Mục lục
Cao thủ “đổi đen thay trắng”
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Tin CEO Đằng Đạt – Phương Tri Phi bị bắt nhanh chóng xuất hiệt trên các phương tiện thông tin tài chính và xã hội lớn. Vì tiếng tăm của Tranh Hùng Đất Quỷ lúc trước cùng hành động phô bày chuyện tình cảm sau khi Mạnh Uyển đoạt giải về sau, hơn nữa còn vì ngoại hình tốt đẹp và quá trình phấn đấu đậm chất giai thoại của hai người, rất nhiều quần chúng nhân dân vẫn duy trì sự chú ý cao độ đối với hai người.

Giờ đây, cặp đôi tài năng nhất mà mọi người từng ca ngợi, nữ thì vào tù do dính líu đến vụ án hiếp dâm, lừa gạt, vu khống, nam ngay sau đó cũng vào theo, thoáng chốc đã trở thành cặp đôi vô nhân đạo nhất.

Nhưng sự chú ý dành cho hai người không những không giảm, mà còn tăng vùn vụt. Rất nhiều người đều đặt ra nghi vấn về nguyên nhân Phương Tri Phi bị bắt, nhưng vì vụ án vẫn đang trong thời gian thụ lý, không tiện tiết lộ tin tức, cho nên phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

Chu Doãn Thịnh âm thầm giúp cán bộ thuế vượt tường lửa mà Phương Tri Phi thiết lập trong hệ thống kế toán của Đằng Đạt, hại Đằng Đạt một vố đau điếng. Sau đó, hắn lại lợi dụng weibo một nhân viên điều tra nào đó để phát tán video và audio, lời tựa viết: Tất cả mọi người trên thế giới ra mà xem mặt người dạ thú thực sự là như thế nào.

Chưa đầy vài phút, lượt chia sẻ của bài đăng này đã vượt mức mười nghìn. Dân chúng vô cùng phẫn nộ đối với chuyện này. Vốn trong lòng họ, ba người nhà Phương Tri Phi đã là đại diện cho sự vô liêm sỉ. Nay còn thêm chuyện này nữa, đúng là loài cầm thú độc ác, thâm hiểm. Chủ weibo lấy tựa không sai chút nào.

Cha con nhà họ Phương không hổ là cha nào con nấy. Cha thì lừa tình lừa tiền, con còn ghê gớm hơn, muốn nhà họ Chu tan cửa nát nhà. Sao họ có thể yên tâm, thoải mái được khi moi tiền từ nhà họ Chu? Sao họ có thể thản nhiên, tự đắc được khi hãm hại Chu Doãn Thịnh? Bọn họ quả thực không có chút giới hạn đạo đức lẫn ý thức pháp luật nào!

Câu nói “không bị bắt thì không phải là phạm pháp” của Phương Tri Phi trở thành câu nổi tiếng trên mạng, vừa hay hiện nay cả nước đang trong thời kỳ đẩy mạnh chiến dịch truy quét tội phạm, câu nói này xuất hiện trên mạng với tần suất quá thường xuyên, tạo nên ảnh hưởng xã hội vô cùng nghiêm trọng, thậm chí kinh động đến cả bộ công an. Bộ công an còn đặc biệt gọi điện thoại đến, yêu cầu xử lý nghiêm khắc vụ án này.

Mà nhân viên điều tra truyền bá đoạn video và audio qua weibo cũng bị đình chỉ công tác vì lý do tiết lộ vật chứng. Anh ta liên tục kêu oan, nói bài trên weibo không phải do mình đăng, đề nghị cơ quan hỗ trợ điều tra. Thông qua điều tra, cảnh sát mạng không phát hiện ra dấu vết hacker xâm nhập, người nọ cuối cùng vẫn bị cách chức.

Thấy website cục cảnh sát đăng thông báo đình chỉ công tác, Chu Doãn Thịnh nhướn mày cười.

“Người nọ có thù oán gì với em à?” – Dịch Tranh nhìn thoáng qua laptop trên đùi người yêu.

“Kiếp trước có thù.”

Chu Doãn Thịnh nhắm mắt, lần nữa nhớ lại tình cảnh kiếp trước. Chính gã cảnh sát này nhận lấy hai triệu từ bà Chu theo sự sắp đặt của Phương Tri Phi. Sau khi lấy được chứng cứ bà Chu đút lót, anh ta ngay lập tức nộp lên trên, khiến bà Chu bị bắt. Mà anh ta chẳng những nhận được một khoản tiền nước từ Phương Tri Phi, mà còn được cấp trên khen ngợi vì hành vi trung thực, liêm chính, từ đó về sau con đường công danh suôn sẻ, thuận lợi.

Chu Doãn Thịnh đã thề sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai từng khiến mình, khiến nhà họ Chu rơi vào đường cùng, gã cảnh sát này đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Dịch Tranh không biết người yêu mình đang suy nghĩ gì, nhưng cũng cảm nhận được tâm trạng phẫn nộ của hắn, bèn xoa đầu hắn tỏ vẻ trấn an. Xe đa dụng đỗ trước cửa toà án, hai người đỡ một bé gái đeo khẩu trang đi vào toà án. Bà Chu theo sát phía sau, nét mặt bình thản. Thấy phóng viên ngồi canh ngoài toà án, bà còn khẽ gật đầu chào hỏi.

Các phóng viên muốn ùa đến phỏng vấn, lại lập tức bị mấy vệ sĩ ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi vào phòng xét xử số một. Hôm nay là ngày Phương Tri Phi ra toà.

Phương Côn Bằng và bồ nhí tay nắm tay ngồi xuống hàng ghế dự thính bên trái, trán kề trán lẩm nhẩm điều gì đó, dường như đang cầu nguyện. Bà Chu ngồi xuống hàng ghế dự thính bên phải, cười nhạt – “Cầu nguyện không có tác dụng gì đâu, trình bày hành vi phạm tội của Phương Tri Phi cho Chúa nghe sẽ chỉ làm bẩn tai Chúa mà thôi.”

“Bà đừng có quá đáng!” – Bồ nhí rưng rưng nói.

Phương Côn Bằng ôm lấy bà ta với thái độ che chở. Ông ta nhìn về phía Chu Doãn Thịnh – người đang bày ra vẻ mặt lười nhác, lạnh lùng nói – “Tri Phi nói với tôi đoạn ghi âm là do cậu thuê hacker ghép, là giả, tuyệt đối sẽ không qua được thẩm định của phía cảnh sát. Tri Phi sẽ không sao hết. Chờ nó ra ngoài, tôi sẽ tố cáo cậu với bên cảnh sát!”

“Được thôi, cứ chờ anh ta vô tội, được phóng thích đi rồi nói sau.” – Chu Doãn Thịnh bước đến bên cạnh Phương Côn Bằng, nhìn xuống ông ta, nói từng câu từng chữ – “Thực ra, ông hiểu rõ Phương Tri Phi rốt cuộc là hạng người như thế nào hơn bất kỳ ai. Chuyện anh ta sai Mạnh Uyển hãm hại tôi, ông đều biết. Vậy nên ông mới ngạc nhiên đến đánh rơi cả chén khi thấy tôi được phóng thích. Con trai ông trước nay chỉ có một mình Phương Tri Phi, chứ đối với tôi, thái độ của ông chỉ có khinh thường và khinh thường. Nhưng ông biết chứ, tôi vẫn muốn cảm ơn ông.”

Quần chúng dự thính đặc biệt quan tâm đến vở kịch nhà quyền quý này. Tất cả đều sôi nổi vểnh tai.

“Tôi muốn cảm ơn ông đã nguỵ trang thành một kẻ đạo mạo như vậy khi ở nhà họ Chu, cho tôi thấy bộ mặt chính trực nhất, tài hoa nhất của ông. Mưa dầm thấm đất, điều đó đã giúp tôi trở thành một con người lương thiện, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, biết vươn tay giúp đỡ khi người khác cần. Trước kia ông thường nói, phương pháp giáo dục tốt nhất chính là lấy mình làm gương, tôi cảm thấy câu này rất đúng. Ở nơi tổ ấm mà ông vụng trộm vun đắp, ông không cần phải nguỵ trang nữa, có thể tự do sống thật với bản thân, thế nên Phương Tri Phi mới thấy gì học nấy, kế thừa bộ mặt tối tăm nhất, nhơ nhuốc nhất mà ông giấu trong xương tuỷ. Phương Tri Phi có ngày hôm nay không phải lỗi của bất kỳ ai khác, mà là trách nhiệm của một mình ông. Ông áp dụng cách thức khác nhau dạy dỗ ra hai người con hoàn toàn khác nhau, lẽ nào ông không biết ngẫm lại hay sao?”

Hắn dừng một chút, nói một cách chân thành – “Vì vậy, tôi muốn cảm ơn ông đã cho tôi toàn bộ năng lượng tích cực của mình. Đây là món quà tuyệt nhất mà ông dành tặng cho tôi.” – Nói đoạn, hắn hơi cúi người chào, ngồi xuống hàng ghế dự thính bên phải, cử chỉ lẫn phong thái đều nhã nhặn hết chỗ chê.

Đôi mắt bà Chu đong đầy nước mắt, lặng yên ngồi cạnh con trai, thanh thản vỗ lưng con trai mình.

Lúc này, thẩm phán đã ngồi vào ghế chủ toạ, công tố viên và bị cáo an vị tại vị trí dành cho mình, người dự thính cũng đến tương đối đông đủ. Nghe thấy lời nói của Chu Doãn Thịnh, tất cả người dự thính đều vỗ tay tán thưởng, gương mặt toát vẻ cảm khái.

Thẩm phán đánh giá Chu Doãn Thịnh rất cao, nhưng vẫn gõ gõ búa gỗ yêu cầu mọi người yên lặng.

Phương Côn Bằng thẫn thờ đứng yên tại chỗ, bị bồ nhí kéo một cái mới ngồi phịch xuống. Nhớ khi còn ở nhà họ Chu, ông ta luôn nguỵ trang mình thành một kẻ trí thức có phẩm chất đạo đức cao thượng, hễ Chu Doãn Thịnh phạm chút lỗi nhỏ là ngay lập tức trách cứ hắn, thậm chí chọn cách xử phạt về thể xác. Mỗi lần làm như vậy, ông ta căn bản không có ý định đối xử tử tế với đứa con trai này, mà chủ yếu chỉ muốn trông thấy vẻ mặt đau đớn, buồn tủi của hắn.

Nhưng khi trở về tổ ấm bên ngoài, ông ta sẽ hoàn toàn buông thả bản thân, mắng nhiếc Chu Đường và Chu Phương Phương bằng những ngôn từ độc địa nhất, phô bày sự bất mãn và phẫn nộ của mình. Ông ta còn thường gọi con trai đến bên cạnh mình, nói với y rằng muốn giành được điều gì đó thì phải biết không từ thủ đoạn.

Ông ta hoàn toàn không ngờ hành động này sẽ tạo nên ảnh hưởng như thế nào đối với hai người con trai. Cho đến giờ phút này, ông ta mới tỉnh ngộ. Cách đối xử mà ông ta tự coi là tra tấn và lạnh nhạt lại hoàn toàn đưa Chu Doãn Thịnh lên con đường chính xác, trong khi sự cưng chiều và bao dung dành cho Phương Tri Phi lại khiến y chủ động nhảy xuống vực sâu.

Mình mới là người thực sự hại Phương Tri Phi! Là một nhà giáo, sao mình có thể xứng với hai chữ “nhà giáo”? Phương Côn Bằng phải ngắt mạnh tay mình mới không ngất xỉu tại chỗ. Sắc mặt ông ta xám ngắt, như thể chỉ trong tích tắc đã già đi mấy chục tuổi.

“Sẽ không sao đâu, Tri Phi nói đoạn ghi âm là giả, cảnh sát chỉ cần kiểm tra là ra, cho nên vụ kiện này nhất định có thể thắng.” – Bồ nhí vỗ nhẹ tay ông ta tỏ vẻ trấn an.

Phương Tri Phi đeo còng tay, đi đến trước vành móng ngựa. Y nhìn Phương Côn Bằng và mẹ mình, sau đó liếc xéo Chu Doãn Thịnh và bà Chu bằng ánh mắt hung tợn. Trước đó, y đã bàn bạc với luật sư, yêu cầu họ mang đoạn ghi âm đến Cơ quan thẩm định, giám định tối cao để kiểm tra, xem xét. Nếu có dấu vết ghép nối, chỉnh sửa, đoạn audio này tuyệt đối sẽ không thoát khỏi con mắt của nhân viên thẩm định.

Lời y nói ra, chẳng lẽ chính y lại không biết? Sau khi chứng cứ âm thanh bị bãi bỏ, một đoạn video căn bản không thể định tội y. Y có thể đổ hết lên đầu Mạnh Uyển.

Công tố và bị cáo lần lượt từng người tự thuật, sau đó đưa ra chứng cứ. Khiến Phương Tri Phi cảm thấy kinh ngạc chính là hai audio vẫn nằm trong danh sách vật chứng, không hề bị bãi bỏ vì lý do nguỵ tạo. Chuyện này là sao?

“Tôi phản đối! Đoạn ghi âm là giả! Là Chu Doãn Thịnh thuê hacker làm giả! Tôi không hề nói những lời này!”

Bên công tố lập tức đưa ra giấy chứng nhận của một loạt cơ quan thẩm định đối với đoạn audio, cho thấy tính xác thực của tài liệu. Thẩm phán tuyên bố phản đối vô hiệu. Ngay sau đó, Mạnh Uyển lại đứng ra chứng minh tính xác thực của audio, đồng thời bày tỏ đây là đoạn audio mà mình trộm ghi âm được do không tin vào nhân phẩm của bị cáo.

“Mạnh Uyển, cô nói hươu nói vượn gì thế! Cô không quan tâm đến sự sống chết của em gái cô à?” – Phương Tri Phi giận đến phát điên, ngay cả những người dự thính cũng có thể nhận ra sự uy hiếp trong lời nói của y, huống hồ thẩm phán.

Mạnh Uyển cười khinh miệt, vẫy tay với bé gái đeo khẩu trang ngồi cạnh bà Chu. Giờ đây, cô ta thà tin tưởng nhà họ Chu chứ cũng không muốn tin tưởng nhà họ Phương. Vì thế, bà Chu vừa đề ra điều kiện giao dịch, cô ta lập tức đồng ý. Hơn nữa, tố giác Phương Tri Phi còn có thể giúp mình giảm bớt vài năm lao tù, cớ gì không làm? Nếu không vì Phương Tri Phi, cô ta sẽ có ngày hôm nay chắc?

Lúc này, Phương Tri Phi mới phát hiện ra bé gái ngồi co ro trên hàng ghế dự thính. Đối diện với ánh mắt tràn đầy thù hận của đối phương, y tức thì tỉnh táo lại, ngồi phịch xuống ghế bị cáo.

Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, vài ngày sau, toà án tuyên bố Phương Tri Phi tội danh thành lập, chịu mức phạt mười năm tù giam. Lại thêm một số tội danh khác như gian lận tài chính và huy động vốn bất hợp pháp, thời gian thi hành án kéo dài thêm năm năm, đồng thời phải bồi thường một khoản tiền kếch sù. Ngôi sao sáng giá ngành IT từng được người người ca ngợi một mai sa vào vòng tù tội, định mệnh trớ trêu khiến người ta phải thổn thức.

Toàn bộ tài sản của Đằng Đạt bị đóng băng, giải thế chỉ là vấn đề sớm muộn. Mà Tranh Hùng Đất Quỷ từng làm mưa làm gió một thời hoàn toàn biệt tích trên Internet. Phương Côn Bằng không thể chi trả khoản nợ của con trai mình, buộc phải dọn khỏi khu nhà cao cấp với bồ nhí, trước khi đi chỉ mang theo được vài bộ quần áo. Ông ta vốn định tìm đại công việc giảng dạy trong một trường đại học hạng hai, hạng ba nào đó, nhưng bộ mặt già cỗi kia của ông ta thực sự quá nổi tiếng ở Tế Nam, ngay cả đại học không chính quy cũng không dám thuê ông ta, sợ bị phụ huynh học sinh khiếu nại.

