Mục lục
Tổng Tài Gian Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tiểu Bân từ trong xe thò đầu ra ngoài, kéo lại chiếc mũ lưỡi trai ở trên đầu: “Không Thành, mau đuổi theo, bọn chúng mang theo mẹ đi rồi!” Cậu nhóc cuống quýt suýt nữa nhảy ra khỏi xe.



“Thắt dây an toàn lại.” Không Thành đeo cặp kính râm, trên đầu cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, bộ dạng như thế gần như không nhìn rõ mặt của anh ta.



Tiểu Tiểu Bân động tác rất nhanh, đã thắt xong dây an toàn, Không Thành nhấn ga, vận tốc chiếc xe dường như tăng lên gấp mấy lần.



“Chết tiệt! Mẹ đang ở phía trước, mau đuổi theo!” Tiểu Tiểu Bân ngồi ở ghế phụ, kích động dậm châm dậm tay.



Không Thành liếc nhìn cậu bé, lại tăng tốc xe lên, chiếc Ferrari màu vàng chẳng mấy chốc vượt qua chiếc rolls- royce của An Tử Thành.



Không Thành nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nhìn chiếc xe đằng sau, khi anh ta nhìn rõ người ở phía sau, mắt anh ta lập tức sáng lên.



“Là sói ác!” Anh ta nhìn người lái chiếc Rolls-royce qua gương chiếu hậu, nheo mắt lại nhìn, khóe miệng nhếch lên cười hứng thú, nói như thế Sói ác chính là ba đẻ của Tiểu Tiểu Bân, ha ha... Việc này đúng là thú vị đây.



Tiểu Tiểu Bân nghi ngờ quay đầu lại: “Sói ác là gì?”



“Sói ác chỉ là một biệt danh, hắn là anh tài kiệt xuất ra khỏi Soma, gần như không gì không thể làm được!” Không Thành đột nhiên cảm thấy chuyện này trở nên rất hay, đối với Sói ác anh ta đã nghe danh từ lâu, đối với người của Soma anh ta rất tò mò, chỉ là hai người chưa bao giờ cùng lúc đối đầu.



An Tử Thành nhìn chiếc Ferrari màu vàng trước mặt, chết tiệt, chiếc xe đó che mắt tầm nhìn của hắn, hắn nhấn chân ga vượt qua chiếc Ferrari lao lên dẫn trước.



Không Thành nhìn Tiểu Tiểu Bân ở bên cạnh, tinh nghịch nói: “Hắn dường như cũng đến cứu mẹ cháu, cháu có cần qua đó gọi tiếng ba không?”



Tiểu Tiểu Bân lập tức sầm mặt xuống: “Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa, cháu chỉ có một người ba, chính là Tiêu Dật Nhiên!” Giọng nói của cậu nhóc kiên quyết, dường như là tức giận vậy.



“Không Thành cười xấu xa: “Nhóc con... Cháu nhận nhầm ba phải không? Hay là nhân tiện cũng nhận chú là ba đi!” Anh ta vừa nói vừa đạp chân ga tiếp tục đuổi theo chiếc xe phía trước.



Tiểu Tiểu Bân chán nản liếc nhìn anh ta: “Thôi đi, chú háo sắc như thế, con riêng có mà cả đàn!”



Không Thành cảm thấy buồn cười: “Thế thì không chừng cháu cũng là con riêng của chú đấy...”



Tiểu Tiểu Bân nhìn anh ta, bĩu môi vẻ coi thường hếch mặt lên nói: “Ồ... Mẹ cháu chẳng nhẽ mắt lại kém thế sao!”



Không Thành im miệng, chỉ biết lắc lắc đầu cứng họng. Nhìn chiếc xe ở phía trước mà tăng tốc lao đi.



Kỹ thuật lái xe của Dương Trung cũng rất tốt, mắt nhìn chiếc xe đằng sau sắp đuổi kịp, ông ta tăng tốc càng lúc càng cao.



Chiếc Rolls-royce của An Tử Thành đã đuổi kịp, Dương Trung nhìn tình hình muốn tách đuôi hắn ra, An Tử Thành nhanh chóng chuyển phương hướng dùng đầu xe đâm vào xe của lão An.



Chiếc xe của Lão An quay một góc trên đường cao tốc, Dương Trung bị doạn cho toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhấn chân phanh, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy về một hướng khác!



An Tử Thành nhìn thấy thế cũng vội vàng quay đầu xe đuổi theo, đúng lúc này, Không Thành và Tiểu Tiểu bân cũng đuổi kịp, hai chiếc xe dồn xe của Lão An vào một góc.



“Chết tiệt! Lão gia, không chạy nổi nữa!” Dương Trung căng thẳng nhìn xung quanh, lau mồ hôi trên trán.



