Nghe thấy lời ông chủ nói, cuối cùng An Tử Thành cũng yên tâm quay về trong xe, khởi động xe, lái về Vịnh Tiên Thủy.
Hàn Gia Lệ đang nỗ lực rửa đống bát trong tay, thỉnh thoảng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Bắt đầu từ bây giờ, cô nuôi sống không phải chỉ một mình mình, cô phải nỗ lực kiếm tiền trước khi sinh con ra.
Như thế, đợi ngày sinh con ra sẽ không phải sống quá túng thiếu, nghĩ như thế, cô đặt bát ở trong tay xuống, đưa tay xoa xoa phần bụng của mình, trong lòng có cảm giác ấm áp trào dâng.
Rửa đống bát trong tay cho đến sáu giờ sáng mới xong, cô đứng dậy xoa xoa cơ thể đau ê ẩm của mình, tháo tạp dề ra, chuẩn bị về nhà ngủ bù.
Trước khi ra về, cô cảm thấy có gì đó khác lạ, ông chủ hôm nay sởi lởi trả cô tận 200 tệ, hơn nữa còn người không ngậm được mồm nữa.
Nhìn tờ tiền trong tay, Hàn Gia Lệ sững sờ nhìn ông chủ một lát, thậm chí nghi ngờ đầu ông ta có phải đập phải cái gì không.
Cô nắm chặt tờ tiền trong tay, không nói câu gì, chạy như bay ra khỏi quán, chỉ sợ ông chủ định thần lại đòi lại tiền trong tay cô.
Quay về khi Tĩnh Yên, vừa định mở cửa khu nhà ở, đúng lúc này, một bàn tay to từ đằng sau cô đột nhiên đưa ra bịt mồm cô lại.
“Uhm...” Cô ra sức vùng vẫy giãy giụa muốn nhìn rõ khuôn mặt đằng sau.
Ngay sau đó cô bị đưa vào trong một chiếc xe màu đen.
...
Phòng làm việc tổng tài.
Nhìn Bùi Hạo Hiên ngồi đối diện, An Tử Thành đẩy một tập tài liệu vào tay anh ta.
“Mình đả kích mạng lưới nội bộ của tập đoàn Nam Phong, hôm nay bọn họ sẽ công bố sản phẩm mới, có điều bây giờ tài liệu của bọn họ đang ở trạng thái liệt, hơn nữa mình đã âm thầm mua cổ phần của bọn họ từ trong tay cổ đông của tập đoàn Nam Phong với giá cao, bây giờ đã có 53% rồi.” An Tử Thành chậm rãi châm điếu thuốc, nhìn tập tài liệu trên bàn, đang tính toán xem đả kích bọn họ bước cuối cùng như thế nào.
Bùi Hạo Hiên thoải mái ngả dài trên ghế, nhìn An Tử Thành, khóe miệng nhếch lên; “Xem ra, cậu ra tay rất nhanh. Lần này tập đoàn Nam Phong thật sự bại đến cùng rồi, bước cuối cùng cậu chỉ cần thông đồng với bên ngân hàng, dừng tất cả giao dịch của tập đoàn Nam Phong với bên ngoài, không đến mấy ngày, vận hành công ty của bọn họ sẽ rơi vào tê liệt, đến lúc đó cậu chỉ việc ra tay mua lại, vậy là công ty sẽ là của cậu rồi.”
An Tử Thành nhìn anh ta, nheo mắt rồi nhả ra một hơi khói thuốc: “Nghe nói trang viên Mễ Nhĩ Na của lão già đã bị Phi Thị mua rồi, trang viên đó chính là mạng của ông ta, sau khi lão già bị hất đi, bây giờ còn không biết đang ngồi khóc ở đâu rồi.”
Cứ nghĩ đến lão già đó là hắn thấy ngứa ngáy người, lần này coi như hắn trút được giận rồi, hắn muốn lão ta biết thế nào là bại trận.
Bùi Hạo Hiên cười khẩy mấy tiếng: “Thực ra... Phi Thị là thuộc hạ của mình... Kinh doanh vận hành của trang viên Mễ Nhĩ Na bây giờ đều nằm trong tay mình. Mình nghĩ thâu tóm trước trang viên Mễ Nhĩ Na, sau đó cải tạo nơi đó thành một nông trường, nghe nói gần đây khu chăn nuôi và nông trường thật sự kiếm rất ra tiền.” Hắn tính toán tỉ mỉ, vì báo thù lão già, trang viên Mễ Nhĩ Na nhất thiết phải phá hủy.
Bùi Hạo Hiên dường như đã dự liệu từ lâu, nét mặt bình lặng như nước: “Thực ra mình đã đoán ra từ lâu, Phi Thị nhất định do cậu làm, trang viên Mễ Nhĩ Na là trang viên lớn nhất ở Mỹ, thương gia trên thế giới, chẳng có mấy người dám mua lại.”
Đang nói chuyện, một nữ thư ký xinh đẹp đẩy cửa bước vào, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nét mặt hoảng loạn nhìn hai người trong phòng.
“Sao thế Tiểu Yến?” An Tử Thành đặt tập tài liệu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
“Tổng tài, lão gia đến rồi, đang ở dưới lầu đợi.”
“Lão già đến rồi sao...” Hắn cau mày lẩm bẩm trong mồm, thật không ngờ lão ta lại đến nhanh như thế.
“Làm thế nào đây tổng tài? Tính khí của lão gia không được tốt lắm...” Tiểu Yến khó xử quay đầu lại, hình như bị mắng một trận.
An Tử Thành đan mười ngón tay vào nhau, nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với thư ký: “Quay lại đó nói, tôi không có ở phòng.”
Tiểu Yến bối rối nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tổng tài.” Sau đó quay người đẩy cửa ra ngoài.
Bùi Hạo Hiên khoanh tay trước ngực, dường như đang quan sát gì đó: “Nhìn bộ dạng, lão già lần này là đến báo thù đây, cậu phải cẩn thận đấy, đừng quên gừng càng già càng cay!”
An Tử Thành đặt tay lên bàn cười khẩy một tiếng: “Mình còn lâu mới sợ lão ta, dù cho mười lão An cũng không phải là đối thủ của mình.”
Vừa nói xong, tiểu Yến vừa ra ngoài lại hớt hải chạy vào, trong tay cầm một túi tài liệu, kính cẩn hai tay đưa cho An Tử Thành: “Tổng tài, lão An đã đi rồi, ông ấy bảo tôi chuyển cái này cho ngài.” Nói xong nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn. Quay người nhanh chóng đi ra ngoài...
Bùi Hạo Hiên nhìn thư ký này: “Này... Cô ta là đi từ cửa sau vào làm sao? Đưa tài liệu mà cũng hoảng loạn thành như thế sao. Mình thấy... Nhất định là yêu thầm mình cho nên mới xấu hổ như thế...” Sau đó ánh mắt Bùi Hạo Hiên liếc nhìn xuống mông người ta, vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai... Thân hình rất ngon! Là món mà hắn thích.
Hắn nheo mắt nhìn cô ta, tính xem bao giờ thì mời cô ta ăn bữa cơm sau đó còn lên giường.
An Tử Thành không hề lên tiếng, nghi ngờ nhìn túi đựng tài liệu rồi từ từ mở ra...
Khi hắn nhìn thấy bức ảnh bên trong, ngay lập tức bật dậy từ trên ghế, hai tay nắm chặt lại, trong mắt như bắn ra tia lửa.
“Đáng ghét...” Hắn vừa nói vừa gọi điện cho Lão An.
“Sao thế?” Bùi Hạo Hiên ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, sau đó lấy bức ảnh trên bàn xem xem, chỉ nhìn thấy trong bức ảnh là Hàn Gia Lệ bị trói trên một chiếc cột, miệng bị bịt vải đen, cúi đầu dáng vẻ mệt mỏi.
“Chết tiệt! Lão già này quá nham hiểm rồi? Lại dám bắt Hàn Gia Lệ!” Hắn bực tức đứng dậy ném bức ảnh xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm trên mặt rất khó coi.
Đúng lúc này điện thoại trong tay của An Tử Thành đã có người nhận.
Giọng nói của Lão An trong điện thoại gian xảo không gì bằng, dường như đã biết trước hắn nhất định sẽ tìm ông ta: “Sao thế... Bây giờ muốn gặp tao sao? Quả nhiên... Con đàn bà đó đúng là xương mềm của mày mà.”
An Tử Thành cầm chặt điện thoại, giọng nói căm tức: “An Dương, ông thả cô ấy ra!”
Ở đầu dây bên kia, Lão An cười nham hiểm nói: “Muốn bảo tao thả cô ta sao? Được, chỉ cần mày đem toàn bộ quyền kinh doanh công ty và trang viên Mễ Nhi Na trong tay trả cho tao, tao sẽ lập tức thả cô ta.”
An Tử Thành cười khẩy mấy tiếng: “Tôi thấy ông già rồi nên hồ đồ phải không? Muốn tôi đem toàn bộ tài sản bao nhiêu năm để đổi lấy một người phụ nữ, ông có phải đánh giá quá cao tính quan trọng của người phụ nữ này phải không?”