“Cô muốn nó làm gì? Đây không phải viên đá bình thường, cô muốn cái khác tôi đều có thể cho cô, riêng cái này không được.” Lão già tóc bạc lời lẽ cứng rắn kiên quyết.
“Chí Văn... Em thật sự muốn nó mà, anh cho em đi, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, bất cứ lúc nào, anh tặng cho em đi mà.” Bạch Phi Phi nũng nịu nhõng nhẽo trong lòng lão ta.
Nhưng Bạch Chí Văn không hề lay động, một tay đẩy cô ta từ trong lòng ra: “Cô đừng nói nữa, đá huyết hồng dù cho thế nào tôi cũng không cho người khác.”
“Thôi vậy, em không cần nữa.” Bạch Phi Phi tức đỏ mặt, cả buổi tối mệt bã ra để lấy lòng hắn, không ngờ thành công cốc rồi.
“Aiya, Phi Phi đừng tức nữa, ngày mai anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương 10 cara được không?” Nhìn thấy cô ta tức giận, Bạch Chí Văn nịnh nọt ôm cô ta vào lòng, hai tay mân mê hai núm vú căng tròn của cô ta.
“Không cần!” Bạch Phi Phi chẳng thèm quay đầu, lẩm bẩm không thèm để ý lão ta nữa.
...
Khi Hàn Gia Lệ tỉnh lại đã không còn nhìn thấy bóng An Tử Thành đâu nữa, cơ thể đau đớn ê ẩm, nhưng cứ nghĩ đến những thù hận đó đã được hóa giải, đột nhiên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, xuống giường, rót cốc nước uống, sau đó thay bộ quần áo sạch sẽ.
Mái tóc dài xoăn nhẹ được búi lên cao, nhìn người con gái xinh đẹp trẻ trung trong gương, cô khẽ mỉm cười.
Hy vọng tất cả được bắt đầu lại từ đầu, cô vừa nghĩ, vừa quay người xuống lầu.
Thím Trần đang ở trong bếp nấu đồ ăn sáng, Mã Phi và Bùi Hạo Hiên đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn rồi.
“Chào buổi sáng cả nhà!” Hàn Gia Lệ vừa cười vừa ngồi xuống bàn, nhiệt tình chủ động chào hỏi.
“Khụ khụ khụ khụ...” Trứng gà trong miệng Mã Phi đang ăn được một nửa ngay lập tức phụt ra, mặt đầy hoài nghi nhìn Hàn Gia Lệ, người con gái này hôm nay làm sao thế, lại còn chủ động chào hỏi, mấy ngày trước mặt nặng mày nhẹ như đâm lê, hình như ai nợ cô ta mấy triệu tỉ vậy.
Bùi Hạo Hiên vừa nhìn Hàn Gia Lệ lập tức hứng thú, đặt đôi đũa trong tay xuống cười tiến sát gần Hàn Gia Lệ: “Tiểu Lệ Lệ, bảo cho tôi biết, tên cầm thú Thành này tối qua tiếp tục mấy lần thế?”
Hàn Gia Lệ nghiêng đầu lườm hắn ta: “Tôi nói trong đầu anh có thể cho chút đồ dinh dưỡng vào không?”
Nói xong, không thèm để ý hắn ta, ngẩng đầu uống sữa bò.
“Ôi! Nhất định là thế rồi...” Bùi Hạo Hiên giả bộ thở dài một hơi, chầm chậm quay lại bàn ăn tiếp tục ăn sáng.
“Khụ khụ khụ... Thành Gia hôm qua nhất định là quá xung mãn rồi.” Mã Phi cố tình ho, nếu không người phụ nữ này hôm nay lại khác thường như thế.
“Mọi người đang nói gì thế?” Đúng lúc này, Bạch Phi Phi cất lời, đi từ trên lầu xuống.
“Không có, chúng tôi... Chúng tôi đang nghiên cứu cách dưỡng sinh!” Bùi Hạo Hiên cầm dĩa nhìn Bạch Phi Phi cười cười đầy quái đản.
“Chúng tôi đều đang ăn cơm, chỉ có một mình Bùi Hạo Hiên nghiên cứu mà thôi.” Mã Phi đột nhiên dội cho hắn một gáo nước lạnh.
“Mã Phi! Tôi thật muốn bảo An Tử Thành đổi cậu đi.” Bùi Hạo Hiên tức mình lườm anh ta một cái.
“Tôi theo Thành Gia bao nhiêu năm, Thành Gia sẽ không vì một câu nói của anh mà vứt bỏ tôi đâu, điểm này tôi tự tin.” Mã Phi cười vỗ ngực tự tin.