Lão An lúc này điềm tĩnh bất ngờ, cười mấy tiếng điên cuồng, hai mắt đen tối xảo quyệt.



“Đằng nào cũng chết... Thế thì cùng chết đi!” Con dao trong tay kề sát vào cổ Hàn Gia Lệ hơn.



Trên cổ Hàn Gia Lệ chuyển đến cảm giác đau đớn, trên chiếc cổ trắng ngần chảy ra tia máu.



Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không xong rồi, cả Tiểu Tiểu Bân cũng đến rồi, nhìn đứa con non nớt của mình cô không hy vọng những người khác lại bị thương, nếu như phải chết thì để cô một mình chết đi.



“Đừng uy hiếp bọn họ, muốn giết ông giết tôi đi!” Cô căm hận nhìn lão An, so với vẻ yếu ớt của năm năm trước, Hàn Gia Lệ lúc này đã dũng cảm hơn rất nhiều.



Trên mặt Lão An càng hiện rõ vẻ gian xảo: “Ha ha... Muốn một mình chết, cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy! Hôm nay tao sẽ giải quyết hết chúng mày.” Lời còn chưa dứt, ông ta đẩy cửa xe ra. Đưa tay đẩy Hàn Gia Lệ xuống xe.



An Tử Thành và Tiểu Tiểu Bân cũng nhanh chóng bước xuống xe, cả hai liếc nhìn nhau, sau đó căng thẳng nhìn Hàn Gia Lệ trong tay lão An.



“An Dương, ông thả cô ấy ra!” An Tử Thành bước nhanh đến, Lão An ghì chặt Hàn Gia Lệ, không ngừng lùi về phía sau. Cho đến khi đằng sau chạm phải lan can ông ta mới phát hiện, hoảng hốt quay đầu nhìn ông ta mới biết bây giờ bọn họ đang trên một chiếc cầu, còn phía dưới cầu là một con sông rất lớn, nước chảy xiết, một ngọn sóng dường như có thể nuốt trọn người vào đó.



“Cấm các người động đậy!” Lão An dựa lưng vào lan can, nhìn bọn họ uy hiếp.



Tiểu Tiểu Bân nhìn trên cổ mẹ cậu bé chảy máu mà xót xa, bước lên trên mà hét lên nói: “Lão già xấu xa, ông mau buông mẹ tôi ra.”



Không Thành lấy từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, nhắm về phía lão An: “Lão già, nếu như ông vẫn không thả người, vậy thì thử khả năng bắn súng của tôi xem!”



Con dao trong tay lão An càng kề chặt hơn: “Thế thì mày hỏi con dao trong tay tao trước đi!” Nhưng ông ta không dự định giết Hàn Gia Lệ vào lúc này, tại vì ông ta muốn tiêu diệt tất cả mấy người, kể cả đứa bé bốn năm tuổi này.



An Tử Thành dường như không chịu được nữa, hắn nắm chặt hai tay lại, lạnh lùng nhìn Lão An: “An Dương, nếu như ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết tất cả những người bên cạnh ông!”



An Dương dường như đã tuyệt vọng: “An Tử Thành, tao đã mất đi trang viên Mễ Nhĩ Na, tao không còn gì nữa rồi, cho nên tao muốn bọn mày cùng chết với tao!”



An Tử Thành cúi đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, bước lên trên tiếp tục tiếp cận ông ta: “Không phải ông cần trang viên đó sao? Chỉ cần ông thả cô ấy. Tôi lập tức trả lại trang viên cho ông.”



Lão An có chút không tin hắn: “An Tử Thành, mày coi tao là kẻ ngốc à? Dù cho trả cho tao, mày cũng sẽ không tha cho tao, cho nên tao phải kéo cả nhà ba người chúng mày cùng chết với tao như thế mới đáng.”



Hàn Gia Lệ đã không chịu được nữa, cô lo lắng tất cả mọi người sẽ vì cô mà bị thương.



Cô căng thẳng hét về phía họ: “Mọi người đừng lo cho tôi, mọi người mau đi đi!”



“Mẹ đừng sợ, con sẽ cứu mẹ về nhà!”



Hàn Gia Lệ rất không yên tâm về tiểu Tiểu Bân: “Tiểu Tiểu Bân ngoan, nghe lời mẹ mau về nhà, nếu không mẹ sẽ không yêu con nữa!”



“Mày câm miệng cho tao!” Lão An không kiên nhẫn được nữa, nhìn Hàn Gia Lệ quay lên một câu.



Hàn Gia Lệ cắn chặt môi, ngoảnh đầu lại lạnh lùng liếc nhìn lão An, trong đầu lóe lên ý nghĩ... Cô muốn cá cược một lần!



Nhìn kẻ xấu xa trước mặt, hai tay cô nắm chặt lại, sau đó tìm thời gian, nhấc chiếc giày cao gót của mình lên dẫm vào đôi giày da của lão An hai cái!



“A!” Lão An đau đớn hét một một tiếng, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, con dao gọt hoa quả trong tay rơi xuống đất.



Hàn Gia Lệ tranh thủ thời cơ định chạy, Lão An nhìn thấy thế lập tức nhặt con dao từ trên đất lao lên trước, đâm về phía sau lưng Hàn Gia Lệ...



“Gia Lệ!” An Tử Thành nhìn cô hét lên một tiêng, ngay sau đó hắn phi nhanh lên trước, ôm lấy Hàn Gia Lệ quay người một cái, ôm chặt cô vào lòng.



“A...” Hắn kêu lên một tiếng, ngay sau đó con dao trong tay lão An đâm thẳng vào lưng hắn.



Đợi Hàn Gia Lệ kịp phản ứng lại, mặt cô đã bị doạ cho trắng bệch: “An Tử Thành... Anh... Anh làm sao thế...”



Hắn nhìn cô, dìu vào vai cô, cố gắng nhịn đau đớn mà nói ngắt quãng: “Gia... Gia Lệ... Tha thứ cho anh...”



Trên mặt Lão An đầy sát khí, ông ta lao lên trước định đâm hắn thêm nhát nữa, Không Thành nhìn thấy thế, lập tức đưa khẩu súng bắn vào người lão An, khả năng bắn súng của Không Thành rất chuẩn, dường như đã bắn thì chỉ có trúng!



Lão An rên rỉ một tiếng, hai tay ôm chặt lấy ngực mình, mắt vẫn chằm chằm nhìn trên người An Tử Thành.



Lần này ông ta thật sự điên rồi, muốn chết cùng hắn! Đã phải chết, vậy thì tất cả mọi người cùng chết đi!



Ngay sau đó, ông ta ra sức kéo cơ thể An Tử Thành, lùi về sau mấy bước, hai tay giữ chặt lấy cánh tay hắn. An Tử Thành muốn đẩy hắn ra, máu trên người hai người đã loang cả ra đất, dường như đang giãy giụa trước khi chết.



“An Tử Thành!” Hàn Gia Lệ nhìn hắn gọi lên một tiếng, sau đó chạy nhanh về phía hắn.



Tiểu Tiểu Bân cũng không chờ được nữa, lao lên trên muốn cứu An Tử Thành, mặc dù cậu bé trách hắn vứt lại hai mẹ con, nhưng vừa nhìn thấy hắn mang thân bảo vệ mẹ cậu bé, cậu bé thật sự cảm động!



Cậu không cho phép lão già đó ức hiếp ba đẻ mình.



Đúng lúc này, lão An đột nhiên như phát điên cười phá lên, toàn thân lão ta run rẩy đầy máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người tại đó.



“An Tử Thành, mày cùng chết với tao đi!” Lời còn chưa dứt, ông ta giữ chặt lấy người An Tử Thành rồi lăn xuống cầu.



“Gia Lệ...” Cuối cùng chỉ nghe thấy hắn hét lên tên cô, ngay sau đó cơ thể bị lão An kéo xuống cầu.



Chỉ nghe thấy “tùm” một tiếng, hai người đã rơi vào trong nước mất dấu, từng đợt sóng từng đợt trùm lên, dường như đang nuốt trọn gì đó, nước chảy xiết...



“An Tử Thành!” Hàn Gia Lệ chạy vội đến bên cầu, hoảng sợ gọi với theo một câu, nhưng nhìn thấy nước lớn dưới cầu, Hàn Gia Lệ sợ hãi toàn thân run rẩy...



Không... Anh ấy sẽ không sao!



Tiểu Tiểu Bân mở to mắt không dám nhìn nơi mà An Tử Thành rơi xuống, thất thần lùi về sau mấy bước.



“Ba!” Ngay sau đó cậu bé cũng chạy nhanh đến bên cầu, nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới hét lên một câu.



“Không được! Cháu phải đi cứu ba!” Lời còn chưa dứt, cơ thể bé nhỏ đã nhảy lên lan can, rướn người muốn nhảy xuống dưới.



May là Không Thành còn chạy đến kịp xách lấy cổ áo cậu bé mà kéo lại.



“Nhảy xuống dưới, cháu muốn chết à? Mạng của cháu là của chúng ta, chúng ta còn đợi cháu lớn lên sau này sẽ làm cho chúng ta, cho nên chú không cho phép cháu làm chuyện dại dột này!” Giọng nói của Không Thành sắt đá không gì bằng.



“Nhưng ba cháu ngã xuống rồi!” Tâm trạng Tiểu Tiểu Bân có chút kích động, nói xong lại định nhảy xuống, dù cho thế nào cậu cũng phải cứu An Tử Thành lên.



(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK