Chu Doãn Thịnh thuyết phục mình như thế, trong lòng xót xa khó tả.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã không rảnh để rối rắm thứ khác. Phó Huyền gọi điện thoại cho hắn, giục đi giục lại hắn mau nộp tác phẩm dự thi cuộc thi tranh sơn dầu, giọng điệu không giấu nổi vội vàng.
Phó Huyền có thể xem như nhân vật làm mưa làm gió của khoa Sơn dầu, lai lịch bất phàm. Cha anh ta là chủ tịch hiệp hội nghệ thuật Trung Quốc, mẹ là hoạ sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng quốc tế, sở trường tranh phong cảnh. Tác phẩm tiêu biểu “Sóng Lúa” của bà từng được bán ra với giá bảy triệu năm trăm nghìn trên buổi đấu giá ở Đức. Mà Phó Huyền từ nhỏ đã kế thừa tài năng xuất chúng của cha mẹ, sáu tuổi đã tổ chức triển lãm tranh cá nhân của mình, trên phương diện hội hoạ, điểm khởi đầu của anh ta cao hơn bất kỳ ai.
Nhưng ví dụ về Thương Trọng Vĩnh (1) không hề hiếm thấy, thật đáng buồn, Phó Huyền chính là điển hình nhất trong số đó. Bởi vì có được thành công quá sớm, anh ta bắt đầu kiêu căng tự phụ. Hơn nữa số người săn đón đông đảo dần dần khiến anh ta mất đi ý chí phấn đấu, chẳng những không khắc khổ tôi luyện kỹ thuật vẽ tranh, mà ngược lại đắm chìm vào ăn uống vui chơi.
Kỹ thuật vẽ là cần mài giũa, thời gian dài không cầm bút, linh cảm và tài nghệ sẽ kiệt quệ theo thời gian. Đến khi Phó Huyền phát hiện ra mình đứng trước giá vẽ mà vẫn không thể vẽ ra dù chỉ một đường thẳng, anh ta rốt cuộc lo sợ.
Nhưng biện pháp giải quyết của anh ta không phải là ép bản thân tìm lại tay nghề, mà là thuê tay súng. Dù là bài tập mà giáo viên giao hay là tác phẩm dự thi, anh ta đều sẽ để người khác làm hộ. Trong khoa Sơn dầu không thiếu sinh viên tài hoa hơn người nhưng gia cảnh nghèo khó, Phó Huyền tìm được một người kín miệng nhất, một người bỏ tiền một người bỏ sức, tiện cả đôi đường. Mà anh ta cũng thuận lợi học đến đại học năm thứ tư, còn trở thành một trong những sinh viên ưu tú nhất trong mắt giáo viên.
Nhưng cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế lần này năm năm mới tổ chức một lần, là một trong những cuộc thi quan trọng nhất ngành nghệ thuật. Tay súng của Phó Huyền cũng nhận được một danh ngạch, muốn nhân cơ hội này thành danh, đương nhiên là từ chối anh ta. Phó Huyền hết cách, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng suy tính đến Vệ Tây Ngạn.
Vệ Tây Ngạn tính tình khép kín, làm việc khiêm tốn, ít qua lại với bạn bè trong trường. Phó Huyền đương nhiên không biết bối cảnh gia đình cậu, chỉ nghĩ rằng cậu là cô nhi mồ côi cả cha lẫn mẹ, cho nên sao chép tác phẩm của cậu từ đầu đến cuối. Bức tranh kia là tác phẩm phát tiết của Vệ Tây Ngạn sau khi bị nhà họ Ninh vứt bỏ. Trút hết tất cả đau khổ, không cam tâm, mệt mỏi, buồn thương của cậu. Phá vỡ phong cách ổn định thông thường của cậu, kết hợp phong cách cổ điển duy mỹ và phong cách trừu trượng lại với nhau một cách hoàn mỹ, khiến người xem phải trầm trồ kinh ngạc.
Dựa vào kiệt tác này, Vệ Tây Ngạn vốn có cơ hội trở thành một trong những hoạ sĩ tranh sơn dầu ưu tú nhất đương thời. Nhưng Phó Huyền chẳng những ăn cắp thành quả của cậu, lại còn kiện cậu lên toà án với tội danh xâm phạm bản quyền.
Vệ Tây Ngạn bị đuổi khỏi nhà họ Ninh hiển nhiên không có sức trả đòn, không thể không chấp nhận hoà giải của toà án, đồng ý rời khỏi giới hội hoạ vĩnh viễn. Không bao giờ được cầm cây bút vẽ yêu thích nữa, không khó đoán Vệ Tây Ngạn đau khổ đến chừng nào. Cho nên cậu mới mất dũng khí sống tiếp.
Hiện giờ Chu Doãn Thịnh học ngoại trú, đều vẽ tranh ở biệt thự nhà họ Ninh, không hề có liên hệ gì với các đàn em đàn anh khác. Dù Phó Huyền có muốn đạo tranh cũng khó. Thấy thời hạn nộp tác phẩm càng ngày càng gần, anh ta rốt cuộc nóng nảy, gọi mấy cú điện thoại liền, lừa Chu Doãn Thịnh rằng giáo viên bảo mình đi thu các tác phẩm của sinh viên.
Chu Doãn Thịnh dạ thưa đồng ý, dập điện thoại xong ánh mắt hơi tối lại.
Hắn cẩn thận nhìn chăm chú tác phẩm trên giá vẽ, lại sửa chữa mấy chỗ không hài lòng, đợi màu khô hẳn rồi mang đến phòng làm việc của Ninh Tư Niên.
Hôm nay là cuối tuần, Ninh Tư Niên làm việc tại nhà. Hắn nghiêm túc kiểm tra xử lý chồng tài liệu thật dày, cứ hơn mười phút lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình giám sát, phát hiện thiếu niên vẫn đứng trước giá vẽ vẽ tranh như thường ngày, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên. Thiếu niên này sẽ không bao giờ đi đâu cả, cậu ấy sẽ luôn đứng yên tại chỗ đợi mình.
Suy nghĩ này đến rất đột nhiên, lại khiến hắn vô cùng sung sướng.
Khi hắn hoàn hồn, phòng vẽ tranh đã không còn bóng người, cảm giác nôn nóng quen thuộc dâng đầy cõi lòng. Nếu như gặp phải tình huống này ở công ty, hắn sẽ lập tức gọi điện thoại bảo Triệu Quân đi tìm. Nhưng hôm nay hắn được nghỉ, hắn quyết định tự mình đi tìm.
Vừa buông tài liệu xuống, tiếng gõ cửa lại vang lên, Ninh Tư Niên không kiên nhẫn hỏi, – “Ai đấy?”
“Là em.” – Giọng nói trong trẻo êm tai của thiếu niên.
Ninh Tư Niên cứng ngắc trong chốc lát, lấy lại bình tĩnh rồi lập tức tắt video giám sát trên máy tính đi, xếp chồng tài liệu đang vung vãi khắp nơi lại cho ngay ngắn chỉnh tề. Khi bước đến bên cạnh cửa thì dừng lại, soi cánh cửa thuỷ tinh của giá sách để sửa sang lại kiểu tóc, chắc chắn rằng mình đẹp trai hết chỗ chê rồi mới mỉm cười mở cửa phòng ra, – “Tây Ngạn vào đi.”
Hắn thản nhiên nắm lấy cổ tay trắng muốt của thiếu niên, để hắn ngồi xuống sô pha đối diện. Vốn định rót một tách cà phê, không biết sao lại cảm thấy không ổn, chạy xuống phòng bếp rót một cốc sữa tươi, hâm nóng rồi cẩn thận bưng lên.
Chu Doãn Thịnh được hắn hầu hạ thoải mái cực kỳ. Ngoài mặt lại bày ra biểu cảm vừa mừng vừa lo, gò má đo đỏ, kết hợp với đôi mắt đào hoa trong trẻo sáng bóng, mê hoặc đến nỗi Ninh Tư Niên suýt nữa không khống chế được.
Đè nén sự xao động trong nội tâm, Ninh Tư Niên ngồi xuống sát bên cạnh thiếu niên, dịu dàng hỏi, – “Tây Ngạn có việc tìm anh?” – Nếu như không có việc gì thiếu niên tuyệt đối sẽ không chủ động đến gần hắn lấy một bước.
“Vâng.” – Chu Doãn Thịnh sợ hãi nhìn hắn một cái, mấp máy đôi môi đỏ phơn phớt nói khẽ, – “Em muốn tham dự cuộc thi tranh sơn dầu toàn quốc.”
“Cuộc thi tranh sơn dầu? Anh biết cái này, có phải là không có vị trí hay không? Để anh gọi điện thoại lấy một chỗ cho em, vào thẳng vòng cuối.” – Có cơ hội cống hiến công lao, làm sao Ninh Tư Niên bỏ qua được, ngón tay thuần thục tìm ra một dãy số, chuẩn bị muốn ấn xuống.
Tập đoàn nhà họ Ninh là nhà tài trợ lớn nhất trong sự kiện quan trọng của giới nghệ thuật lần này, muốn một vị trí vòng chung kết là chuyện quá đơn giản.
“Không, không phải.” – Chu Doãn Thịnh vội vàng kéo tay hắn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì cuống, – “Em đã có chỗ rồi.”
Ninh Tư Niên thuận tay ôm hắn vào trong lòng, vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn vừa cố khống chế nhịp tim đập loạn của mình, hỏi, – “Vậy thì vì cái gì?”
Biến thái, thủ đoạn sàm sỡ càng ngày càng cao siêu. Chu Doãn Thịnh âm thầm cắn răng, cúi đầu lúng búng nói, – “Em có thể mang bức tranh này đi dự thi hay không?”
Ninh Tư Niên lúc này mới chú ý khung ảnh 22×14 được đặt cạnh chân hắn, nhấc lớp bọc ngoài lên, khuôn mặt bầu bĩnh non nớt của Ninh Vọng Thư xuất hiện trước mắt.
Bé con ngồi xổm dưới mặt đất, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Ống tay áo xắn rất cao, hai cánh tay múp míp ngắn cũn giơ cao, cho người vẽ tranh xem lòng bàn tay dính đầy màu nước của nó. Bên chân nó là một tấm vải vẽ tranh sơn dầu ấn đầy dấu tay. Trong mắt nó, đó là một kiệt tác, cho nên nó mới có thể cười tươi sáng đến vậy, ngay cả ánh mặt trời nhuộm rải rác trên nền cũng không rực rỡ bằng.
Người vẽ tranh đã chạm khắc tình cảm và sự dịu dàng đong đầy trong tim mình vào từng nét vẽ. Gam màu ấm áp gần như chiếm trọn bức tranh. Hy vọng, niềm vui, bình yên, sức sống dồi dào và cảm giác hạnh phúc đồng thời ập vào mặt ngay khi nhìn vào bức tranh.
Ninh Tư Niên nhìn mà phát ngốc. Hắn gần như đã quên mất lần cuối cùng trông thấy con trai cười là khi nào.
“Em có thể mang bức tranh này đi dự thi không?” – Chu Doãn Thịnh nhẹ nhàng chạm vào tay hắn.
Ninh Tư Niên lúc này mới hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt cay cay, – “Có thể, đương nhiên có thể.” – Hắn lặng yên một lát, bổ sung, – “Lúc nào em vẽ cho anh một bức chân dung nhé?”
Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình thậm chí còn ghen với cả con trai mình.
“Vâng.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu, cẩn thận gắn lớp bọc bảo vệ lên khung ảnh.
————————————
Phó Huyền nhìn thấy Chu Doãn Thịnh đến nộp tác phẩm mà như gặp được cứu tinh. Anh ta mở lớp bọc ra nhìn chăm chú thật lâu, biết đứa trẻ trong tranh chỉ là hư cấu, rốt cuộc thở phào một hơi. Anh ta biết bức tranh này nhất định sẽ trở nên nổi bật. Nó rất sống động, tràn ngập cảm hứng và tình cảm, là tác phẩm tâm huyết được dùng tình yêu để hoàn thành.
Sự tham lam không thể che giấu trong mắt anh ta khiến Chu Doãn Thịnh biết, anh ta đã sập bẫy.
Lúc về nhà, Ninh Vọng Thư còn đang ngủ trưa. Chu Doãn Thịnh cẩn thận vén chăn cho nó, sau đó hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào của nó, thì thầm, – “Xin lỗi đã lợi dụng con. Nhưng chú sẽ ở bên con bảo vệ con suốt đời, cho đến khi con già.”
Nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng. Ninh Tư Niên lập tức gọi điện thoại đến, truy hỏi hành tung một ngày của hắn, bao gồm gặp ai, nói cái gì, làm chuyện gì vân vân. Ham muốn khống chế và chiếm hữu càng ngày càng nặng của hắn khiến Chu Doãn Thịnh không biết nên khóc hay nên cười.
“Tây Ngạn, Tây Ngạn có ở trong không?” – Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Triệu Tín Phương.
Chu Doãn Thịnh dập máy, nhanh chóng thay quần áo ở nhà, mở của phòng lặng lẽ nhìn đối phương.
Triệu Tín Phương trang điểm nhã nhặn, đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng nổi bật trên gương mặt. Thời tiết đã vào cuối thu mà ả còn mặc một chiếc váy liền trắng tinh, cổ áo cố ý kéo thấp không che giấu được khe ngực sâu hoắm, đôi chân thon dài trắng nõn hơi khép lại với tư thế gợi cảm, càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của ả.
Thế này là đang chuẩn bị dụ dỗ mình? Kéo mình xuống vũng bùn thông dâm? Ánh mắt Chu Doãn Thịnh hơi tối lại.
Triệu Tín Phương thấy thiếu niên rõ ràng bắt đầu tránh né ánh mắt mình, trong lòng hơi hơi đắc ý. Ả hiểu rất rõ dục vọng của đàn ông, hơn nữa thủ đoạn lão luyện. Ngay cả cao thủ lưu luyến bụi hoa như Ninh Tư Niên mà còn có thể thu phục, huống gì một thiếu niên ngây thơ như Vệ Tây Ngạn. Một đứa bé mồ côi cha mẹ tính tình tự bế như Vệ Tây Ngạn, khát vọng nhất là tình thương của mẹ, chỉ cần ả cười với cậu ta mấy cái, nói vài câu tình cảm, đối phương sẽ ngoan ngoãn cho ả bóc lột.
Cha mẹ Vệ Tây Ngạn để lại cho cậu một khoản di sản khổng lồ. Tuy không bằng tập đoàn nhà họ Ninh, nhưng cũng đủ cho một người bình thường ăn uống tiêu pha mấy đời. Triệu Tín Phương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định khiến cho Vệ Tây Ngạn thuần phục dưới váy mình, để mình sai sử.
Không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng sẽ lưu luyến không quên đối với lần đầu tiên của mình. Triệu Tín Phương muốn trở thành lần đầu của Vệ Tây Ngạn.
“Chị dâu, có việc gì ạ?” – Chu Doãn Thịnh bị Triệu Tín Phương ép lùi vào góc tường. Trên đầu và giá sách bên trái mỗi nơi đặt một chiếc camera, hình ảnh vô cùng rõ ràng, còn có thể quay cận mặt.
Triệu Tín Phương không hề hay biết, hai tay chống lên vách tường hai bên mặt thiếu niên, dùng bộ ngực đầy đặn cọ xát hắn, giọng nói lười biếng nũng nịu, – “Tôi thấy trong lòng khó chịu quá, muốn tìm cậu chuyện trò một lát. Anh trai cậu cả ngày không ở nhà, tôi rất cô đơn.”
Chu Doãn Thịnh nghẹt thở, hai má đỏ bừng lên, dúi đầu xuống muốn chui qua nách Triệu Tín Phương.
“Cậu sợ cái gì? Sợ tôi ăn cậu chắc?” – Triệu Tín Phương phì cười, bắt hắn lại, nắm chặt cằm hắn hôn lên. Nụ hôn này rất ngắn, chưa đến hai giây đã bị thiếu niên giãy giụa kịch liệt đẩy ra. Đôi mắt hắn rớm nước, lập tức chạy vào nhà tắm, không ngừng nôn mửa vào bồn cầu, gần như nôn ra cả mật.
Chết tiệt, đây chính là nguyên nhân hắn không thể nào thích phụ nữ.
Trên trần phòng tắm có lắp một chiếc camera, yên lặng quay lại cảnh này.
Sắc mặt Triệu Tín Phương lúc xanh lúc trắng, đánh chết cũng không ngờ đối phương sẽ có phản ứng như vậy. Chẳng phải người bình thường đều sẽ ấn ả xuống đất muốn làm gì thì làm ư? Ả xấu hổ, tức giận, trên hết là hoảng sợ. Ả đi đến cửa phòng tắm đe doạ, – “Vệ Tây Ngạn, nếu như mày dám nói chuyện hôm nay cho Tư Niên, tao sẽ nói với anh ta mày có ý định cưỡng dâm tao. Tao là vợ anh ta, mày chỉ là một thằng con hoang không rõ lai lịch, để xem anh ta sẽ tin tưởng ai.”
Cơ thể thiếu niên cứng đờ. Sau đó nằm trên bồn cầu run lẩy bẩy, dường như đang sợ hãi, cũng dường như đang khóc. Đợi một hồi lâu, sau khi Triệu Tín Phương đi mới chậm rãi ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tái nhợt và hốc mắt đỏ bừng.
—————————-
Chú thích:
(1) Thời Tống bên Trung Quốc, có một thiếu niên quê ở Kim Khê thuộc tỉnh Giang Tây, tên là Trọng Vĩnh, sinh ra thông minh lanh lợi, 5 tuổi đã biết làm thơ, được người làng rất khen ngợi. Có thể là nói là rất thông minh. Nhưng cha Trọng Vĩnh đem con ra làm công cụ tìm kiếm công danh đưa con vào nơi giao tiếp, Trọng Vĩnh cũng không cầu tiến, lâu ngày, học hành chểnh mảng, lỡ làng. Đến năm 11 -13 tuổi, Trọng Vĩnh không làm được thơ hay nữa. Đến 20 tuổi, ông chẳng khác gì những người dung tục. Đại văn hào Vương An Thạch đã viết một bài “Thương Trọng Vĩnh” than thở rằng Trọng Vĩnh đã “chìm vào trong dân chúng”