Rơi vào đường cùng, hai người suýt nữa phải đi xin ăn, khó khăn lắm mới tìm được một nhà trọ chi phí thấp thì lại bị chủ nợ tìm đến tận nhà, đánh cho thương tích đầy mình. Con đường phía trước hoàn toàn không thấy gì khác ngoài tuyệt vọng.

Lời nói của Chu Doãn Thịnh tại toà án về sau được truyền ra ngoài, được người dân Trung Quốc phong làm “lấy mình làm gương phiên bản hoàn thiện nhất”, đóng vai trò cảnh tỉnh vô cùng mạnh mẽ đối với nền giáo dục. Đương nhiên, Chu Doãn Thịnh cũng không phải một người hoàn mỹ trăm phần trăm, nhưng so với Phương Tri Phi, hắn rõ ràng cao nhã hơn rất nhiều.

Thân bại danh liệt, bạn bè xa lánh, chết không toàn thây, tất cả những gì mà Chu Doãn Thịnh từng thề sẽ tặng cho Phương Tri Phi, nay đều đã trở thành hiện thực. Nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Phương Tri Phi được chuyển vào trại giam Lã Mân Sơn. Đây là trại giam kiểu mới đầu tiên của Trung Quốc, phạm nhân có đầy đủ không gian tự do, có thể học tập các kỹ năng nghề nghiệp, thậm chí có thể đọc sách, lên mạng. Đương nhiên, tất cả những điều này phải được tiến hành dưới sự giám sát của cán bộ trại giam.

Biết mình sắp vào trại giam này, Phương Tri Phi rũ mắt cười. Với y, bị hạn chế tự do thân thể không có gì đáng ngại. Chỉ cần có thể lên mạng, y vẫn có thể làm được mọi chuyện.

Mấy tháng đầu, y vẫn luôn rất biết điều, còn lơ đãng lấy lòng cán bộ trông coi, chờ khi họ thả lỏng cảnh giác liền lợi dụng Internet hack vài tài khoản đen, lấy được một khoản tiền lớn. Y gửi một phần nhỏ cho Phương Côn Bằng và mẹ mình, lấy một phần nhỏ khác để hối lộ cán bộ trông coi, giành được càng nhiều thời gian lên mạng.

Trải qua hơn nửa năm thăm dò và tìm kiếm, y liên hệ được với một tổ chức xã hội đen, chi năm triệu nhân dân tệ để mua mạng Chu Doãn Thịnh.

“Gửi ảnh và tư liệu cơ bản của con mồi cho tôi.” – Người liên hệ với y gõ ra một dòng chữ.

Phương Tri Phi nhanh chóng tìm ra ảnh Chu Doãn Thịnh, vừa chuẩn bị ấn gửi thì thấy màn hình nhấp nháy vài cái rồi bất chợt tắt ngóm. Trái tim y hơi run lên, đang định khởi động lại máy để kiểm tra vấn đề thì màn hình lại sáng, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Chu Doãn Thịnh hơi híp lại, liếc về phía màn hình.

“Năm triệu, mạng của tao chỉ đáng năm triệu thôi à?” – Giọng nói máy móc, độc đáo của hắn tựa như hơi lạnh phả từng đợt vào tai, hệt như một chiếc dùi vô hình.

Phương Tri Phi lập tức đeo tai nghe, sợ bị người khác nghe thấy.

“Không được nhúc nhích, ta là sứ giả công lý, mi đã bị bắt vì tội danh mua hung thủ giết người!” – Chu Doãn Thịnh lấy một khẩu súng nước tí hon màu xanh ra, bắn về phía màn hình, đồng thời sử dụng thiết bị thay đổi âm thanh khiến chất giọng trưởng thành của mình trở nên non choẹt.

Phương Tri Phi không khỏi che mặt, cảm thấy da mình lạnh toát, như thể thực sự bị bắn trúng. Mà bên kia màn hình, một người đàn ông cao lớn đi đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, cười mắng “nghịch ngợm” với âm giọng trầm ấm gợi cảm. Người nọ thậm chí còn thò tay vào vạt áo hắn, vuốt ve phần bụng săn chắc của hắn, đồng thời in lên cổ hắn những chuỗi hôn dài miên man.

“Yên nào, để em xử lý Phương Tri Phi trước đã.” – Chu Doãn Thịnh đẩy đầu người nọ ra, nở một nụ cười vô cùng thâm hiểm.

Phương Tri Phi lại trợn tròn mắt. Y nhận ra người đàn ông kia chính là Dịch Tranh, quan hệ giữa hắn và Chu Doãn Thịnh thì ra là người yêu. Thảo nào hắn có thể bỏ ra mấy trăm triệu để cứu Chu thị. Chu thị vừa xảy ra vấn đề, hắn lập tức đứng ra thu mua cổ phần lẻ, ắt hẳn trước kia hai người từng quen biết nhau, hơn nữa không chỉ là xã giao. Nhưng mình thu mua nhiều công nhân viên thâm niên của Khoa học Kỹ thuật Chu thị như vậy, thậm chí gài cả bạn gái mình bên cạnh Chu Doãn Thịnh, vậy mà không hề hay biết chút tin gì. Có thể thấy hắn đã sớm đề phòng người xung quanh. Hắn không hề ngu ngốc, thậm chí hoàn toàn trái ngược, hắn đa mưu túc trí đến đáng sợ!

Phong cách chế tác hai trò chơi kia không khác gì tên nhóc 3D kia, mà hiện giờ, Chu Doãn Thịnh chẳng những chặn ngang tín hiệu của mình, còn giơ súng uy hiếp mình bằng giọng điệu bi ba bi bô không thể quen thuộc hơn. “Sứ giả công lý” đến cùng là ai, không cần nói cũng biết.

Đến chết, Phương Tri Phi cũng không ngờ được rằng Chu Doãn Thịnh cũng là hacker, hơn nữa kỹ thuật còn hơn xa mình, hơn xa bất kỳ ai trong cùng thời đại. Hèn gì hắn có thể chế tác ra Phá Thiên Tru TiênStar Wars sau lưng tất cả mọi người, hèn gì hắn có thể ghép ra đoạn ghi âm giữa mình và Mạnh Uyển một cách hoàn mỹ như vậy.

Thua, thua thật rồi! Phương Tri Phi cắn chặt răng, cố nén tiếng gào thét điên cuồng.

Chu Doãn Thịnh lại bắn hai phát về phía màn hình, cảnh cáo một cách cà trớn – “Phương Tri Phi, sứ giả công lý sẽ theo dõi mi bất cứ lúc nào, đừng có làm chuyện trái pháp luật đấy.”

Màn hình máy tính rẹt rẹt vài tiếng, sau đó bắt đầu rò điện. Nếu không phải cán bộ trại giam kịp thời dùng gậy nhựa khều Phương Tri Phi ra, hai bàn tay còn đặt trên bàn phím nhất định sẽ khiến y bị giật chết. Sau chuyện này, cán bộ trại giam kiểm tra lại chiếc máy tính này, nhưng đều không phát hiện ra bất cứ điều gì khác lạ.

Có thể phá hỏng một chiếc máy tính từ xa thông qua kỹ thuật hacker, còn mượn đó để giết người, thực lực của Chu Doãn Thịnh quả thực đã vượt xa sức tưởng tượng của Phương Tri Phi. Y vốn tưởng rằng mình đã là vạn năng trên Internet, không ngờ còn có người có thể tồn tại như một vị thần trên Internet, chỉ cần búng tay là có thể quyết định sự sống cái chết của người khác.

Giờ phút này, Phương Tri Phi mới nhận ra mình phạm phải sai lầm đáng sợ như thế nào khi đối địch với Chu Doãn Thịnh. Nếu Chu Doãn Thịnh thực sự muốn y chết, e rằng y đã chết mấy trăm lần. Nhưng hắn không làm như vậy. Hắn vẫn luôn ẩn trong bóng tối, vờn y như vờn một con kiến bé mọn, nhìn y bước dần vào cạm bẫy đầy sát khí mà không hề hay biết.

Hắn nhất định từng âm thầm cười nhạo sự kiêu căng và tự phụ của mình vô số lần. Trong mắt hắn, mình mới thực sự là kẻ ngu.

Phương Tri Phi càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt và thất bại. Hôm sau, khi lại ngồi vào bàn máy tính, y phát hiện ra đôi tay mình run bần bật, căn bản không thể thực hiện thao tác.

Lòng tự tin của y rốt cuộc sụp đổ, từ đó về sau không gượng dậy nổi. Ngoại trừ oán hận, y càng sợ hãi Chu Doãn Thịnh.

Đến tận lúc này, Chu Doãn Thịnh mới cảm thấy vừa lòng. Dĩ nhiên hắn có thể tung video và audio lên mạng ngay khi vừa bị hãm hại, dựa vào đó để thoát thân. Nhưng hắn không làm như vậy, mà là lựa chọn một phương pháp tưởng chừng vụng về nhưng thực ra lại rất hữu hiệu khác, tất cả là vì ngày hôm nay.

K.O đối thủ ngay từ vòng gửi xe đương nhiên là sảng khoái, nhưng không phù hợp với tiêu chuẩn báo thù của Chu Doãn Thịnh. Hắn muốn đá Phương Tri Phi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng đúng vào thời khắc y tự cho rằng thành công nhất, đồng thời thẳng tay đả kích y bằng kỹ năng mà y luôn tự hào, khiến y hoàn toàn mất đi lòng tin, cuối cùng không gượng dậy nổi.

Hắn muốn y thân bại danh liệt, bạn bè xa lánh, sống không bằng chết, ngày ngày đều sống trong hối hận và tuyệt vọng vô cùng vô tận.

Huỷ hoại ai đó một cách triệt để từ trên tinh thần, đây mới là ý nghĩa báo thù cuối cùng của Chu Doãn Thịnh.

Vuốt ve khoé môi hơi nhếch lên, hắn gửi chứng cứ “Ngựa Gỗ Đồ Sát” là Phương Tri Phi cho cục cảnh sát. Vụ án trộm cắp bí mật thương mại của Chu thị bị gác lại bấy lâu nay cũng tìm ra kẻ chủ mưu, cảnh sát lập tức thẩm vấn Phương Tri Phi.

Một tháng sau, thời gian thi hành án của Phương Tri Phi lại kéo dài thêm năm năm. Đồng thời, y cũng bị chuyển đến trại giam ngoài đảo. Ở đó chỉ có những công việc lao khổ và hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt, chứ không tồn tại thứ như Internet.

Mới đi được hai tháng, Phương Tri Phi đã bị hành hạ đến sống không bằng chết, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ lại không kìm được nước mắt. Tiền tài nhà họ Chu vốn chẳng liên quan gì đến y, hôn nhân giữa Phương Côn Bằng và Chu Phương Phương cũng bắt nguồn từ tự nguyện, sự căm hận của y đối với nhà họ Chu quả thực là vô căn cứ. Nếu y có thể quên đi nhà họ Chu, không mơ tưởng thứ không thuộc về mình, vậy thì giờ đây, y nhất định có thể sống vô cùng hạnh phúc.

Nhưng trên đời này không có “nếu”. Đi đến bước này, y đã mãi mãi không còn cơ hội quay đầu.

————————

Báo thù xong xuôi, Chu Doãn Thịnh lập tức hẹn chồng đến nhà hàng lần đầu gặp nhau, gọi hai đĩa beefsteak sốt vang đỏ.

Hắn chốc thì sờ chiếc hộp nhỏ trong túi áo, chốc lại sửa sang bó hoa trên bàn, hơi chút thấp thỏm. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn lập tức ôm bó hoa đứng dậy.

Dịch Tranh cũng cầm một bó nguyệt quý đỏ. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Hoá ra anh cũng mua hoa à, thế thì trao đổi chút nào.” – Hắn nhận lấy bó hoa trong tay anh chồng, sau đó nhét bó hoa của mình vào lòng hắn.

Khách khứa mấy bàn bên phát ra tiếng cười thiện ý.

“Thần giao cách cảm.” – Chu Doãn Thịnh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cúi đầu khẽ ngửi hương hoa nồng nàn. Giữa nhà hàng bày một chiếc đàn dương cầm, một nữ nhạc công đang ngồi ngay ngắn trước đàn. Thấy Tổng giám đốc Chu búng tay với mình, cô bắt đầu diễn tấu bản nhạc Mariage d’amour.

Dường như đoán được điều gì đó, Dịch Tranh vô thức vuốt ve túi áo, cảm thấy chuyện cầu hôn này tốt nhất nên do mình nói trước.

“Em/Anh có cái này muốn tặng cho anh/em.” – Nhưng cuối cùng, hai người lại đồng thời nói ra.

Chu Doãn Thịnh đỡ trán, vẻ mặt vô cùng ảo não. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể có một lần cầu hôn thật hoành tráng, sau đó nói một cách thâm tình: “Hãy lấy em nhé!” Câu này mà nói với một người rắn rỏi như Dịch Tranh thì quả thực không còn gì phê bằng, tưởng tượng thôi đã thấy n*ng.

Nhưng Dịch Tranh quá gian xảo, căn bản không cho hắn cơ hội.

“Đừng buồn, chuyện cầu hôn này vốn dĩ nên để chồng nói trước.” – Dịch Tranh nắm lấy bàn tay đỡ trán của người yêu, chậm rãi rút chiếc hộp nhung đen trong túi ra, cười nói – “Bảo bối, lấy anh nhé.”

“Đồng ý đi!” – Một hủ nữ nào đó la lên một cách hưng phấn, những vị khách còn lại sôi nổi mỉm cười chào hỏi.

Chu Doãn Thịnh rút tay mình ra, chối quanh – “Gác lại bữa hôm nay đi, về hỏi mẹ em trước đã, nếu mẹ em không đồng ý thì em cũng hết cách.” – Mình không cầu hôn được, anh ta cũng đừng hòng cầu được.

Dịch Tranh phì cười, gật đầu lia lịa. Kết quả, vừa về đến nhà, Chu Doãn Thịnh còn chưa mở miệng, bà Chu đã hỏi Dịch Tranh – “Cầu hôn thành công rồi hở?”

Chỉ trách trước kia Chu Doãn Thịnh tính toán quá thành công, bà Chu thực sự cho rằng con trai mình bất lực, sau khi bị hãm hại lại căm thù phụ nữ đến tận xương tuỷ, chỉ muốn né xa năm chục cây số, bà cũng dứt bỏ suy nghĩ cho con trai mình lấy vợ sinh con. Lại thêm bị Dịch Tranh âm thầm tẩy não nửa năm, bà Chu cũng đã chấp nhận chuyện hai người sắp kết hôn mà không hề có chút khúc mắc nào.

Không nhắc đến ân tình Dịch Tranh ra tay cứu Chu thị, chỉ đơn thuần xem xét thái độ của cậu ta với con trai mình thì thực sự là tốt đến không có gì để bắt bẻ. Bà Chu tự thấy cho dù tìm một người con dâu hiền nhất, thảo nhất cũng không thể làm được đến như vậy.

Chu Doãn Thịnh nghẹn họng, lườm xéo anh chồng nhà mình một cái, sau đó gật đầu – “Thành công ạ. Mẹ, mẹ mau về phòng thu dọn một chút, ngày mai bọn con sẽ qua Mỹ đăng ký luôn.” – Đến giờ phút này, hắn cũng không cần ra vẻ chảnh cún làm gì nữa.

“Thu dọn xong từ lâu rồi, hai đứa đi chuẩn bị đi, mẹ phụ trách nấu cơm.” – Bà Chu ung dung đi vào bếp.

Chu Doãn Thịnh lập tức bổ nhào lên người anh chồng, ngoạm lấy sống mũi cao thẳng của người nọ. Dịch Tranh đỡ bờ mông tròn lẳn của hắn, xốc hắn lên trên một chút, trong mắt rải đầy những ánh sao sáng rực.

Hiển nhiên, đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất trong đời hắn.

————————–

Chú thích:

(1) Cách bày hoa quả của các bạn Tàu :

1-150f5113t1148.jpg


1-160q209303v08.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK