tử kia.
Nhưng mà, nhìn thực lực của Sư Anh đã là Nguyên Anh Kỳ, trong lòng hai người không khỏi căng thẳng. Tình địch của bọn họ cường hãn như vậy làm họ vừa áp lực vừa buồn bực vô cùng, nên cả hai không ngừng cố gắng nâng cao thực lực của mình.
Sáng sớm, một nam tử áo lam khí thế hiên ngang, tiêu sái đi ra, hơi thở phát ra làm Chu tiên sinh không khỏi ngẩn người.
“Nhiễm công tử, người đã là Kim Đan Kỳ?” Ánh mắt Chu tiên sinh sáng quắc, hỏi.
“Đúng vậy.” Ngu Nhiễm mở quạt, đắc ý cười cười.
“Nhiễm công tử, thực lực của người tăng lên quá nhanh! Rõ ràng lúc trước vẫn là Ngưng Mạch.” Hạ Phong trố mắt không tin.
“Ngươi đừng quên, Nhiễm công tử chính là thế tử của Vô Song thành. Thế tử Vô Song thành chỉ thấp hơn thế tử Thiên Không thành một chút thôi, nếu người đáp ứng thừa kế ngôi vị, đương nhiên thành chủ sẽ không bạc đãi công tử. Người kế vị có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như sẽ được đan dược hoặc công pháp đặc thù chẳng hạn.” Chu tiên sinh vừa nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông vừa nói.
“Thì ra là vậy.” Vẻ mặt Hạ Phong đăm chiêu, “Thật làm người khác ngưỡng mộ.”
Khuôn mặt Ngu Nhiễm đầy vui vẻ, hắn cười cười ung dung. Hiện tại hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, vốn không có hứng thú nhiều với quyền thế, nhưng trước mặt là tình địch mạnh như vậy làm hắn ý thức được thực lực của mình chưa đủ. Hắn giao Kim Ngu Đường cho người khác quản, tập trung tăng cường thực lực. Vì vậy mấy ngày trước hắn trở lại Vô Song thành tỏ ý mình bằng lòng làm thế tử Vô Song thành, nhưng việc xem mắt phải hủy bỏ, còn muốn Thành chủ hỗ trợ hắn tăng thực lực. Thành chủ Vô Song thành tất nhiên rất cảm động, vui mừng muốn phát khóc.
Giận đỏ mặt vì hồng nhan, Viện phu nhân biết rõ sự tiến bộ của con mình đều có công lao của Yêu Cơ.
Tuy rằng lúc trước bà không hài lòng với nàng dâu này, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thoải mái.
Nói đến Ngu Nhiễm, hôm qua là ngày đầu tiên dùng đan dược được chế tạo từ phối phương dành cho người thừa kế, sau đó thực lực mới tăng vọt, từ Ngưng Mạch Kỳ lên tới Kim Đan Kỳ.
“Nhiễm công tử, chúc mừng người!” Chu tiên sinh cười tủm tỉm.
“Ừm, lần này khanh khanh trở về nhất định sẽ nhìn ta bằng cặp mắt khác.” Ngu Nhiễm nhíu mày đầy ý cười.
“Đúng vậy, lần này chủ tử Yêu Cơ trở về nhất định sẽ nhìn công tử và Văn Nhân công tử bằng cặp mắt khác, đối đãi đặc biệt.” Hạ Phong thản nhiên trả lời.
“Khoan đã, Văn Nhân Dịch có liên quan gì đến chuyện này?” Ngu Nhiễm mắt trầm xuống.
“Công tử không biết thôi, lúc ngài bế quan, hôm qua Văn Nhân công tử cũng đã đạt tới Kim Đan Kỳ rồi.” Chu tiên sinh phe phẩy quạt nói.
“Làm sao có thể?” Thoáng chốc, sắc mặt Ngu Nhiễm tối sầm.
Ngu Nhiễm vốn ỷ vào mình là thế tử Vô Song thành, cố ý dùng đan dược để nâng cao thực lực nhanh chóng, không ngờ hắn vừa đạt Kim Đan Kỳ, Văn Nhân Dịch cũng ngang bằng với hắn, trò đùa gì vậy?
Cách đó không xa, một nam tử áo trắng đi tới, tay cầm kiếm, tóc đen tung bay, phong thái phiêu dật, hắn chính là Văn Nhân Dịch.
Ngu Nhiễm vừa thấy, đã nhận ra đối phương quả thật là Kim Đan Kỳ.
“Văn Nhân Dịch, ngươi thế này là sao? Ngươi đừng nói là luyện Quỳ Hoa bảo điển* nhé?”Ngu Nhiễm sờ sờ cằm.
(*) Quỳ Hoa bảo điển: Là tên võ công trong tiểu thuyết của Kim Dung, được Đông Phương Bất Bại tu luyện. Và mọi người biết đó, muốn luyện võ công này phải tự cung (tự thiến). (wiki)
“Có luyện Quỳ Hoa bảo điển thì cũng là ngươi, ta sẽ không luyện những cái như vậy, hết thảy đều vì tính phúc* của Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch lạnh nhạt nói. (*tính phúc: đọc gần giống với “hạnh phúc”, nghĩa là cuộc sống xxoo)
“Tính phúc của khanh khanh bản thế tử cũng đảm bảo được, ta tăng thực lực bởi vì ta chấp nhận kế vị, còn ngươi làm sao lại tăng lên được?” Ngu Nhiễm trừng mắt.
“Ngươi có thể dựa vào gia tộc, không lẽ ta không có bí mật riêng sao?” Văn Nhân Dịch mỉa mai.
“Thì ra ngươi đang nói huyết mạch Yêu tộc trong người mình.” Ngu Nhiễm lập tức hiểu ra.
Chu tiên sinh cười nói: “Hai người không hổ danh là biểu huynh đệ, làm việc gì cũng có kế hoạch giống nhau.”
Hạ Phong nhìn hai người, trong lòng hâm mộ cực kì, cả hai đều đã đạt tới Kim Đan Kỳ, còn mình mới chỉ là Tôi Thể.
Chu tiên sinh lắc nhẹ đầu, vỗ vai hắn nói: “Hạ Phong, so sánh thực lực với bọn họ chỉ tức thêm thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“À... Đã hơn mười ngày, khanh khanh bây giờ không biết ra sao?” Ngu Nhiễm ngồi đối diện không nhịn được nói.
“Ta có hỏi những người về từ Ma giới, họ nói ở Ma giới không giống Nhân giới, một tháng ở Ma giới bằng một ngày ở Nhân giới.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng thở dài, nghĩ một lúc thần sắc càng đăm chiêu: “Vậy chẳng phải nàng đã đi quá lâu rồi sao? Sao một chút tin tức cũng không có.”
Văn Nhân Dịch thấp giọng nói: “Ta có dùng chim đưa tin cho nàng, nhưng vẫn không thấy hồi âm, ta nghĩ nàng đang bận rất nhiều việc.”
Bỗng nhiên, nam tử ôn nhã bên cạnh cười cười, hắn nghiêng người, thong dong nói: “Kỳ thật Ma giới và Nhân giới khác nhau rất nhiều, ở đó nguy hiểm cực kì, không ít chuyện quỷ dị, Mặc Nhi có khi chưa nhận được tin ngươi truyền đến.”
Ngu Nhiễm biến sắc, cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Chắc là vậy?”
Sư Anh ôn nhu cười, đôi mắt đen như đêm, “Cho nên chúng ta cứ từ từ chờ đi.”
Văn Nhân Dịch đảo mắt qua, nhìn Sư Anh ngồi uống trà đối diện, khí phách bất phàm, cả người tỏ ra vô hại. Phải biết hiện giờ Tô Mặc không có ở đây, ba nam nhân ngay cả muốn lục đục với nhau cũng không có tâm tình. Ngu Nhiễm muốn đi Ma giới, nhưng tình hình Ma giới hiện nay không ổn, thành chủ Vô Song thành lại không tán thành để Ngu Nhiễm mạo hiểm, nên việc này tạm thời bị trì hoãn.
Ngu Nhiễm không khỏi thở dài: “Khanh khanh, nàng ở Ma giới rốt cuộc đang làm gì? Ta rất nhớ nàng!”
Ngày đó, ba con sói được ăn no giờ đều đang rất đói bụng.
*
Thánh địa, di chỉ Thánh Nữ thành.
Dung Túc nhìn thấy phía trước có vài bóng người, vội vàng nói: “Có người đến.”
Không khí trầm xuống, Tô Mặc thấy quả thật có một đội con rối nhìn rất quỷ dị đang từ từ đi đến.
Những người này mặc quần áo cổ xưa, giống như người tuần tra, mặt không chút thay đổi, tròng mắt đen, con ngươi lại màu trắng
Con rối này không giống người thường, tay đều cầm pháp khí, thân hình dũng mãnh.
“Cẩn thận một chút, chúng ta lui về sau đi.” Dung Túc nói.
Vì vậy bọn họ lui về phía sau, những con rối này không phát hiện ra họ, lập tức rời đi.
Tô Mặc hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Này, con rối đó hình thành như thế nào?”
Dung Túc chăm chú nhìn: “Ta không rõ lắm, nhưng bọn chúng động đậy được, có thể còn sống cũng có thể đã chết. Con rối có những cách làm khác nhau, một vài loại còn có thể công kích.”
Tô Mặc đăm chiêu: “Thì ra là vậy.”
Dung Túc nói tiếp: “Ta nghe nói ở thành Thánh nữ, lúc trước có người sống ở đó, nhưng sau này lại trở thành con rối, hơn nữa nơi này có rất nhiều điều quỷ dị nên dần dần người của Thánh nữ giáo không ai dám đến đây.”
Tô Mặc cùng Cơ Bạch đánh giá tình hình xung quanh.
Tường thành bị ăn mòn theo năm tháng, trên mặt tường xuất hiện không ít vết nứt.
Hoa Tích Dung nằm trên lưng băng hồ, sắc mặt không tốt, cả đường xóc nảy, xương cốt như rời ra từng mảnh.
Hắn thử động ngón tay, lại giật nhẹ cánh tay cùng hai chân, cảm thấy căn bản có thể nhúc nhích được rồi.
Ngay lúc này, một đoàn người từ trong thành đi đến, là đám nam nhân Ma giới, đại đa số đều Kim Đan Kỳ, trong đó có bốn nam nhân cường thế đạt tu vi Nguyên Anh Kỳ. Mỗi người đội trên đầu một cái mũ cao màu vàng, mặc chiến y, khí thế hiên ngang bất phàm, bước đi mạnh mẽ uy vũ, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt đầy góc cạnh, bước đi vang dội, nhất cử nhất động làm người khác khiếp sợ.
Nhưng bốn vị lão nhân Nguyên Anh Kỳ đứng đầu lại mặc quần áo khác biệt, rõ ràng không phải cùng một gia tộc, tuy nhiên đều mang khí thế uy nghiêm, thần thái phong độ. Một béo, một gầy, một đen, một lùn. Mặc dù hình tượng không hoàn mĩ, nhưng liếc mắt một cái là cảm nhận được khí thế cường hãn đến cỡ nào, hai tay họ chắp sau lưng, nhìn như bốn ngọn núi khó có thể vượt qua.
Tô Mặc phát hiện Cơ Bạch tuy đạt Nguyên Anh Kỳ nhưng đã thu liễm khí thế, nếu không trên người hắn nhất định cũng mang hơi thở này.
Đương nhiên Diệp lão đại thì khác, bốn người kia có cộng lại cũng không bằng một mình hắn ta.
“Ma giới không hổ danh là nơi quỷ dị, có nhiều người đạt Nguyên Anh Kỳ như vậy, ở Nhân giới có tưởng tượng cũng không được.” Cơ Bạch thản nhiên nói.
“Người Ma giới hiếu chiến, hơn nữa thân thể lại khác biệt, sống càng lâu thực lực càng tăng cao là rất bình thường. Mỗi Ma tộc đều có một hai Nguyên Anh Kỳ, cũng không hiếm thấy.” Dung Túc trả lời.
Đám người đối diện thấy bọn họ đang nói chuyện, sắc mặt ngày càng trầm xuống!
Bỗng có người hét lớn: “Các ngươi là ai, chỉ những người đạt Nguyên Anh Kỳ mới có thể vào thành.”
Mắt Dung Túc phát ánh nhìn như xuyên thấu lòng người, khinh bỉ một tiếng: “Nguyên Anh Kỳ có gì đặc biệt, ở trong thánh địa, thần thức đã bị hạn chế, thực lực của bọn họ suy giảm đi nhiều, cho nên mấy Kim Đan kỳ chúng ta cũng không hề kém bọn hắn.”
Hoa Tích Dung chậm rãi ngồi thẳng lên, “Ngươi nói cũng đúng, vào thành rồi dù có Nguyên Anh Kỳ thì cũng không là gì đâu.”
Tô Mặc quay đầu nhìn, “Ngươi đã tỉnh?”
“Ừm.” Hoa Tích Dung leo xuống dưới, xoa nắn hai chân, thấp giọng nói: “Tiểu Mạch, ngươi còn không đến đỡ ta?”
“Ngươi cưỡi băng hồ là tốt nhất.” Cơ Bạch lạnh lùng nhìn hắn.
“Chậc chậc, ta còn có chuyện muốn nói với những người này.” Hoa Tích Dung cố ý nhảy xuống, một tay bắt lấy cổ tay nàng, thân thể mềm mại không xương dựa lên người Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Hoa Tích Dung dính sát vào người nàng, ngón tay cọ nhẹ cổ tay nàng: “Đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì? Gia là người nuôi ngươi, ngươi là quản gia của gia, chẳng lẽ ngươi muốn ngỗ nghịch với gia?”
“Khoan đã, để ta.” Dung Túc chuyển mắt tiến đến.
Hoa Tích Dung ghét bỏ: “Tiểu tử, hai chúng ta cũng chẳng thân quen gì đâu, quan hệ luôn luôn không tốt.”
“Đừng lộn xộn! Đối phương vẫn đang nhìn chúng ta.” Tô Mặc lạnh lùng gắt, hai người lập tức im lặng.
Quả nhiên đám người kia nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt ngẩn ngơ, vì người Ma giới rất xấu, mà bốn người họ lại quá xinh đẹp!
Hoa Tích Dung lười biếng đứng yên, vẻ mặt ung dung, tựa như một con yêu hồ xinh đẹp.
Mái tóc trắng của Cơ Bạch nhẹ nhàng phất động, màu áo choàng đen che khuất dáng người thon dài, khí chất tựa như ảo mộng.
Dung Túc cao quý tuấn mỹ, ánh mắt kiêu ngạo, thanh lịch tuyệt thế.
Tô Mặc xinh đẹp mỹ miều, thanh lệ động lòng người, tao nhã khuynh thành, không gì sánh được.
Bốn nam nhân Nguyên Anh Kỳ nhìn đoàn người của Hoa Tích Dung, vốn định đuổi họ đi, nhưng bỗng nhiên phát hiện bọn họ có thân phận thật khó lường. Người từ trên con băng hồ nhảy xuống là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy ở Ma giới - Hoa Tích Dung công tử. Bên cạnh lại có một vị hoàng tử thần bí khác. Người ngoài không biết hai người này, nhưng bốn người họ đương nhiên nhận ra được, họ biết hai vị hoàng tử không hòa thuận, nhưng nay lại xuất hiện cùng nhau, trên mặt bốn nam nhân Nguyên Anh Kỳ toát có vẻ khó tin nổi.
Nhưng gây cho họ ấn tượng mạnh nhất là Thần Sử đại nhân Cơ Bạch, người xuất hiện trên bảng truy nã của Ma giới.
Người này vốn là Kim Đan Kỳ, nhưng hiện tại đã là Nguyên Anh Kỳ,
Người ngoài có thể nhìn không ra, nhưng họ liếc mắt một cái là biết.
Chỉ có Tô Mặc ăn vận như một thiếu niên, mấy người họ quét mắt, cảm thấy không có gì đặc biệt nên cũng không để ý nhiều.