Thiếu niên tóc đen, da trắng, môi đỏ, lại thêm đôi mắt đầy uy thế, trên mình là bộ quân phục trắng tinh, chỉ đứng đấy thôi đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Hắn sở hữu một ngoại hình diễm lệ, nhưng hắn không hề nhu mì. Khí thế của hắn rất mạnh, khiến những người đi đến trước mặt hắn đều vô thức tránh ra.
Từ rất xa, Roth trông thấy thiếu niên đứng giữa đám đông. Vừa biết chuyện thiếu niên nọ chuyển đến ở chung với chuẩn tướng Osborne, Joshua lập tức vội vàng chạy đi. Giờ phút này, cậu ta đang rất lo lắng cho bạn thân mình. Cố kiềm chế cảm giác run sợ, cậu ta bước đến bên cạnh thiếu niên, nói – “Cecil, hôn ước giữa cậu với chuẩn tướng Osborne đã bị huỷ bỏ, mong cậu hãy tránh xa thầy ấy một chút. Hành vi của cậu gây tổn thương nghiêm trọng đến Joshua, cậu ấy mới là người yêu của chuẩn tướng Osborne.”
Chu Doãn Thịnh đang bận tìm Kyle, nghe vậy liền hỏi lại một cách lạnh nhạt – “Vậy thì khi tôi còn là vị hôn phu của Osborne, cậu ta lại có mối quan hệ qua lại với Osborne, còn làm cho Osborne từ chối tôi trước mặt bao nhiêu khách mời, thậm chí chối bỏ giá trị tồn tại của tôi, xin hỏi, tổn thương mà cậu ta để lại cho tôi thì nên tính toán thế nào?”
Roth á khẩu, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới ói ra được một câu – “Cậu ấy căn bản không biết cậu đã đính hôn… Đúng, chính là như vậy, hơn nữa ngay cả chính Osborne cũng không biết, thế nên hôn ước giữa hai người căn bản không có tác dụng, sao có thể nói là tổn thương chứ.”
“Đúng, cậu nói không sai, giấy hôn thú cả hai gia tộc cùng ký kết quả thực không có tác dụng gì, chỉ cần Joshua và Osborne mở miệng, nói họ không biết gì cả, chuyện này lập tức có thể xí xoá, tôi và gia tộc tôi có thể lập tức trở thành trò cười của cả vũ trụ. Chúng tôi đáng phải chịu sự sỉ nhục này, OK, thế được chưa?” – Rốt cuộc trông thấy Kyle xuất hiện, Chu Doãn Thịnh cười như không cười liếc Roth một cái, sau đó chạy nhanh đến đón Kyle.
Lúc này, Roth mới nhận ra hành vi của mình hơi quá. Ngay cả Joshua cũng không có quyền can thiệp vào chuyện giữa Osborne và Cecil, cậu ta có tư cách gì cảnh cáo Cecil tránh xa Osborne một chút? Dù sao Osborne vẫn chưa đánh dấu Joshua, mà cho dù có đánh dấu rồi, hắn vẫn có thể cùng sở hữu rất nhiều bạn đời, bởi vì quy tắc xã hội chính là do những alpha quyền lực đặt ra, họ có thể muốn gì thì làm nấy.
Thấy Cecil bước đến bên cạnh Kyle, nở một nụ cười tươi sáng, Roth rốt cuộc biết mình làm một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào. Người ta căn bản không có hứng thú với Osborne. Cậu ta bỏ chạy một cách hổ thẹn.
Chu Doãn Thịnh rút một đoá hoa nguyệt quý đỏ trong tay áo ra đưa cho Kyle.
Bởi vì vẫn dùng tinh thần lực bao bọc, trên cánh hoa vẫn còn dính vài giọt sương sớm lấp lánh trong suốt, hiển nhiên là mới hái. Kyle nhận lấy bông hoa, tay chân hơi luống cuống. Anh xoa xoa vành tai bỏng rực, ngượng ngùng nói – “Đây là quà tặng tôi?”
“Không tặng cậu thì tặng ai?” – Chu Doãn Thịnh bật cười sang sảng.
Các học viên đi ngang qua bắt đầu thi nhau huýt sáo. Họ đã thấy rất nhiều omega ngại ngùng, kiêu căng hay nhút nhát, lần đầu tiên họ gặp một omega thẳng thắn, nhiệt tình như vậy.
“Cảm ơn. Cậu ăn sáng chưa? Tôi đãi cậu nhé?” – Kyle cắm đoá nguyệt quý vào túi áo một cách trân trọng.
Chu Doãn Thịnh nhìn anh từ trên xuống dưới, khen – “Quân phục trắng và nguyệt quý đỏ quả nhiên rất hợp với nhau, trông cậu đẹp trai hơn hẳn. Dĩ nhiên, cậu vốn là alpha đẹp trai nhất vũ trụ.”
Kyle bị hắn trêu chọc đến không còn sức chống cự. Nếu bỏ mũ ra, đỉnh đầu anh thậm chí có thể toát ra khói xanh. Các học viên vốn rất hiếu kỳ với con người tên Cecil này, lúc đi ngang qua cũng đặc biệt chú ý, nghe thấy lời khen nhiệt tình của hắn, họ chỉ có thể dùng hai chữ “ghen tị” để hình dung tâm trạng của mình đối với Kyle.
Cecil là mẫu người mà một khi yêu sẽ yêu hết mình, không e dè, không làm bộ, cách ăn nói cũng rất hài hước. Nếu làm người yêu hắn, có lẽ cả đời cũng sẽ không chán.
Kyle cố gắng khống chế tâm trạng vui mừng, thử nắm tay thiếu niên, không ngờ thiếu niên lại thoải mái nắm lấy tay anh, kéo anh vào canteen.
Khi hai người cùng nhau bước vào sân huấn luyện, các học viên sôi nổi ném những ánh mắt ám muội về phía họ. Vẻ mặt Chu Doãn Thịnh vô cùng thản nhiên, cử chỉ cũng rất thong dong, trong khi Kyle thì lại cười hơi lúng túng.
Osborne cũng nghe tin Cecil mạnh dạn theo đuổi Kyle. Hắn mang khuôn mặt u ám đi vào sân huấn luyện, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt hoàn mỹ của Kyle, không thể không thừa nhận dung mạo anh quả thực có thể xưng là tuyệt trần.
Xem tiếp không chừng sẽ không khống chế được ham muốn phá hoại, hắn không nhìn Kyle nữa, bắt đầu điểm danh, sau đó yêu cầu các học viên ghép đôi tiến hành đánh giá thể lực.
Chu Doãn Thịnh nháy mắt với Kyle, ra hiệu cho anh ghép cặp với mình. Kyle còn chưa kịp mừng thì đã nghe quản sinh nghiêm giọng nói – “Cecil, cậu một mình một nhóm.”
“Tại sao?” – Chu Doãn Thịnh bước lên phía trước một bước.
“Vì thể chất và thần kinh của cậu đều không ngang hàng với mọi người, thế nên tôi đã soạn ra cho cậu một kế hoạch huấn luyện riêng biệt. Sau này, tất cả hạng mục huấn luyện đều sẽ do một mình cậu thực hiện, cậu có ý kiến gì không? Nếu cậu cảm thấy năng lực của mình chưa đủ thì sau khi tan học đến văn phòng tôi, chúng ta bàn bạc lại.” – Osborne bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Chu Doãn Thịnh tuyệt đối không thừa nhận mình không đủ năng lực. Hắn lùi về chỗ, tỏ ý tuân theo.
Nội dung đánh giá thể lực hôm nay là Ten-minute Rapid Survival. “Rapid Survival” – tức là cho hai học viên vào một phòng huấn luyện, bốn mặt tường có rất nhiều đường ống đường kính một mét vuông, từ những đường ống này sẽ liên tục tràn ra trùng tám chân biến dị. Tốc độ của chúng rất nhanh, đốt chân sắc bén, hơn nữa có thể tiết dịch độc, nếu sơ ý bị chúng gây thương tích, ít nhất phải ngâm mình trong dịch chữa trị vài ngày.
Muốn chống chọi sự tấn công của cả đàn trùng tám chân dày đặc trong suốt mười phút liền là chuyện vô cùng khó khăn, thế nên tỷ lệ vượt qua nội dung này không hề cao.
Các học viên đều tự ghép cặp, sau đó ném cho Cecil vẫn đang cô đơn lẻ bóng một ánh mắt thương hại.
“Nhớ, nếu không chống giữ được nữa thì lập tức bỏ quyền, không cần lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa.” – Osborne nói một cách nghiêm túc.
Các học viên đồng thanh đáp ứng.
Joshua thường hay hợp tác với Kyle, họ luôn là đôi giành được thành tích cao nhất. Nhưng hôm nay, cậu ta không tập trung cho lắm, mấy lần đều suýt bị côn trùng bất chợt lao tới đâm bị thương. Kyle không thể không liên tiếp nhắc nhở cậu ta cẩn thận một chút. Càng ngày càng nhiều côn trùng tràn vào từ đường ống, máy giám sát bị che kín mít, các học viên gần như không trông thấy bóng dáng bọn họ.
Bảy phút sau, Joshua kêu to – “Quản sinh, em xin bỏ quyền!”
Trong đường ống phát ra một mùi hương ngọt lịm, dụ toàn bộ trùng tám chân rời khỏi. Bóng dáng Joshua và Kyle cũng được hiện rõ. Trông họ vô cùng chật vật, tay chân bị cứa rất nhiều vết thương, máu chảy ra mang màu đỏ sậm, có thể thấy cả hai đều đã trúng độc.
“Đưa họ đến phòng y tế. Đánh giá không đạt yêu cầu, cuối tuần tiếp tục.” – Nói đến câu sau, Osborne nhìn Joshua chòng chọc. Hắn đang nhắc nhở cậu ta cuối tuần đừng quên chuyển khoa.
Joshua cúi đầu, răng cắn chặt, tập tễnh rời khỏi.
“Cecil cố lên.” – Kyle hô nhỏ một tiếng. Mọi người đều bật cười đầy thiện chí.
Chu Doãn Thịnh nháy mắt với anh, vẻ mặt hoạt bát hiếm có khiến Kyle lại đỏ mặt.
Osborne không có biểu hiện gì, nhưng thực ra trái tim đã bị ghen tuông ăn mòn đến nát vụn. Tinh thần lực của hắn mất khống chế mà đánh về phía Kyle, tận khi gần ghim vào gáy anh mới tạm thời khống chế được.
“Đôi tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng.” – Hắn làm như không có việc gì, ánh mắt lại tối hơn hẳn bình thường.
Vài cặp sau đó cũng chỉ kiên trì cùng lắm bảy phút. Quân y dứt khoát đứng luôn ngoài phòng huấn luyện, hễ có ai ra là lập tức khiêng đi chữa trị. Các học viên càng ngày càng căng thẳng, ngay cả tư thế đứng cũng không quá chuẩn. Cuối cùng đến lượt Cecil, mọi người đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt thương hại, trên trán còn viết một dòng – Thiếu niên, ra đi thanh thản.
Chu Doãn Thịnh xoay cổ, xoa xoa nắm tay, bình tĩnh bước vào phòng huấn luyện. Đường ống phát ra âm thanh sột soạt, ngay sau đó, hơn mười con trùng tám chân cùng lao về phía thiếu niên.
Chúng nhanh, Chu Doãn Thịnh còn nhanh hơn. Thân hình hắn vô cùng mềm dẻo, tránh thoát côn trùng lao tới từ bốn phương tám hướng bằng đủ mọi tư thế có độ khó cao, mỗi một lần nâng tay nhấc chân là một con cô trùng vỡ tung, hoá thành những mảnh vụn xanh xanh vàng vàng rơi xuống đất, nhanh chóng chất thành đống.
Càng nhiều côn trùng ồ ạt dồn ra, hắn rốt cuộc rời khỏi vị trí ban đầu, liên tục di chuyển trên bốn bức tường. Các học viên ấy thế mới phát hiện ra năm, sáu phút trước, hắn vẫn luôn đứng tại chỗ giết côn trùng, quả thực quá điêu luyện.
Cả bầy côn trùng chi chít hình thành một quả cầu lớn lao về phía hắn, mà hắn luôn có thể né tránh đúng giây cuối cùng, khiến côn trùng va vào tường cứng, hoá thành xác chết. Mười phút trôi qua, trong đường ống toả ra mùi hương hấp dẫn côn trùng, trùng tám chân rút lui như thuỷ triều, bỏ lại căn phòng chất đầy xác và dịch nhầy côn trùng.
Tóc Chu Doãn Thịnh hơi chút hỗn loạn, ngoài ra đến quần áo cũng không bị xén rách chứ đừng nói đến thương tích. Các học viên đã sớm ngơ ngẩn. Lúc này, họ mới cảm nhận một cách rõ ràng sự chênh lệch giữa họ và siêu nhân cấp 3S. Hèn gì chuẩn tướng Osborne phải soạn một kế hoạch huấn luyện riêng cho Cecil, nếu hắn cũng thực hiện những hạng mục huấn luyện giống họ chắc sẽ chẳng khác nào đi chơi.
Osborne lặng lẽ đè tay lên trái tim đập rộn, cất cao giọng – “Cecil đạt yêu cầu nội dung đánh giá thể lực đầu tiên, mời đứng bên phải chờ nội dung thứ hai. Đôi tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng.”
Hai tiếng sau, toàn bộ học viên hoàn thành nội dung đánh giá thể lực, tỷ lệ đạt yêu cầu chỉ chiếm 20%. Những người bị thương đều được đưa đi. Osborne mở phòng huấn luyện trọng lực bên cạnh, tuyên bố nội dung đánh giá thứ hai – đánh tay đôi dưới áp suất gấp năm mươi lần.
Cũng là hai người một nhóm, nhưng lần này không phải hợp tác, mà là đối kháng, yêu cầu các học viên giành chiến thắng dựa vào các kỹ năng chiến đấu trong hoàn cảnh áp suất cao hơn hành tinh thủ đô gấp năm mươi lần. Những học viên vượt qua cả hai nội dung đánh giá có thể xuất phát đến tiểu hành tinh trước thời hạn để tiến hành diễn tập.
Nội dung đánh giá vừa được công bố, ngay lập tức đã có học viên bày ra vẻ mặt đau khổ.
Osborne hoàn toàn phớt lờ, nói tiếp – “Cecil, nội dung đánh giá của cậu là đánh tay đôi dưới áp suất gấp một trăm lần, hơn nữa đối thủ là tôi.”
Còn chưa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng hút khí của các học viên. Đánh tay đôi với người mạnh nhất vũ trụ dưới áp suất gấp trăm lần, nghĩ sao cũng thấy không có phần thắng, quản sinh làm vậy khác nào cố tình gây khó dễ cho Cecil?
Osborne nhìn về phía thiếu niên vẫn bình tĩnh nọ, hỏi – “Cecil, cậu có ý kiến gì không?”
“Có,” – Chu Doãn Thịnh tiến lên một bước, nghiêm túc nói – “Đánh quản sinh bị thương, quản sinh sẽ không lấy việc công trả thù riêng chứ?”
Các học viên phì cười. Cecil rõ ràng là đang khiêu khích chuẩn tướng Osborne mà, cậu ấy có vẻ cũng quá bạo gan ấy chứ?! Nhưng phong cách làm việc như vậy thực sự là quyết cmn đoán!
Osborne cũng cười, cởi hai chiếc khuy trên cùng ra, nói – “Đánh được tôi bị thương sẽ có phần thưởng.”
“Phần thưởng gì ạ?”
“Cậu muốn cái gì?” – Ánh mắt Osborne toát vẻ cưng chiều.
“Em muốn một phòng huấn luyện trọng lực riêng có được không ạ?”
“Được.”
Hai người đàm phán xong xuôi, bên dưới lập tức có người kêu – “Đánh luôn đi ạ! Bọn em không đợi được! Cecil đừng để ngay cả một sợi lông của quản sinh cũng không chạm vào được đấy!”
Ban đầu họ còn cố ý giữ khoảng cách với Cecil vì giới tính của hắn, nhưng sau khi biết đến tính cách thẳng thắn, hào sảng của hắn, mọi ngăn cách đều hoàn toàn biến mất, bắt đầu bạo dạn trêu đùa.
“Xem đây, đảm bảo đánh sml.” – Chu Doãn Thịnh cởi áo khoác, xắn tay áo lên, chậm rãi đi vào phòng huấn luyện trọng lực. Các học viên cười vang, tiếng huýt sáo khen ngợi vang không dứt, hoàn toàn không nể mặt Osborne chút nào.
Các quản sinh dạy những môn về kỹ năng chiến đấu thường không có yêu cầu nghiêm khắc về kỷ luật của học viên, mà họ sẽ dùng mọi phương pháp để khơi dậy ý chí chiến đấu của họ. Osborne cũng không so đo với phản ứng của mọi người, khoé miệng hắn nhếch lên, đôi mắt sáng ngời, tâm trạng vui vẻ hơn bất kỳ ai. Hắn thích tính tình ngạo mạn của Cecil, thích biểu cảm khiêu khích vô cùng xinh đẹp của người nọ. Nếu cậu ấy thực sự có thể đánh bại mình, vậy thì đó không phải là nhục nhã, mà là vinh dự.
Hắn cảm thấy tự hào vì người nọ.
Đợi hai người đứng vững, bày sẵn tư thế, một học viên khởi động thiết bị trọng lực trong phòng. Theo tiếng “ong ong” vang lên, áp suất trong phòng đột nhiên tăng gấp trăm lần. Nếu là người thường e rằng đã sớm hoá thành một đống thịt nát, cho dù là alpha sở hữu thể chất cấp S, đầu gối cũng sẽ bị đè gãy. Nhưng hai người vẫn đứng thẳng tắp, thiếu niên mảnh dẻ nọ thậm chí còn xoay cổ đá chân làm ấm người.
“Thực sự không hiểu tại sao trong thân thể nhỏ bé của Cecil lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến vậy. Khí thế của cậu ấy thậm chí ngang bằng với thầy.” – Một học viên lắc đầu cảm thán, những người còn lại đều tỏ vẻ đồng cảm.
Cecil mới mười bảy tuổi mà đã trở thành huyền thoại của trường Chellman, tương lai sau này có lẽ sẽ còn trở thành huyền thoại của cả vũ trụ.
“Sẵn sàng chưa?” – Osborne yên lặng chờ đợi thiếu niên khởi động hoàn tất.
“Sẵn sàng.” – Vừa dứt lời, Chu Doãn Thịnh lập tức tấn công, vô cùng thành thạo chiêu tấn công nhân lúc người ta chưa kịp chuẩn bị này. Hơn nữa, Osborne từng khiến Cecil mất mặt như vậy, hắn đã muốn đánh người nọ từ rất lâu rồi.
Osborne không tức giận chút nào, giơ tay lên đỡ, trong họng vang lên tiếng cười vui vẻ. Hai người phút chốc lao về phía đối phương, chưa đầy mấy giây đã tung hơn trăm quyền, các học viên đứng ngoài xem căn bản không thể theo kịp tốc độ của hai người, chỉ có thể trông thấy từng vệt bóng mờ.
Nơi bóng mờ lướt qua luôn kèm theo tiếng đánh khiến người ta sởn gai ốc, sàn nhà vững chắc được lát từ kim loại hiếm bị đạp lõm, xung lực khổng lồ có thể phá huỷ cả một chiếc tàu vũ trụ.
Trận chiến giữa những người cấp 3S hiển nhiên nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của mọi người.
Chu Doãn Thịnh bắt lấy cơ hội thúc cùi chỏ vào bụng Osborne, ngay khi hắn khom người tránh né liền vung nắm tay về phía mặt hắn. Osborne nhanh chóng ngửa ra sau tránh thoát cú đấm này, vòng ra phía sau thiếu niên, ra đòn khoá lấy phần cổ yếu ớt của người nọ bằng một tốc độ phi thường. Hai người thở hổn hển, mồ hôi ướt sũng, khuôn mặt đều toát vẻ hưng phấn vì gặp được kì phùng địch thủ.
“Cậu thua.” – Osborne thì thầm vào tai thiếu niên, hơi thở nóng rực phun lên gáy thiếu niên, khiến hắn hơi run lên theo phản xạ.
“Tôi thua.” – Chu Doãn Thịnh giơ hai tay lên, thừa nhận một cách hào phóng. Thể chất của hắn mới được phục hồi, đương nhiên không thể sánh với người đã tiếng tăm lẫy lừng như Osborne. Vài năm nữa thôi, thế nào hắn cũng sẽ đánh bại Osborne. Hắn thầm thề trong lòng.
“Nghĩ gì thế?” – Osborne vẫn không buông ra, chỉ hơi thả lỏng ngón tay, chuyển thành vuốt ve làn da mịn màng trên cổ người nọ.
“Nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ đánh anh no đòn. Anh khiến tôi trở thành trò cười của cả vũ trụ, anh không quên chứ?” – Chu Doãn Thịnh nỗ lực tránh né sự kìm kẹp của hắn.
“Tôi không quên.” – Làm sao quên được chuyện ngu xuẩn nhất mà hắn từng làm trong đời? Osborne cười khổ, nói – “Không cần “một ngày nào đó”, ngày nào tôi cũng để cho cậu đánh, chỉ cần cậu có thể nguôi giận.”
“Tôi sẽ đánh bại anh bằng chính thực lực của mình, không cần anh nhường.” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo, lại đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó hình trụ vừa to vừa nóng đang đâm vào kẽ mông mình, vẻ mặt lập tức như nuốt phải ruồi.
“Đm anh lại còn động dục nữa?” – Hắn quay đầu lại trừng mắt với Osborne, mà không hề hay biết đôi mắt rực lửa của mình càng kích thích dục vọng của Osborne.
Ngay lúc này đây, Osborne thực sự chỉ muốn đè người nọ xuống, cởi quần cậu ấy ra, làm cho cậu ấy phải oà khóc, lấp đầy cơ thể cậu ấy bằng thứ chất lỏng đặc sệt của mình, để khắp nơi trên cơ thể cậu ấy đều tỏa ra mùi hương chỉ thuộc về riêng mình. Như vậy sẽ không ai có thể đánh dấu cậu ấy, cướp mất cậu ấy nữa!
“Đây là phản ứng tự nhiên, mùi mồ hôi của cậu rất thơm, chắc có chứa một chút pheromone.”
Osborne cảm thấy mình sắp mất kiểm soát đến nơi. Hắn in bờ môi nóng bỏng lên vết sẹo sau gáy thiếu niên rồi mới buông ra.
Chu Doãn Thịnh hung tợn trợn mắt với hắn, tự coi như mình xui xẻo mà che lấy gáy.
Thấy hai người đánh xong, các học viên đều hoan hô khen ngợi Cecil, ngay sau đó liền trông thấy tình trạng của quản sinh đi đằng sau. Vẻ mặt mọi người tức thì trở nên tương đối khó tả. Thứ kia của alpha vốn đã rất lớn, đặc biệt là quản sinh, hắn sở hữu thể chất 3S, một khi hưng phấn tuyệt đối không giấu được, gần như căng rách cả đũng quần.
Đánh đấm kiểu gì mà sao đột nhiên động dục vậy?
Mọi người nhìn về phía Cecil bằng ánh mắt khác lạ, lập tức hiểu tâm trạng của quản sinh. Áo sơ mi của Cecil đã sũng mồ hôi, dính chặt vào người. Hai chấm nhỏ trước ngực như ẩn như hiện, trông hấp dẫn hơn cả không mặc. Tệ hại hơn là, hắn hoàn toàn không hề tự giác mình là omega, lúc này đang kéo vạt áo lên lau mồ hôi, để lộ hõm rốn nhỏ xinh và phần cơ bụng gợi cảm, cảnh sắc quyến rũ đến không nói nên lời.
Tuy rằng hắn đã cắt bỏ tuyến omega, nhưng mồ hôi tiết ra vẫn chứa phần nào pheromone. Mùi hương đó sẽ không khiến người ta phát cuồng, chỉ khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Vài alpha bắt đầu rục rịch, đều muốn đến cạnh Cecil để ngửi kỹ mùi hương trên người hắn, nhưng lại kém Osborne một bước. Lúc này, hắn đã lấy một chiếc khăn bông thật lớn che kín người nọ từ đầu đến chân.
“Đi tắm rửa đi.” – Hắn lau mấy nơi như tóc, cổ, cổ tay cho thiếu niên, sau đó giục hắn nhanh chóng rời khỏi phòng huấn luyện, còn không quên phủ áo khoác của mình lên người hắn.
“Lần này tôi không đạt yêu cầu, khi nào thì kiểm tra lại?” – Đánh Osborne rất thích, Chu Doãn Thịnh bị nghiện.
Osborne cười rộ lên, vò vò mái tóc đen mượt của hắn, nói – “Cuối tuần, nhưng ngày nào tôi cũng có thể dành thời gian luyện tập với cậu. Mau đi đi.”
Chu Doãn Thịnh thế mới vừa lòng rời đi.
Chờ người nọ đi xa, vẻ mặt dịu dàng của Osborne tức thì trở nên nghiêm khắc, chọn một cặp rồi ném vào phòng huấn luyện trọng lực. Thân dưới của hắn vẫn đứng thẳng, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh tự nhiên, các học viên cũng chỉ nhìn một lúc rồi thôi.
Sau khi buổi đánh giá thể lực kết thúc, lời đồn chuẩn tướng Osborne thích Cecil bắt đầu nhanh chóng lan ra khắp trường. Ngâm dịch chữa trị xong, Joshua trở về ký túc xá với bạn mình, nghe tiếng bàn luận xì xầm xung quanh, sắc mặt vừa hồng hào trở lại của cậu ta lại lập tức trở nên tái nhợt.
Khuyên bạn mình đi trước, cậu ta đến phòng giáo vụ xin nghỉ nửa ngày, sau đó lên tàu bay, đi đến biệt thự nhà Matthew.
———————————–
Chập tối, Osborne bận rộn nấu ăn trong bếp, Chu Doãn Thịnh dựa vai vào cửa, dõi theo hắn với vẻ mặt hoài nghi cực độ.
Được hắn nhìn chăm chú, toàn thân Osborne đều trở nên thư thái, chỉ muốn bữa ăn này nấu cả đời cũng không xong. Mấy phút sau, thiết bị liên kết cá nhân của hắn vang lên, ông Matthew gửi tin nhắn yêu cầu hắn lập tức về nhà.
Osborne thầm chửi thề một tiếng, không thể không tắt bếp, để thiếu niên ăn tối một mình.
“Tôi có việc phải ra ngoài một chút, cậu cứ ăn một mình đi nhé. Chẳng phải cậu nói muốn có phòng huấn luyện trọng lực hay sao, dưới tầng hầm có, mật khẩu là Cecil Bernard.” – Hắn xoa nhẹ mái tóc lộn xộn của thiếu niên.
“Tại sao mật khẩu lại là tên tôi?” – Chẳng lẽ người này ngày nào vào phòng huấn luyện cũng phải gọi tên mình một lần? Sao cứ thấy dị dị?
Ánh mắt Osborne hơi đảo quanh, cười nói – “Mật khẩu của cậu là tên cậu, mật khẩu của tôi là tên tôi, tôi cài đặt quyền hạn kép. Được rồi, tôi đi đây, tối nay có thể sẽ không trở về, cậu ngủ sớm một chút, tắm rửa xong nhớ sấy khô tóc.”
Hắn nhắc đi nhắc lại không thấy phiền.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, tự mình dùng bữa, đang nghĩ giá như nấu thừa thì có thể mời Kyle đến ăn cùng thì nghe Osborne nghiêm giọng nói – “Cecil, sau khi tôi đi không được cho bất kỳ ai bước vào, phòng làm việc của tôi có tài liệu quân sự quan trọng.”
“Ok, tôi sẽ không cho người khác vào, kể cả là tôi.” – Chu Doãn Thịnh giơ tay thề.
Osborne cảm thấy giọng mình quá mức nghiêm khắc, nhưng hắn không thể không làm như vậy. Hắn sợ sau khi mình đi, người nọ sẽ gọi Kyle đến chơi cùng. Cậu ấy thích Kyle như vậy, không chừng sẽ ôm cậu ta, hôn cậu ta. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh này, hắn lại muốn giết người.
Hắn nhìn thiếu niên lần cuối, sau đó lên phi thuyền phóng về nhà. Vốn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, không ngờ ông Matthew cũng không lộ diện, mà là trực tiếp sai người dẫn hắn xuống tầng hầm.
Hắn vừa bước vào, cánh cửa nặng trịch được làm từ kim loại PU34 cứng nhất vũ trụ lập tức khép lại, Joshua – lúc này chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng – đang đứng cách đó không xa, đôi mắt toát ra sự quyết liệt và toan tính.
Mùi hương pheromone nhàn nhạt dần dần tràn vào trong mũi, Osborne tức thì hiểu rõ hết thảy, cười lạnh – “Đây chính là cách cậu thực hiện ước mơ của mình? Bán thân thể, hay là phôi thai? Cậu biết không, cậu làm vấy bẩn hai chữ “ước mơ” một cách nghiêm trọng.”