Mục lục
Tổng Tài Gian Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiêu Dật Nhiên...” Cô nhìn anh, khó khăn bật ra mấy từ trong miệng, ngay sau đó mất đi thăng bằng mà ngã nhào vào lòng anh.



“Hàn Gia Lệ! Em tỉnh lại đi! Em tỉnh lại đi!” Tiêu Dật Nhiên hết sức căng thẳng ôm lấy cô, đưa tay bế cô lên, quay người bước vội lên xe.



Anh liều mạng đạp chân ga, tốc độ chiếc xe tăng lên gấp hai lần, lao nhanh về phía biệt thự nhà họ Tiêu.



Tiêu Dật Nhiên lo lắng nhìn người phụ nữ toàn thân đẫm máu ngồi trên ghế phụ, mà lòng xót xa.



Chiếc thảm màu trắng đã bị vết máu trên người cô loang ra, cơ thể yếu ớt vì bị ngấm mưa, lạnh lẽo không ngừng run cầm cập.



Nhìn bộ dạng cô giống như xác chết, Tiêu Dật Nhiên cầm điện thoại gọi đến một số máy, giọng nói cuống quýt, “Tịch Dương, mười phút, lập tức đến biệt thự nhà họ Tiêu, cứu mạng!



Ở đầu dây bên kia của điện thoại là âm thanh hoan lạc vang lại, Tịch Dương giống như đang tìm thú vui ở đó vậy, vừa nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tiêu Dật Nhiên, hắn buông người con gái bên cạnh ra.



“Tiêu Dật Nhiên, anh làm sao thế?” Anh ta đi đến một nơi yên tĩnh để nói, nhìn điện thoại cau mày.



“Tôi sắp chết rồi! Cậu mau đến cho tôi!” Tiêu Dật Nhiên chẳng buồn giải thích với anh ta nhiều, sau đó ngắt điện thoại.



Tịch Dương đững sững ở đó, khoảnh khắc lúc này như hóa đá, thằng cha này nói gì thế? Hắn sắp chết rồi? Lẽ nào là...



Anh ta không dám nghĩ tiếp, vứt lại người phụ nữ đó, lên xe phi thật nhanh đến nhà họ Tiêu, đến đèn đỏ trên đường cũng không thèm quan tâm.



Mễ Lam đang ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy Tiêu Dật Nhiên ôm Hàn Gia Lệ toàn thân đầy máu chạy vào cũng bị dọa cho giật nảy mình.



“Nhiên, Gia Lệ làm sao thế?” Cô hoảng loạn thất sắc nhìn Hàn Gia Lệ, trong lòng thấp thỏm không yên.



Tiêu Dật Nhiên không nói câu gì, ôm Hàn Gia Lệ đi thẳng lên phòng, “Tiểu Lam, em mau đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ.”



“Vâng, em đi ngay.” Mễ Lam lúc này mới định thần lại, lật đật chạy về phòng của mình.



Đúng lúc này, Tịch Dương phi như bay vào trong biệt thự, mồ hôi trên trán còn không kịp lau, nhìn thấy Tiêu Dật Nhiên vẫn bình yên, hận không thể đập ngay cho anh ta một trận.



đọc truyệN cùng http://truyencuatui.net/

Vốn dĩ không phải hắn bị thương, thằng cha này dám lừa hắn!



“Mễ Lam, chúng tôi ra ngoài, cô mau thay cho cô ấy một bộ quần áo sạch.” Tịch Dương liếc nhìn cô, cảm thấy tình hình có chút không hay.



“Được, các anh mau ra ngoài đi.” Mễ Lam nhanh chóng cầm bộ quần áo lên, quay đầu nhìn hai người.



Ai mà biết Tiêu Dật Nhiên đột nhiên bước lên trước, giành lấy bộ quần áo từ trong tay Mễ Lam: “Để tôi thay cho cô ấy, hai người ra ngoài đi.” Nói xong, giơ tay bắt đầu cởi cúc áo trên người cô.



Mễ Lam nhìn anh ngại ngùng đứng sững ở đó, vẻ lạc lõng hiện rõ trong mắt.



Tịch Dương chán nản nhìn anh ta lắc lắc đầu, bước nhanh đến bên cạnh anh ta, đưa tay kéo tay anh ta ra: “Tôi nói, anh là tên đàn ông đến phụ nữ còn chưa từng động vào, anh biết áo ngực trên người cô ấy cởi thế nào không?” Nói xong, đóng cửa lại nói với Mễ Lam: “Mễ Lam, giao cho cô đấy, tốc độ nhanh một chút!”



Tiêu Dật Nhiên nhìn Tịch Dương, lườm cho cháy mặt.



...



“Thế nào rồi?” Tiêu Dật Nhiên nhìn người phụ nữ hôn mê bất tỉnh trên giường, căng thẳng hỏi Tịch Dương.



Tịch Dương bắt mạch xong, từ từ buông tay cô xuống, nghiêng người lắc lắc đầu với Tiêu Dật Nhiên: “Con của cô ấy không còn nữa, lại thêm mất nhiều máu quá, tình hình không khả quan cho lắm.”



Tiêu Dật Nhiên nhìn anh ta, cau mày lại: “Thế có nguy hiểm đến tính mạng không?”



Tịch Dương trầm mặc, sau đó lắc lắc đầu: “Không nguy hiểm đến tính mạng, có điều... Tình trạng càng thảm hại hơn là...” Đột nhiên Tịch Dương ngừng lại, không dám nói tiếp.



Tiêu Dật Nhiên kích động đứng dậy túm lấy cổ áo của anh ta: “Lạc Tịch Dương, cậu còn lập lờ cái gì? Mau nói đi.”



Tịch Dương gỡ tay anh ta ra, biểu cảm trên mặt hết sức nghiêm túc: “Tại vì mất quá nhiều máu, hơn nữa cô ấy giữ tình trạng này đã rất lâu rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cung cấp máu lên não, cũng tổn hại đến tầng da chức năng các bộ phận của não, bây giờ, cô ấy rất có khả năng rơi vào trạng thái... Biến thành người thực vật! Hoặc là sau khi tỉnh lại sẽ mãi mãi mất đi trí nhớ, hoặc là chịu không nổi kích động sẽ biến thành điên, đều có khả năng.”



Nghe thấy những lời này, Tiêu Dật Nhiên thất thần lùi về sau mấy bước, đưa tay day day hai thái dương: “Lạc Tịch Dương, cậu mau cứu cô ấy.”



Tịch Dương nhìn anh ta, sau đó bắt đầu thu dọn đồ nghề trong tay, điềm tĩnh nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố hết sức.”



Biểu cảm của Tiêu Dật Nhiên hiện rõ có chút kích động, anh ta kéo lấy Tịch Dương, mắt chăm chăm nhìn: “Lạc Tịch Dương, cậu không thể chỉ cố hết sức, cậu nhất định phải cứu cô ấy tỉnh lại, tôi tin cậu có thể làm được! Lần đó tôi đã chết rồi mà cậu còn cứu sống được tôi? Nếu như trên thế giới này đến thần y như cậu không có cách nào cứu tỉnh cô ấy, thế thì tôi cũng không cần tìm người khác nữa rồi.” Trong giọng nói của anh chứa đầy bi thương.



Tịch Dương cười khẩy mấy tiếng, “Anh đánh giá tôi cao quá rồi, thần y chẳng qua chỉ là thế giới bên ngoài tâng bốc lên, có điều, tôi cam đoan với anh, sẽ khiến cô ấy tỉnh lại, cho đến bao giờ thì tôi cũng không có cách nào biết được.”



Nghe thấy những lời này, cuối cùng Tiêu Dật Nhiên cũng thở phào một hơi, chỉ cần Hàn Gia Lệ có thể tỉnh lại, dù cho mất bao lâu, anh cũng có thể đợi cô.



Anh đưa tay vỗ vỗ vai của Tịch Dương: “Huynh đệ, phiền cậu rồi, người phụ nữ này, thật sự đối với tôi rất quan trọng.”



Tịch Dương an ủi cười với anh, “Anh yên tâm đi, tôi hiểu!”



...



Trong phòng bệnh, An Tử Thành đang ngồi trên ghế đờ đẫn, trong đầu đều là hình ảnh cơ thể đầy máu của Hàn Gia Lệ.



Người phụ nữ đó, tại sao luôn vảng vất trong đầu hắn mà không đi chứ?



Lần này hắn thật sự đánh cô, hắn tự tay giết chết đứa con của cô, sau khi bình tĩnh lại, cứ nghĩ đến cơn kích động lúc đó của mình, hắn thật sự thấy hối hận.



Tại sao hắn lại có thể đối xử với một người phụ nữ như thế chứ? Dù cho là tức giận mất đi lí trí.



Trong lòng An Tử Thành không yên, càng lúc càng thấp thỏm lo lắng.



Người phụ nữ đó bây giờ đang ở đâu? Có đi bệnh viện không, máu có cầm được không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?



Hắn ra sức ra sức lắc đầu, vẻ bất an trong lòng khiến hắn không thể tiếp tục ngồi yên ở đây nữa.



Hắn liếc nhìn Bạch Phi Phi đang nằm trên giường hôn mê chưa tỉnh, cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe trên bàn, quay người nhanh chóng đi xuống lầu.



Ánh đèn đường trong đêm của thành phố A hắt ra mơ hồ.



An Tử Thành lái xe chầm chậm đi trên đường không mục đích, mắt nhìn khắp nơi tìm hình bóng của Hàn Gia Lệ.



Trong tay đốt hết điếu thuốc này đến điếu khác, cho đến sáu giờ sáng, hắn mới thất vọng lái xe quay về trong phòng bệnh.



Nhìn Bạch Phi Phi nằm trên giường, hắn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại trầm mặc, bóng dáng lạc lõng cô đơn.



Hoặc là, tất cả đều là ý trời, thù hận giữa bọn họ không có cách nào để bọn họ có thể được ở bên nhau.



Là đến lúc phải buông tay rồi sao?



...



Trong một nhà hàng cơm tây của thành phố A.



Trong căn phòng ánh đèn ấm áp.



Triệu Mẫn và An Dương hai người đang ăn cơm dưới ánh nến lãng mạn. Sau đó Dương Trung đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh hai người, rót rượu vang cho bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK