Hắn không thể cảm ứng được sự tồn tại của chồng mình, vậy mà lần nào anh ta cũng có thể tìm thấy mình một cách chính xác, khiến Chu Doãn Thịnh không thể không nghi ngờ cấp độ mã hoá của anh ta có khi còn cao hơn mình. Có thể anh ta là virus hay phần mềm gì đó, hoặc cũng có thể là một linh hồn nào đó bị Chủ Thần khống chế như mình, rất nhiều suy đoán liên tục xoay quanh trong đầu Chu Doãn Thịnh.
Nhưng ngay sau đó hắn đã không còn tâm tư nghĩ ngợi chuyện khác, bởi một nguồn năng lượng lớn hơn bất cứ lần luân hồi nào trong quá khứ gấp nhiều lần đang đổ dồn về phía hắn, tức thì chữa khỏi tất cả những thương tích mà hắn phải chịu trước đó, hơn nữa còn khiến linh hồn màu xám của hắn chuyển thành màu trắng tinh khiết, thậm chí lẫn tạp một chút ánh vàng dao động. Năng lượng của thế giới cấp B quả nhiên không bình thường chút nào.
Phát hiện có càng nhiều năng lượng chảy đến một không gian khác, hắn mỉm cười, kích hoạt trí não trên cổ tay.
007 bị tắt máy đã lâu hiển nhiên rất kích động, màn hình hiện lên dòng chữ – “Chào mừng chủ nhân trở về”.
“Đến thế giới tiếp theo.” – Chu Doãn Thịnh nhấn phím truyền tống, bóng người cao ngất thoáng chốc biến mất khỏi thiên hà bao la.
Lúc mở mắt ra, hắn đã thấy mình đang quỳ giữa điện thờ rộng lớn và trống trải, ngay trước mặt là một pho tượng cao năm mét, điêu khắc một người đàn ông trung niên khoác áo choàng trắng, đầu đội mão gai, đôi mắt nhân từ bi cảm đang chăm chú nhìn tín đồ quỳ dưới chân mình.
Gần như theo bản năng, Chu Doãn Thịnh liền biết đây là tượng thần Ánh Sáng Adonis, nơi này là điện thờ thần Ánh Sáng của đế quốc Sagaza. Trong điện không có người nào khác, thậm chí không có vật trang trí dư thừa, chỉ có một chiếc bàn hình chữ nhật được đặt trước tượng, dùng để dâng tặng hoa quả và bánh trái cho thần Ánh Sáng.
Giữa không trung phiêu đãng bầu không khí trang nghiêm, khiến Chu Doãn Thịnh không dám nán lại lâu. Hắn xếp hai tay chồng lên nhau rồi đặt ngay ngắn dưới đất, gối đầu lên mu bàn tay làm tư thế vái lạy thần Ánh Sáng, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.
Hai hầu nữ trông giữ ngoài cửa lập tức bước đến khoác thêm chiếc áo choàng trắng tinh lên cho hắn, một đi trước dẫn đường, một đi sau trông chừng, kính cẩn đưa hắn về phòng.
Căn phòng này hiển nhiên không to bằng chính điện, nhưng nội thất lại hết sức xa hoa, nổi bật nhất là chiếc giường lớn có bốn chiếc cột đồng ở bốn góc, bên trên treo rèm sa màu vàng kim, đối diện giường có một cánh cửa nhỏ, sau cánh cửa là một phòng tắm có suối nước nóng thiên nhiên chảy qua.
Xem ra nguyên chủ là người rất biết hưởng thụ, địa vị cũng rất cao. Chu Doãn Thịnh cởi áo choàng, lấy một chai rượu vang trong tủ rượu ra, vừa chậm rãi nhâm nhi vừa lục xem những ký ức trong đầu.
Đúng vậy, lần này không cần 007 hack vào kho dữ liệu để trộm tài liệu, mà ngay từ trong trí nhớ, hắn đã có thể biết được tất cả những gì mà nguyên chủ sẽ trải qua trong tương lai. Nguyên chủ là người sống lại, hai linh hồn cũ và mới chồng chất lên nhau tạo thành tổn thương trí mạng cho cậu ta, ngay khi cả hai linh hồn sắp tan biến thì lại được 007 dò ra, vì thế liền dẫn linh hồn của chủ nhân vào cơ thể này.
Hai linh hồn đều đã biến mất, chỉ để lại một đoạn ký ức vô cùng tối tăm và sâu sắc.
Nguyên chủ tên là Joshua, vì từ bẩm sinh đã mang thuộc tính Ánh Sáng, được giáo chủ của điện thờ Ánh Sáng nhận làm con nuôi, dạy dỗ từng ly từng tí, chờ đến khi hắn thành niên sẽ truyền lại vị trí giáo chủ cho hắn.
Nhắc đến thuộc tính Ánh Sáng, không thể không nhắc đến lục địa nơi đế quốc Sagaza sở tại này. Mấy nghìn năm trước, lục địa này vô cùng phồn thịnh, tồn tại rất nhiều chủng tộc khác nhau như tinh linh, rồng, thú nhân, người lùn, yêu tinh và nhân loại. Mỗi chủng tộc đều có tín ngưỡng của riêng mình. Dưới sự che chở của các vị thần, họ được sống một cuộc sống tự do, vô tư lự.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, các vị thần dần dần bỏ lại họ mà rời khỏi lục địa này. Không có thần lực áp chế, ma khí dưới vực Bóng Tối dần dần lan tràn khắp lục địa, linh hồn nào dính phải ma khí thì sẽ bị ma vật cắn nuốt, trở thành quái vật chuyên đi giết hại đồng bào.
Chiến tranh nổ ra là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cuộc chiến này chẳng những không làm giảm bớt số lượng ma vật, mà trái lại còn khiến ba chủng tộc rồng, yêu tinh và người lùn hoàn toàn diệt tuyệt, chỉ còn lại tinh linh, thú nhân và loài người đau khổ đấu tranh. Dưới sự cầu khẩn của tư tế (*) ba chủng tộc, thần Ánh Sáng – vốn là vị thần cuối cùng dự định rời khỏi – đã ở lại, ban cho muôn loài sức mạnh Ánh Sáng để xua đuổi ma vật.
(*) Tư tế là người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái.
Ba chủng tộc có thể tiếp tục sinh tồn, mà thần Ánh Sáng thì trở thành tín ngưỡng duy nhất trên lục địa này.
Sức mạnh Ánh Sáng có thể giúp người ta phát hiện ra ma vật ký sinh trong cơ thể để tiến hành diệt trừ, còn có thể ngăn chặn ma khí lan tràn. Thần Ánh Sáng cư ngụ trên chín tầng mây, không thể nào cứu vớt từng sinh linh dưới lục địa, vì vậy đã lựa chọn những sinh linh có thuộc tính Ánh Sáng trong cơ thể làm sứ giả của mình, gieo những hạt giống hy vọng xuống lục địa.
Nhưng trên đời này có rất ít người như vậy, có thể nói là vô cùng hiếm, tỷ lệ xuất hiện gần như là một trên một trăm nghìn. Nếu không đủ số lượng tư tế để đưa năng lượng Ánh Sáng vào giới tuyến mà thần Ánh Sáng tạo ra, ma khí dưới vực Bóng Tối sớm muộn gì cũng sẽ lan tràn khắp lục địa.
Đến lúc đó, tận thế thực thụ sẽ đến.
Xem đoạn ký ức này, Chu Doãn Thịnh ngạc nhiên nhướng mày, cảm thấy đặc điểm của ma vật tương đối giống thây ma, chỉ là bị ma vật cào sẽ không bị lây nhiễm, trừ khi ma vật kia gieo nòi giống của mình lên cơ thể con người.
Hắn kích hoạt trí não, cho 007 tìm kiếm nhân vật chính – đứa con số mệnh của thế giới này, sau đó tiếp tục xem ký ức của Joshua.
Để có thể bồi dưỡng ra nhiều tư tế Ánh Sáng hơn, mọi đứa trẻ khi lên ba tuổi đều sẽ được thực hiện một cuộc thí nghiệm thuộc tính, hễ đứa trẻ nào có thuộc tính Ánh Sáng thì sẽ lập tức được đưa đến điện thờ Ánh Sáng ở kinh đô để tiến hành bồi dưỡng.
Joshua đã rời xa gia đình mình như vậy. Cậu được đưa đến Gacore, kinh đô đế quốc Sagaza, lớn lên dưới sự dạy dỗ cẩn thận của giáo chủ. Năm mười sáu tuổi, cậu gặp kiếp nạn trong đời mình, Alger Orton – hoàng tử thứ hai của đế quốc Sagaza. Cậu bị dung mạo anh tuấn hơn người và phong độ thanh lịch quý phái của gã hấp dẫn, rơi vào tình yêu nồng nhiệt với gã.
Vì giúp hoàng tử thứ hai tranh đoạt ngai vàng, cậu chuốc thuốc mê giáo chủ, lợi dụng lúc giáo chủ mê man, cậu truyền “chỉ thị của thần” rằng “hoàng tử thứ hai sẽ trở thành người thống trị đế quốc Sagaza” vào tai giáo chủ.
Sau khi tỉnh lại, giáo chủ hoàn toàn tin tưởng điều này. Vào ngày lễ trưởng thành của hoàng tử thứ hai, khi tiến hành nghi thức rửa tội, ông đã tự mình truyền đạt lại chỉ thị của thần cho quốc vương.
Sự sùng bái của người đời đối với thần Ánh Sáng đã đạt đến ngưỡng mù quáng, đương nhiên không ai dám vi phạm. Ngày thứ ba sau lễ trưởng thành, hoàng tử thứ hai vượt qua hoàng tử đầu tiên, được phong làm thái tử.
Ngay khi Joshua cho rằng sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc với hoàng tử thứ hai, một thiếu niên tên Boey Bratt xuất hiện. Cậu ta chẳng những có ngoại hình đẹp đẽ như tinh linh, mà còn sở hữu nguồn sức mạnh Ánh Sáng khiến người ta khiếp sợ, đặc biệt là trên người cậu ta còn mang theo tín vật của thần Ánh Sáng, là sứ giả thực thụ bước ra từ cung điện thần Ánh Sáng trên chín tầng mây.
Hoàng tử thứ hai bị cậu ta hớp hồn, dẫu phải vượt qua muôn vàn khó khăn cũng muốn trở thành bạn đời tâm giao với cậu ta. Điều này khiến Joshua ghen tị đến mất đi lý trí, dùng đủ mọi thủ đoạn để hãm hại Boey, nhưng lần nào cũng bị những người mến mộ Boey nhìn thấu.
Boey chỉ nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay, Ánh Sáng vàng rực rỡ tức thì xuyên qua bả vai Joshua, đơn giản là thế, mạnh mẽ là thế, khiến cho người đời vô cùng khiếp sợ và sùng bái. Vị trí giáo chủ vốn nên thuộc về Joshua bị Boey cướp đi. Bởi trong người Joshua sở hữu thuộc tính Ánh Sáng, hoàng tử thứ hai không thể xử tử cậu, vì thế đã lừa cậu đến vực Bóng Tối rồi đẩy cậu xuống.
Joshua ngã gãy chân. Để không bị ma khí ăn mòn, cậu liên tục cầu nguyện thần Ánh Sáng. Thần Ánh Sáng vẫn chưa vứt bỏ tín đồ của mình, dưới vực Bóng Tối, Joshua vẫn còn sống, hơn nữa còn loại trừ được tất cả ma khí hòng xâm nhập vào cơ thể mình như một kỳ tích. Cậu sống tiếp hai trăm năm. Trong hai trăm năm này, từng giây từng phút, cậu đều cầu nguyện thần Ánh Sáng.
Cậu tin chắc rằng thần Ánh Sáng nghe thấy tiếng lòng mình, trông thấy mình khổ cực nên đã che chở mình bằng sức mạnh Ánh Sáng của Người. Tình thương bao la này khiến cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, gác lại nhiều chấp nhất với hoàng tử thứ hai và lòng thù hận với Boey, trở thành tín đồ trung thành và cuồng nhiệt nhất của thần Ánh Sáng.
Hai trăm năm sau, khi gần kề cái chết, cậu sám hối lỗi lầm của mình với thần Ánh Sáng, thề nếu có kiếp sau, cậu chắc chắn sẽ dành mọi tình cảm chân thành của mình cho thần, không bao giờ dính dáng đến trần tục nữa.
Ký ức này vô cùng nặng nề, dù là người đã trải qua bao nhiêu thăng trầm như Chu Doãn Thịnh cũng không thể không thở dài vì Joshua.
Đúng lúc này, 007 gửi tư liệu về đứa con số mệnh đến. Từng hàng chữ chi chít lướt nhanh trên màn hình không hề ảnh hưởng đến tốc độ đọc của Chu Doãn Thịnh, chưa đầy năm giây, hắn đã có thể hiểu đại khái bối cảnh của thế giới này, sau đó nở một nụ cười châm chọc.
Đây là một thế giới BL, khác với những thế giới trước đó, nhân vật thụ chính của thế giới này là nhân vật vạn người mê, bên cạnh có sáu nhân vật công chính, hơn nữa ai ai cũng có thân phận không tầm thường và thực lực vượt trội. Trong đó có quốc vương tương lai của đế quốc Sagaza, có đại giáo chủ quản lí tất cả tư tế Ánh Sáng trên lục địa này, có thú hoàng của tộc thú nhân, tinh linh vương của tộc tinh linh, thần Bóng Tối nơi đáy vực Bóng Tối, và cả thần Ánh Sáng trên tận chín tầng mây.
Hễ là người có địa vị cao trên thế giới này thì đều không thoát khỏi sức hấp dẫn của Boey, hơn nữa còn sẵn sàng chia sẻ cậu ta. Bởi sự cân bằng kỳ lạ giữa các vị công chính, ma khí không còn khuếch tán, thế giới hoà bình trở lại, Boey trở thành ông vua không ngai của thế giới này. Dường như tất cả mọi người đều lao đầu vào Boey, họ không thể ngăn cản sức hấp dẫn của Boey, hễ người nào từng gặp cậu ta đều sẽ nảy sinh tình cảm không thể nói thành lời với cậu ta, đương nhiên ngoại trừ những nhân vật phụ độc ác.
Gì mà thần đã nghe thấy tiếng lòng mình, trông thấy mình khổ cực nên mới phù hộ mình sống sót chứ, đúng là nực cười! Đây thực ra là hình phạt mà thần Bóng Tối và thần Ánh Sáng dành cho Joshua, để cậu phải sống không bằng chết dưới đáy vực sâu. Thương thay Joshua còn vì thế mà cảm động rớt nước mắt.
Ngu xuẩn! Chu Doãn Thịnh hừ nhẹ một tiếng với thiếu niên sở hữu mái tóc bạch kim dài mượt và đôi mắt màu xanh dương trong gương.
Nhưng con người ngu xuẩn này lại khiến hắn thương tiếc, cho nên hắn định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người này, làm một tư tế Ánh Sáng đích thực. Không thì biết làm thế nào? Thế giới này có sự hiện hữu của thần, vì thế được liệt vào cấp A, năng lượng mà hắn vừa giành được từ thế giới cấp B hoàn toàn không là gì ở nơi này. Thần Bóng Tối và thần Ánh Sáng chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến cơ thể Joshua hoá thành cát bụi, đồng thời cũng sẽ khiến linh hồn hắn bị thương nặng.
Cảm giác linh hồn bị thương quá mức tồi tệ, Chu Doãn Thịnh không bao giờ muốn nếm trải lần thứ hai.
Rời xa Boey và mọi ganh đua, đợi khi thành niên thì xin đi lịch luyện trên khắp đại lục, trở thành một tư tế truyền đạo, làm vậy cũng có thể thay đổi số phận của Joshua.
Nghĩ đến đây, tâm tư hơi dao động của Chu Doãn Thịnh rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Hiện tại vấn đề duy nhất là – hắn là người theo chủ nghĩa vô thần, căn bản không thể một lòng thờ phụng thần Ánh Sáng, mà tư tế của thế giới này đều phải dựa vào việc cầu nguyện thần Ánh Sáng để thu lấy sức mạnh.
Ngôn từ cầu nguyện càng hay, lòng dạ càng thành kính, thần Ánh Sáng sẽ rải xuống càng nhiều sức mạnh. Thiên phú tuy quan trọng, nhưng cũng có rất nhiều tư tế có tư chất bình thường dựa vào việc thành kính cầu nguyện hết ngày này qua ngày khác mà tích luỹ được nguồn năng lượng Ánh Sáng hùng hậu, trở thành giáo chủ của một bang hay đế quốc nào đó.
Thử hỏi một người theo chủ nghĩa vô thần thì lấy đâu ra thành kính? Thần Ánh Sáng sở hữu thần lực có thể nhìn thấu lòng người, hắn tuyệt đối sẽ không chúc phúc cho một tín đồ giả mạo. Nếu sức mạnh Ánh Sáng quá thấp, có khi chưa kịp ra khỏi Gacore, Chu Doãn Thịnh cũng đã bị ma vật – sinh vật vô cùng căm thù tư tế Ánh Sáng – xé thành mảnh nhỏ, số phận Joshua sẽ bi thảm hơn kiếp trước rất nhiều.
Chu Doãn Thịnh day day trán, cảm thấy cuộc đời càng ngày càng khó sống.
Hắn cởi áo ngoài, trần trụi bước xuống suối, vừa thả lỏng thần kinh căng thẳng vừa cải tạo cơ thể của Joshua. Thiên phú của Joshua không quá tốt, lúc thí nghiệm chỉ có thể khiến đá thuộc tính phát ra Ánh Sáng trắng mỏng manh. Nhưng sau khi được 007 điều chỉnh, hắn đã có thể có được thiên phú tốt nhất.
Nhưng thật đáng tiếc, trên lục địa này, tư chất tốt hay kém hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp với thực lực. Rất nhiều đứa trẻ có tư chất vượt trội đều bởi quá tự cao tự đại mà thiếu sót lòng thành với thần Ánh Sáng. Sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể họ sẽ càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Mà rất nhiều đứa trẻ có tư chất bình thường, thậm chí rất kém, nhưng bởi tự biết mình yếu kém nên càng thành kính với thần Ánh Sáng hơn. Họ tích tụ sức mạnh thông qua việc cầu nguyện hàng ngày, cứ thế qua mười, hai mươi năm, họ thường sẽ đạt được thành tựu rất lớn.
Xem ra, thần Ánh Sáng rất cần tín ngưỡng, quan hệ giữa hắn và tư tế Ánh Sáng chắc hẳn là lợi dụng lẫn nhau đôi bên cùng có lợi, ngươi cho ta tín ngưỡng, ta cho ngươi sức mạnh, không có tín ngưỡng thì không có sức mạnh.
Làm một người không có tín ngưỡng, Chu Doãn Thịnh cảm thấy rất bi kịch.
Tạp chất trong cơ thể Joshua dần dần bị loại bỏ, làn da vốn trắng nõn lúc này tựa như một viên ngọc không chút tì vết, mịn màng bóng loáng, đôi mắt xanh dương trong veo như bầu trời mênh mông, sâu thẳm như đại dương rộng lớn, gương mặt mỹ lệ không còn quá mức sắc bén và lộng lẫy, trở nên trầm ổn và từ bi.
Khi hắn rũ mi, cảm giác ấm áp và bình yên sẽ lặng lẽ lan tràn trong không khí, tất cả sinh linh được hắn nhìn chăm chú đều sẽ không muốn ánh mắt hắn rời đi nơi khác.
Với một thầy mo, điều kiện ngoại hình như vậy đủ để hắn làm màu một cách chuyên nghiệp nhất, thêm bớt một chút đều sẽ thành vẽ rắn thêm chân. Chu Doãn Thịnh mặc áo tắm, vừa lòng nhìn thiếu niên trong gương.
Là một nam phụ độc ác, ngoại hình của Joshua không thua gì nhân vật thụ chính, chỉ thiếu mỗi khí chất thuần khiết sạch sẽ như của nhân vật thụ chính mà thôi. Nhưng trải qua sự bổ túc và cải tạo của Chu Doãn Thịnh, hiện giờ Joshua chính là một bầu nước trong, một vốc không khí, không ai có thể hiền hoà thuần khiết hơn hắn.
Nếu đi ra ngoài, hắn chính là hình mẫu tư tế Ánh Sáng vĩ đại nhất trong tư tưởng của tất cả chủng tộc.
Phần cứng đã đủ, tiếp theo cần giải quyết vấn đề về lòng thành kính. Chu Doãn Thịnh nằm trên giường suy ngẫm đối sách, bất giác thiếp đi từ khi nào.
Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy vào khoảng thời gian rời giường quen thuộc của Joshua. Hắn chớp chớp mắt, nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng. Cho hai hầu nữ lui ra ngoài, hắn rửa mặt rồi bước đến trước chiếc gương lớn sát sàn, chăm chú nhìn thiếu niên có thân hình mảnh khảnh trong gương, tự mình lẩm bẩm – “Tôi yêu thần Ánh Sáng, yêu Người bằng cả mạng sống lẫn linh hồn. Để có được tư cách hôn góc áo Người, giành được một ánh mắt lướt nhìn của Người, tôi sẵn sàng trả giá tất cả.”
Tạm dừng trong chốc lát, hắn thận trọng nhấn mạnh – “Tôi yêu Người, yêu đến đánh mất bản thân, yêu đến tan xương nát thịt.”
Vừa dứt lời, ánh mắt hơi dao động của thiếu niên trở nên kiên định. Đúng vậy, Chu Doãn Thịnh đang thôi miên chính mình, chỉ như vậy mới có thể khiến tiềm thức hắn cũng toát lên Ánh Sáng của sự thành kính, nếu không thần Ánh Sáng chỉ cần nhìn lướt qua thôi là đã có thể nhìn thấu.
Mánh khoé lừa bịp cao cấp nhất không phải là lừa gạt người khác, mà là lừa gạt chính bản thân mình. Trong thời hạn mười hai tiếng, Chu Doãn Thịnh sẽ trở thành tín đồ cuồng nhiệt của thần Ánh Sáng, thời gian hiệu lực qua đi, hắn sẽ quay trở lại là chính mình.
Đương nhiên, để tiện cho tu luyện, hắn cũng có thể kéo dài thời gian thôi miên mình.
Chỉnh lại góc áo, tư tế Ánh Sáng mới ra lò đi đến chính điện trong ánh mắt sùng kính của hai hầu nữ.
Giáo chủ đã chờ trước pho tượng, nhẹ nhàng nói – “Con trai của ta, con đã mười sáu tuổi, hai năm nữa sẽ là lúc con phải ra ngoài lịch luyện. Ma vật vô cùng căm ghét tư tế Ánh Sáng, nếu không muốn bị chúng giết chết, con tốt hơn hết hãy gia tăng thời gian cầu nguyện, phải tích luỹ đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình trước khi xuất phát. Ta yêu con, mong rằng thần Ánh Sáng cũng yêu con như ta.”
Ông chạm ngón tay lên trán thiếu niên, trên mặt thấp thoáng nét sầu lo.
Vì sa vào tình yêu cuồng nhiệt với hoàng tử thứ hai, Joshua nào còn tâm trạng cầu nguyện, sức mạnh Ánh Sáng vốn ít ỏi trong cơ thể càng ngày càng tán loạn. Mà cậu là đứa trẻ duy nhất sở hữu thuộc tính Ánh Sáng mà đế quốc Sagaza tìm kiếm suốt năm mươi năm mới tìm thấy, nếu cậu thất bại, đế quốc Sagaza sẽ trở thành địa ngục cho ma vật tàn sát bừa bãi.
Một tuần trước, giáo chủ cho Joshua thắp sáng đá thuộc tính, cậu suýt nữa không thể làm được, điều này đã khiến giáo chủ mất ngủ suốt mấy đêm liền. Lặng yên một lát, ông rốt cuộc vẫn không thể nào yên tâm, bèn giơ hòn đá thuộc tính lên, chỉ dẫn – “Hãy cố gắng hết sức mình để thắp sáng nó, con trai của ta.” – Nếu đá thuộc tính không có gì thay đổi, ông sẽ phải suy xét việc thay một người thừa kế khác, có lẽ có thể yêu cầu quốc vương phái quân đội đến quốc gia khác cướp đoạt một người.
Thân thể vừa được cải tạo, sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể gia tăng rất nhiều. Chu Doãn Thịnh không hề lo lắng, hắn bình tĩnh nhận lấy hòn đá, truyền pháp lực của mình vào.
Đá thuộc tính chuyển từ màu xám nâu bình thường sang màu trắng trong suốt, còn ẩn hiện tia sáng màu vàng kim dao động, vô cùng chói mắt. Dẫu là mình cũng chỉ có thể khiến hòn đá phát ra ánh trắng, mà không phải ánh kim. Chỉ những lời cầu nguyện thành tín nhất mới có thể thu được ánh kim, là ân huệ hiếm có của thần Ánh Sáng.
Xem ra đứa trẻ này đã nhận ra sai lầm của mình và sám hối với Bề Trên, mà Bề Trên cũng đã tha thứ cho nó. Quá tốt rồi, đế quốc Sagaza rốt cuộc cũng xuất hiện một vị tư tế vĩ đại.
Giáo chủ vỗ vỗ bả vai gầy yếu của thiếu niên, cổ vũ vài câu rồi chậm rãi rời khỏi chính điện. Đến tuổi này của ông, có cầu nguyện nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, thân hình già nua đã không thể nào gánh thêm năng lượng nữa. Tương lai thuộc về người trẻ tuổi.
Chu Doãn Thịnh cúi người nhìn bóng lưng giáo chủ đi xa, sau đó mới quay đầu nhìn tượng thần Ánh Sáng. Trong mắt hắn tràn đầy tình yêu bỏng cháy, thậm chí không kìm nén được nỗi khát vọng trong nội tâm mà vòng qua chiếc bàn dài, hôn lên chân pho tượng.
“Thưa Cha, Người sẽ không bao giờ biết con yêu Người đến nhường nào.” – Hắn khẽ khàng thì thầm, sau đó lùi ra sau chiếc bàn dài, chắp tay quỳ xuống đất, bắt đầu cầu nguyện.
Cầu nguyện là nguồn gốc để có được sức mạnh, cũng là bí mật không thể tiết lộ của các tư tế. Giữa các điện thờ không hề lưu truyền sách mẫu cầu nguyện hay Kinh Thánh gì đó, hết thảy đều dựa vào bản lĩnh của chính tư tế. Họ nhất định phải dốc hết sức mình để đả động trái tim của thần.
Hiện tại tình yêu của Chu Doãn Thịnh đối với thần Ánh Sáng vô cùng sâu sắc, ngay cả linh hồn cũng khắc ghi năm chữ “tôi yêu thần Ánh Sáng”. Vừa trông thấy tượng của Cha, hốc mắt hắn tức thì rướm ra rất nhiều nước mắt, những câu chữ cầu nguyện vừa nhiệt tình vừa thành kính cứ thế tuôn ra, hoàn toàn không cần ngẫm nghĩ.
“Cha của con, cảm ơn Người đã nuôi lớn con, lựa chọn con, tôi luyện con.
Cho con làm tín đồ trung thành nhất của Người, hưởng thụ Ánh Sáng khắp muôn nơi của Người.
Sức mạnh của Người đã cảm hoá con, lòng nhân từ của Người đã chăm chút cho con, kéo con khỏi nỗi hoang mang, cứu con ra khỏi đêm tối.
Con nhỏ bé là vậy, con không xứng nhận được sự quan tâm của Người.
Nhưng con vẫn quỳ ở nơi này, xin được Người sai sử, chỉ trích, đánh quật.
Cho con mỗi giây mỗi phút khắc ghi tình yêu dành cho Người.
Con sẵn sàng dâng hiến linh hồn mình cho Người, cầu xin Người nhận lấy.
Khi Người trông thấy nó, hy vọng Người hãy nhìn vào tình yêu hèn mọn mà con gửi gắm trong đó.
Điều ấy sẽ trở thành hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời con.
Cha ơi, xin Người hãy nhìn con.
Cha ơi, xin Người hãy nghe con nói.
Cha ơi, xin Người hãy sử dụng con.
Cha ơi, xin Người hãy dùng phép màu mạnh mẽ nhất đánh nát con.
Nhưng nếu giờ phút này Người đang nghe con cầu nguyện, xin Người hãy khoan thứ mà cho cơ thể rách nát này được sống tiếp, bởi trái tim yêu Người khiến con yếu đuối.
Nó nguyện đi theo Người, cho đến vĩnh hằng.”
Âm thanh quan quẩn trong điện thờ vắng lặng, nghe như âm thanh ngọc thạch va vào kim loại, như tiếng sóng vỗ bờ, như những đoá hoa diễm lệ nở rộ trong sương sớm, như làn gió nhẹ khẽ khàng xuyên qua kẽ lá và tóc mai.
Chậm rãi là vậy, nhẹ nhàng là vậy, khiến người ta khó quên đến vậy.
Trên chín tầng mây, một người đàn ông sở hữu đôi mắt và mái tóc màu vàng kim cùng ngoại hình vô cùng xuất sắc đang nghiêng đầu lắng nghe, đôi mày nhíu chặt vô thức thả lỏng, bờ môi khắc nghiệt vẽ nên ý cười.
Hắn ngả người dựa vào chiếc ghế rộng rãi mềm mại, xung quanh là những thiếu niên có ngoại hình muôn màu muôn vẻ, người thì thuần khiết, người thì quyến rũ, người thì thanh tú. Trong đó có một người dường như rất được thiên vị, cậu ta lặng lẽ bò lên đầu gối hắn, nũng nịu hỏi – “Cha ơi, sao Người không để ý đến chúng con?” – Là người trần mắt thịt, họ hiển nhiên không nghe thấy âm thanh truyền đến từ điện thờ.
Giọng thiếu niên vô cùng ngọt ngào và mềm mại, nếu cẩn thận thưởng thức sẽ cảm nhận được sức hấp dẫn trong đó, nhưng trùng hợp thế nào giọng nói đó lại cắt ngang lời cầu nguyện mà người đàn ông nọ đang lắng tai nghe, khiến hắn bỏ lỡ mấy câu cuối cùng.
Đôi mày thả lỏng của người đàn ông nọ lại bắt đầu nhíu lại, hơn ngàn năm lắng đọng khiến nơi đó hình thành vết nhăn rất sâu, làm cho khí thế vốn uy nghiêm của hắn càng trở nên sâu xa khó lường. Hắn chỉ hơi nâng ngón tay, thiếu niên xinh đẹp như tinh linh tức thì hoá thành cát bụi, như thể chưa từng tồn tại.
Những người còn lại đều sợ đến mặt trắng bệch, lập tức lùi ra thật xa rồi quỳ rạp người xuống, thấp thỏm chờ đợi hình phạt.
Nhưng người nọ cũng không làm gì thêm, dùng phép thuật quay ngược thời gian hình thành một tấm gương chỉ mình hắn có thể trông thấy.
Trong gương, một thiếu niên xinh đẹp và dịu dàng hơn bất cứ người nào ở đây đang thành kính quỳ gối giữa điện thờ, miệng ngâm nga những lời cầu nguyện. Đôi mắt người nọ nhắm nghiền, bờ mi dày cong vút đọng vài giọt nước mắt bởi tình yêu quá mức cuồng nhiệt, trông đáng thương và yếu ớt hơn cả những đoá hoa ban mai chớm nở, lại linh động đáng yêu không kém gì những giọt nước lăn trên lá sen.
Bờ môi non nớt của người nọ hé mở, nói ra lời thổ lộ ngọt ngào hơn cả hương hoa.
“Cha ơi, xin Người hãy nhìn con. Cha ơi, xin Người hãy nghe con nói. Cha ơi, xin Người hãy sử dụng con. Cha ơi, xin Người hãy dùng phép màu mạnh mẽ nhất đánh nát con…” – Lời cầu khẩn vừa đáng thương vừa thành kính, khiến trái tim đã đóng băng suốt hàng trăm triệu năm của người đàn ông nọ lần đầu tiên trở nên mềm mại.
Hắn giơ ngón tay đùa nghịch bờ mi dày và những giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt sáng sủa của thiếu niên, thì thầm đáp – “Ta đang nhìn con, con trai của ta; ta đang nghe con nói, con trai của ta; ta sẽ sử dụng con, chỉ cần con có thể đến bên ta. Nhưng còn đánh nát con thì ta không nỡ.”
Hắn đột nhiên cười rộ lên, sử dụng phép quay ngược thời gian để nghe lại đoạn cầu nguyện này mấy lần liền. Đến đây, hắn mới vừa lòng phất tay, cho các thiếu niên sắp bị doạ đến ngất xỉu rời đi.