Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa lên, quan giám hình đã phái hai đao phủ đưa Chu Doãn Thịnh đến Ngọ Môn.
“Trời còn chưa sáng, đúng lúc dương khí chưa thịnh âm khí tràn lan, hai vị hành hình vào thời gian này, xuống suối vàng, Tề mỗ chắc chắn sẽ còn quay về quấy rầy hai vị.” – Chu Doãn Thịnh quỳ gối trên đài hành hình, không chút bối rối nào.
Sở dĩ ở thời cổ đại, người ta quy định hình xử chém đầu phải tiến hành vào giờ Ngọ ba khắc là vì thời điểm này dương khí cực thịnh sẽ trấn át được âm hồn của phạm nhân, khiến chúng không thể nào trả thù người hành hình. Mà hiện tại chưa đến giờ Mão, khí trời còn lạnh lẽo ẩm ướt, gợi cho người ta cảm giác âm u quỷ quái khó hiểu.
Có người tin vào việc ma quỷ, sợ chém xuống một đao sẽ khiến người kia biến thành quỷ dữ ám mình, vì thế hai đao phủ liếc nhau, không hẹn mà cùng quyết định chờ mặt trời lên cao rồi mới thi hình.
Chu Doãn Thịnh giương mắt nhìn trời, sắp đến giờ Mão, Lý Cẩn Thiên nằm mơ cả đêm, giờ này chắc cũng phải tỉnh rồi. Đúng vậy, hai giấc mơ kia đúng là ảo giác mà hắn dùng tinh thần cưỡng chế tiêm vào não Lý Cẩn Thiên. Cao Mân là người chính trực, không làm được chuyện bỉ ổi như gian dâm hay tương tự.
Nhưng thế thì đã sao? Cao Lãng giết mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tề, Cao Mân âm thầm hạ độc Tề Tu Kiệt, tàn phá sức khoẻ hắn. Mối huyết hải thâm thù ấy chỉ khi nào nhà họ Cao cũng diệt môn mới có thể nguôi ngoai. Chu Doãn Thịnh đã nói ngay từ đầu, nếu như nhân vật chính không làm khó hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dây vào. Nhưng nếu nhân vật chính nhất quyết muốn làm hắn phải chịu khổ, hắn cũng đành trả lại gấp trăm ngàn lần.
Hắn chẳng những sẽ không đội trời chung với nhà họ Cao, mà Lý Cẩn Thiên, Cao Mân và đứa con trai của bọn họ – tân đế tương lai của Đại Yến – Lý Húc Viêm cũng sẽ đều phải chết trong tay hắn. Nếu đã lấy thân thể của Tề Tu Kiệt, hắn dầu gì cũng phải xử lý hoàn chỉnh hoàn mỹ mới được.
Chu Doãn Thịnh vốn là người lười biếng, thích xa hoa hưởng thụ, chỉ có thù dai và luyện nghề là chưa bao giờ lười.
Thời gian chờ đợi trôi qua, mặt trời chậm rãi đi ra khỏi tầng mây, hai đao phủ thấy thời gian vừa đúng, mở một vò rượu mạnh ra rót vào miệng mình rồi phun vào lưỡi đao sắc bén, sau đó giơ đao lên.
“Đợi đã, dừng đao!” – Giọng nói nôn nóng đúng lúc ngăn cản đao thép hạ xuống, hai tên đao phủ quay đầu nhìn, lập tức sợ đến mức bắp chân run lên.
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Cút ngay! Chưa đến giờ Ngọ ba khắc, ai cho các ngươi hành hình?” – Lý Cẩn Thiên nổi trận lôi đình, giơ chân đá hai người lăn quay ra đất.
“Khởi bẩm Hoàng thượng! Là yêu cầu của tướng gia, chúng nô tài không thể làm trái!” – đao phủ quỳ dưới đất dập đầu bùm bụp.
Cao Lãng? Ánh mắt Lý Cẩn Thiên hơi tối lại, lập tức nghĩ nhiều hơn một chút. Ngay cả lệnh của mình mà cũng dám ngang nhiên làm trái, còn có chuyện gì nhà họ Cao không thể làm? Trước kia nhà họ Tề được xưng là thế phiệt có uy quyền nhất Đại Yến, nhưng trước mặt gã, gia chủ nhà họ Tề luôn cẩn thận tỉ mỉ, tất cung tất kính. So với nhà họ Cao hiện giờ, nhà họ Tề có thể xưng là hèn mọn.
Mà thái độ của Cao Mân với mình thì càng không cần nói, lúc vui thì đáp lại hai câu, đến lúc không vui thì trực tiếp sai cung nhân đuổi mình đi, không để ý đến thể diện của đế vương một chút nào.
Quá mức thiên vị không phải là chuyện tốt, hiện giờ nhà họ Cao có xu thế vượt lên cả hoàng quyền. Mà đến cùng Cao Mân và hoàng đệ có tư tình hay không? Bọn họ bắt đầu từ khi nào?
Lý Cẩn Thiên bị cảnh mơ kia quấy nhiễu đến thần trí bất an. Nhưng trải qua ba năm chung đụng sớm chiều, tình cảm của gã dành cho Cao Mân đã thay đổi từ lòng biết ơn thành tình yêu thực sự, rất khó mà dứt bỏ.
Gã quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, có lẽ giấc mơ kia là giả, là đoán mò. Gã vừa an ủi mình như vậy, vừa sai người hầu bên cạnh thả Tề Tu Kiệt đang bị trói gô ra.
Chu Doãn Thịnh vẫn quỳ trên đài hành hình, chắp tay nói – “Đa tạ Hoàng thượng ân xá cho tội thần, nhưng tội thần không cần chút thương hại ấy. Gia tộc của tội thần trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, với Đại Yến. Phụ thân của tội thần nguyện cúc cung tận tuỵ với Hoàng thượng đến chết, không biết vì cớ gì lại rơi vào kết cục này? Nhưng quân muốn thần chết thần không thể không chết, cả nhà tội thần đều tự phải ngẩng đầu chờ chém, tội thần cũng không hy vọng xa vời sẽ được đặc xá. Hiện giờ tội thần chỉ có một tâm nguyện, mong Hoàng thượng đáp ứng.”
Trong mắt hắn tràn đầy thương tâm, nhưng không có oán hận. Dù trên người mặc áo tù dính máu cũng không thể nào làm lu mờ phong thái cao quý ngạo nghễ của một công tử thế gia. Nhìn Tề Tu Kiệt như vậy, gã như lại thấy vị quân hậu đau khổ giãy giụa trong hậu cung của Tuyên vương mà chưa bao giờ gục ngã. Hốc mắt Lý Cẩn Thiên hơi nóng lên, không thể không quay mặt đi, khản tiếng hỏi – “Ngươi có tâm nguyện gì?”
Giấc mơ kia rất thật, cứ mãi khiêu khích thần kinh đã căng thẳng của gã.
“Tội thần chỉ muốn hỏi một câu, đến cùng gia tộc của tội thần đã phạm phải lỗi gì mà khiến cho Hoàng thượng phải vội vã diệt trừ như vậy? Xin Hoàng thượng hãy cho tội thần được sáng tỏ trước khi chết.” – Dứt lời, Chu Doãn Thịnh dùng sức dập đầu một cái, sau đó nhanh chóng thẳng lưng, không e dè nhìn thẳng vào đế vương.
Lý Cẩn Thiên bị hỏi á khẩu, mãi một lúc lâu mà vẫn không trả lời được. Gia chủ nhà họ Tề luôn làm việc cẩn thận, cũng quản lý người trong gia tộc cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không phải đã trải qua kiếp trước, Lý Cẩn Thiên hoàn toàn sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Tề. Sau khi sống lại, gã không chấp nhận được nô tài quay lưng lại với chủ nên đã liên kết với Cao Lãng và Ly vương, thêu dệt ra hơn trăm tội danh có lẽ có để vu oan lên đầu nhà họ Tề.
Hiện tại Tề Tu Kiệt muốn gã nói rõ, gã đúng là không nói rõ được. Cảnh mơ kia cứ liên tục hiện lên trong đầu, khiến cõi lòng vốn hoảng hốt bất định của gã run lẩy bẩy.
Nếu như kiếp trước sau khi gã chết, là nhà họ Tề phục quốc cho gã, giữ gìn huyết mạch cho gã, vậy có phải là gã đã giết nhầm trung thần rồi hay không? Kiếp trước Ly vương nhân lúc hỗn loạn cứu gã ra khỏi cung, nhưng mà là kéo tay Cao Mân, cuối cùng trước khi đi cũng là chăm chú nhìn mặt Cao Mân. Có phải có nghĩa là họ đã có gian tình từ kiếp trước rồi hay không?
Kiếp này gã trở về, hết sức tín trọng nhà họ Cao, cho Ly vương quyền hành cao nhất, vô hạn sủng ái Cao Mân, thay vào đó diệt trừ gia tộc họ Tề trung thành và tận tâm. Hiện giờ Cao Lãng, Ly vương, Cao Mân hoàn toàn có khả năng lật đổ gã, khuấy đảo hoàng quyền của gã. Mà gã đã mất đi sự ủng hộ của những thế phiệt như nhà họ Tề, không hề có chút sức lực nào chống trả.
Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Thiên toát mồ hôi lạnh, không khống chế được mà lảo đảo vài cái, suýt nữa thì té ngã.
“Đưa Tề quý quân về Từ Thần cung.” – Lần thứ hai lên tiếng, giọng của gã đã vô cùng suy yếu, thấy động tác nâng của mấy cung nhân vô cùng thô lỗ, gã vội vàng bổ sung một câu – “Gọi thái y lập tức đến Từ Thần cung, hầu hạ cẩn thận.” – Sau đó lập tức che mặt rời khỏi, không dám nhìn Tề Tu Kiệt bê bết máu me thêm lần nào nữa.
——————————-
Chu Doãn Thịnh ngâm mình trong bồn gỗ, hờ hững dùng nước nóng tắm rửa cơ thể đầy thương tích. Cơ thể này trông thì rách nát, thực ra bên trong vô cùng khoẻ mạnh, không đến mấy ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.
Có lệnh của Lý Cẩn Thiên, thái y không dám cẩu thả, cẩn thận bắt mạch rồi viết một đơn thuốc, sai người đi sắc. Từ Thần cung vốn là cung điện của Tề Tu Kiệt, trang trí vô cùng xa hoa, nhưng bởi vì nhà họ Tề bị diệt, cung điện lúc này đã rỗng tuếch, tâm phúc của Tề Tu Kiệt người chết, người phản bội, chỉ còn lại vài cung nữ quét tước dọn dẹp.
Có cơn gió thoảng qua, rèm lụa trắng phất phơ, khiến cung điện to như vậy càng có vẻ vắng lặng. Chu Doãn Thịnh để đầu ướt sũng, ngả người ra giường nhỏ cạnh cửa sổ, nhìn những tia nắng sớm khi mặt trời mới lên, nở một nụ cười hứng thú.
Lý Cẩn Thiên nói một đằng làm một nẻo, tha cho Tề Tu Kiệt, Cao Lãng và Cao Mân chắc chắn sẽ cảm thấy bất mãn. Nếu như là Lý Cẩn Thiên của trước kia, nhất định gã sẽ tự nguyện hạ mình trấn an, nhưng hiện giờ trái tim gã tràn ngập nghi ngờ, hai người càng bất mãn sẽ càng khiến Lý Cẩn Thiên cảm thấy phản cảm.
Chưa hết, sau này Cao Mân còn sẽ đưa ra những yêu cầu như tham chính, ra chiến trường thảo phạt man tộc… Theo như nguyên gốc Lý Cẩn Thiên đều nhất nhất đáp ứng, thậm chí là ủng hộ, nhưng giờ đây Lý Cẩn Thiên sẽ chỉ nghi ngờ nhà họ Cao đang ôm quyền vào mình.
Mầm mống nghi ngờ một khi bén rễ sẽ khó lòng nhổ bỏ.
Chu Doãn Thịnh chỉ cần ngồi bên cạnh xem bọn họ tự giết lẫn nhau là được, hoàn toàn không cần khiến tay mình dính bẩn. Đương nhiên, bên cạnh việc diệt trừ nhóm người này, hắn còn phải bồi dưỡng đế vương đời tiếp theo của Đại Yến. Trước giờ hắn vẫn luôn lười nhác, hoàn thành tâm nguyện của Tề Tu Kiệt xong, hắn sẽ xuất cung ngao du bốn biển, không muốn bị nhốt trên ngai vàng cô đơn trống vắng. Làm hoàng đế phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, còn bị triều thần quản thúc khuyên can mọi bề, thực sự không phải là việc dành cho người.
Đúng rồi, trước khi đi ngao du còn phải tìm anh chồng lại thất lạc của mình nữa, không biết lần này anh ta lại biến thành ai?
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh vuốt ve khoé môi, dịu dàng nở nụ cười.
——————————–
Trên Kim Loan điện, Cao Lãng chất vấn Lý Cẩn Thiên vì sao lại tha cho Tề Tu Kiệt, liên tục cường điệu hành động này là thả hổ về rừng, yêu cầu gã thay đổi quyết định ngay trước mặt triều thần. Các vị đại thần bị gã khích động, thi nhau quỳ xuống bẩm trình, ngay cả Ly vương cũng đứng ra tạo áp lực cho Lý Cẩn Thiên.
Lần đầu tiên Lý Cẩn Thiên cảm nhận được sức ảnh hưởng của Cao Lãng và Ly vương đối với triều thần một cách trực diện; mầm mống nghi ngờ vốn đã bén rễ nảy mầm nhanh chóng mọc lên thành đại thụ che trời. Gã bác bỏ lời thỉnh cầu xử tử Tề Tu Kiệt của Cao Lãng, phất tay áo bỏ đi.
Trở về Dưỡng Tâm điện, Cao Mân đã chờ bên trong, đang lật xem một quyển tấu chương, thỉnh thoảng dùng bút ngự phê duyệt. Người hầu của y tự ý mở trà cống đặt trên bàn ngự ra pha một cách thuần thục.
Cảnh tượng này khiến con ngươi Lý Cẩn Thiên co rụt lại trong giây lát. Nhưng gã lập tức nhớ lại hình ảnh Cao Mân và mình ôm nhau chết kiếp trước. Bất kể thế nào, người này nguyện lòng cùng xuống suối vàng với mình, tình nghĩa sâu đậm này không giả được. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, sao có thể coi chuyện trong mơ là thật chứ? Cao Mân và Ly vương chưa từng qua lại bao giờ, sao có thể có tư tình?
Tự nhủ với mình như vậy, Lý Cẩn Thiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chậm rãi đến gần muốn ôm Cao Mân.
Cao Mân dùng sổ sách đẩy gã ra, lãnh đạm nói – “Ngươi thả Tề Tu Kiệt?”
Lý Cẩn Thiên không nói tiếng nào.
Y tiếp tục nói – “Phải chăng ngươi đã quên hắn phản bội ngươi, chui vào vòng tay của Tuyên vương như thế nào rồi hay sao? Ngươi giết cả nhà hắn, cẩn thận hắn trả thù ngươi.”
“Hắn trả thù bằng cách nào? Nhà họ Tề chỉ còn lại một mình hắn, cơ thể cũng bị ngươi hạ độc tàn phá, không có khả năng sinh con nữa. Hắn còn có thể trả thù bằng cách nào?” – Lý Cẩn Thiên mệt mỏi day trán, thở dài nói – “Hắn không làm gì được nữa, tha cho hắn đi.”
Gã ngăn cản mình nhớ lại những việc mà nhà họ Tề đã làm ra kiếp trước sau khi Tuyên vương lên ngôi. Nếu những điều đó đều là thật, vậy thì chẳng khác nào gã tự tay bẻ gãy thanh kiếm quý sắc bén nhất, ngược lại chủ động đưa nhược điểm cho người khác nắm giữ. Gã nghĩ mình đã sống hai kiếp liền, tuyệt đối sẽ không ngu đến nông nỗi này.
Phải chịu giằng xé giữa tin và không tin, Lý Cẩn Thiên cảm thấy đầu mình đau vô cùng.
Cao Mân nhận ra gã đang khó chịu, nhưng cũng không chút mảy may quan tâm, chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng y, Lý Cẩn Thiên cảm thấy lòng mình nguội lạnh.