Bạch Chí Văn tăng động tác nhanh hơn, buông hông cô ra ra, hai tay mơn trớn đôi vú mềm mại của cô ta, thô tục lỗ mãng.
“Uh... Uh...” Cô ta gần như đã không còn cất lên lời, giọng nói hổn hển ôm chặt lấy lưng của Bạch Chí Văn.
“Nói đi, lần này lại có chuyện gì?” Bạch Chí Văn ôm cô ta vừa làm vừa hỏi.
Bạch Phi Phi đưa tay vén sợi tóc trên trán ra đằng sau: “Uh... Em... Em muốn giết một người.”
“Là ai?” Bạch Chí Văn ngước con mắt sắc lạnh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô ta.
“A Háng bị Tử Thành bắt rồi... Uh... Em sợ hắn chịu không nổi sẽ khai em ra... Cho nên em muốn tìm người giết hắn ta.” Bạch Phi Phi tiến sát người mình vào lão ta, cúi đầu hôn lên môi lão ta.
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô giải quyết, nể mặt cô biết thân biết phận ngoan ngoãn.” Nói xong, ngón tay gian xảo vuốt lên hai má nóng ran của cô ta.
“Cảm ơn anh, Chí Văn... Uh... Chí Văn em vẫn muốn...” Nói xong, ưỡn người lên cuồng dại.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên chuyển đến tiếng bước chân tiến lại.
Trong lòng Bạch Phi Phi dâng lên cảm giác bất an, Bạch Chí Văn vẫn đang ra sức lên xuống trên người cô ta.
“Chí Văn, em về rồi.” Ngoài cửa chuyển đến giọng nói của Triệu Mẫn, cùng với đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Bạch Phi Phi rùng mình một cái, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, cúi đầu hoảng loạn nhìn Bạch Chí Văn, lí nhí nói với ông ta: “Làm thế nào đây làm thế nào đây? Mẹ em về rồi.”
Bạch Chí Văn nét mặt bình tĩnh rời khỏi cơ thể cô ta: “Mau mặc quần áo vào.” Nói xong, nhanh chóng nhặt quần áo trên đất mặc lên người mình.
“Chí Văn, anh đang ở đâu? Phi Phi về rồi à? Vừa nãy khi em vào nhà nhìn thấy xe của con bé.” Giọng nói của Triệu Mẫn càng lúc càng gần hơn.
Bạch Phi Phi bị dọa cho hoảng loạn, cấp tốc mặc lại quần áo trên người mình, thần sắc căng thẳng.
“Mẫn Mẫn, gọi gì thế, anh ở đây, em xuống lầu xem xem thím Lý đã nấu cơm xong chưa.” Bạch Chí Văn bình tĩnh nói với ra ngoài cửa một câu, quần áo trên người đã mặc lại chỉnh tề tươm tất.
“Chí Văn, tại sao em không nhìn thấy Phi Phi đâu? Con bé này chạy đi đằng nào rồi?” Giọng nói Triệu Mẫn có chút nghi ngờ.
Lúc này Bạch Phi Phi cũng mặc xong quần áo rồi, cô ta nhanh nhẹn đưa tay lên vuốt vuốt tóc, mặt vẫn đỏ, thần sắc không tự nhiên.
Bạch Chí Văn liếc nhìn Bạch Phi Phi, rồi đi ra mở cửa, sau đó dang tay ôm Triệu Mẫn vào lòng: “Mẫn Mẫn, sao bây giờ mới về, thật nhớ em chết đi được.” Sau đó lại buông bà ta ra, quay người nhìn Bạch Phi Phi: “Đúng rồi, Phi Phi ở chỗ anh, con bé vừa về, rảnh rỗi cho nên anh và con nói chuyện một lúc.”
Bạch Phi Phi vội vàng căng thẳng gật gật đầu với Triệu Mẫn: “Đúng đúng, mẹ, bố lo con ở nhà họ An sống không thoải mái, còn nói muốn đích thân đến đó xem thế nào.”
Triệu Mẫn vui vẻ nhìn hai người, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi: “Em nhìn thấy hai bố con anh tình cảm như thế, trong lòng thật sự yên tâm thanh thản, may là em không tìm nhầm chồng.” Nói xong hạnh phúc ôm Bạch Chí Văn.
Cơ thể Bạch Phi Phi đến giờ vẫn còn run, nhìn bọn họ cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng càng ngày càng nặng, cô ta cảm thấy có lỗi với mẹ mình.
“Đúng rồi, chúng ta xuống ăn cơm đi, Phi Phi, hôm nay mẹ bảo Thím Trần làm món canh mà con thích ăn nhất.” Nói xong ôm Bạch Chí Văn đi xuống lầu, Bạch Phi Phi điều chỉnh lại tâm trạng rồi cũng nhanh chân đi theo.
...
Trong phòng bệnh, nhìn Hàn Gia Lệ vẫn hôn mê không tỉnh trên giường, An Tử Thành đau đầu day day hai thái dương.
Đã hai ngày rồi mà cô vẫn chưa tỉnh lại, mấy ngày này đều chạy đến bệnh viện, hình như lão An cũng có chút hoài nghi rồi, nếu tiếp tục thế này, hắn nhất định phải nghĩ cách để lão An nhanh chóng về Mỹ, như thế còn tiếp tục đến đây được.
Nhưng, phải làm thế nào đây? Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ, vì tự do, hắn cũng đành phải đánh đổi trả giá.
Nghĩ xong hắn gọi Mã Phi lại, sau đó thì thầm bên tai anh ta vài câu.
Mã Phi hiểu ý gật gật đầu, sau đó lập tức ra khỏi bòng bệnh, nhìn bóng dáng anh ta rời đi, khóe miệng An Tử Thành nhếch lên lộ ra nụ cười mê người.
“Đang nghĩ việc gì đen tối mà lại cười nham hiểm thế.” Hàn Gia Lệ nằm trên giường sững người nhìn hắn mấy giâu, dù cho vẫn còn yếu ớt miệng còn chẳng mở ra được hết, nhưng vẫn không quên châm chọc hắn.
An Tử Thành quay đầu nhìn Hàn Gia Lệ đang nhìn mình, suýt nữa xúc động mà nhảy lên: “Cô tỉnh rồi!” Nói xong, vội ngồi dậy đưa tay thử xem nhiệt độ người cô.
Hàn Gia Lệ yếu ớt gạt tay hắn ra, lẩm bẩm nói: “Tôi không sao...”
An Tử Thành liếc nhìn cô, đưa tay lên má cô nhéo nhẹ một cái: “Tôi đang nghĩ xem trong đầu cô có cái gì, mà sắp chết rồi còn nói không sao.”
Hàn Gia Lệ hé mắt cắn cắn môi: “Tôi hình như... Nhìn thấy ba rồi.”
Hàn Gia Lệ hơi sững người, sau đó cười nói: “Cô bây giờ là người của tôi, không được sự cho phép của tôi, cô mãi mãi đừng mong được gặp ông ta, tôi phải chiếm dụng con gái ông ta cả đời.”
Sự bá đạo độc chiếm của hắn khiến cô có chút không thích ứng.
Hàn Gia Lệ bướng bỉnh nghiêng đầu lườm hắn nói: “Ai là người của anh, tôi không bán cho anh.”
Hai tay hắn khoanh trước ngực, đắc ý nhìn bộ dạng ngang bướng của cô: “Lẽ nào cô quên rồi sao? Một nghìn vạn, mẹ cô nhận chi phiếu của tôi rồi. Cho nên, đến cái lông trên người cô cũng là của tôi.”
Vừa nhắc đến chuyện này là Hàn Gia Lệ lại tức, cô bật dậy không buồn để tâm vết thương trên người mình mà hét toáng lên với hắn: “Bà ta là mẹ kế mới bán tôi như thế, người đàn bà đó, thật là đáng ghét.” Cô dồn toàn lực giơ tay đập mạnh xuống giường, như đang trút nỗi bực tức.
“A...” Tại vì động tác quá mạnh cho nên động đến vết thương trên người, cô đau đớn nghiến chặt răng.
An Tử Thành nhìn cô nói: “Tôi nói cô có thể an phận một chút được không? Cơ thể cô và cô có thù oán à? Nghe đây, mau khỏe lại, tôi sẽ dẫn cô đi tìm Triệu Mẫn báo thù cho cô hả giận.”
Hàn Gia Lệ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn: “Anh tốt như thế sao? Vì tôi mà đi tìm mẹ vợ anh báo thù, ai tin chứ?”
An Tử Thành bước đến bên cạnh cô, dí dỏm vuốt tay lên má cô: “Như thế này đi, Bạch Chí Văn là lão già háo sắc có tiếng, tôi tặng lại cô cho ông ta, như thế cô có thể thành công mà trả thù Triệu Mẫn rồi.”
Nghe thấy những lời này, Hàn Gia Lệ cười hết sức chắc chắn: “Còn lâu ấy, anh không nỡ rời xa tôi, tôi chắc chắn!”
Cô tự tin nhìn An Tử Thành, sự tự tin này, cô vẫn có, nếu không hắn bây giờ sẽ không xuất hiện ở bệnh viện.
An Tử Thành nhìn cô suy nghĩ, khuôn mặt với những đường nét như tượng khắc khẽ mỉm cười.
“Sau này nếu như cô để tôi chạm vào cô, tôi sẽ suy nghĩ giữ cô lại.”