Mục lục
Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 
Chương 66.1: Giới thương nghiệp não tàn này (6) 
 

Diêu Thiên Thiên chưa bao giờ bội phục bản thân mình như giờ phút này, cô thế mà lại bị Tề Lỗi gọi dậy!
 
Chuyện là như vậy, sau khi Tề Lỗi nghênh ngang lái xe rời đi, bỏ lại một mình Mộ Dung Nghiêm đứng đó hít bụi, hai người ở trong một không gian kín đều yên lặng, không nói gì. Có câu nói rất hay, nếu không bạo phát trong yên lặng thì sẽ bị diệt vong trong yên lặng. Vì vậy Diêu Thiên Thiên đã ngủ trong lúc bị diệt vong trong yên lặng! 

 
Cũng không thể trách cô, cô đã thức trắng cả đêm hôm qua rồi! Sáng hôm nay lại chịu kích thích lớn như vậy, xe lái quá ổn định, nhiệt độ trong xe cũng vừa phải, cuối cùng còn ôm tâm lý bình vỡ không sợ mẻ xuất trận...
 
Được rồi, điều cuối cùng mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
 
Bởi vì cho tới giờ cô vẫn là một kẻ hai mặt, một mặt vẫn luôn nằm mơ có thể phát sinh quan hệ gì đó với Tề Lỗi, mặt khác lại vì không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân mà chần chừ do dự. Đến bây giờ, Tề Lỗi vẫn chưa có bạn gái, Diêu Thiên Thiên khẳng định tới 90% vị diễn viên quần chúng ngay đến tên cũng không có trong nguyên tác kia đã bị cô đá bay đi rồi. Nhưng vẫn còn 10% ngoài ý muốn, Diêu Thiên Thiên không thể an tâm hoàn toàn. Dù có lo lắng tới mức nào cũng không thể chơi đùa với Tề Lỗi như vậy. Người đàn ông này rất có sức hút, đừng nói anh hiện tại đã có cái danh thiếu gia Tề, cho dù anh có mặc một bộ quần áo trị giá một trăm tệ đi qua đi lại trên đường thì cũng sẽ có vô số cô gái trẻ tuổi hơn cô chạy tới tán tỉnh!
 
Trong tình huống này, cộng thêm nhu cầu của Tề Lỗi không được thỏa mãn trong nhiều năm, nếu phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, Diêu Thiên Thiên có khóc cũng không có chỗ mà khóc. Gì chứ, vứt bỏ tra nam ngược Tuesday ư? Đừng đùa nữa, để một thanh niên mang tiếng là bạn trai đang ở độ tuổi sung sức quay tay năm, sáu năm, nếu xuất hiện Tuesday thì cũng là do cô tự tạo nghiệt không thể sống! Trong hai năm yêu nhau này, Diêu Thiên Thiên cũng muốn giống như các chính cung nương nương hiền lương thục đức, tìm cho trượng phu của mình vài vị thê thiếp, hưởng thụ cái phúc của sự chung sống hòa bình giữa vợ cả và vợ lẽ!
 
Tình thế hiện tại rất khẩn cấp, cho dù Tề Lỗi có yêu sâu đậm hơn nữa thì anh cũng là đàn ông, cô phải dùng mọi cách để trói anh ấy lại. Ví dụ như trò chơi y tá, trò chơi tiếp viên hàng không, trò chơi hầu gái, trò chơi cô giáo gì gì đó… Mẹ ơi! Không phải đều là cùng một loại thủ đoạn sao?
 
Cho tới hiện tại, Diêu Thiên Thiên không thể không thừa nhận, bản thân đã đạt tới trình độ tinh trùng lên não rồi…

 
Mà hôm nay, sau khi đã phơi bày hết toàn bộ sự thật vẫn luôn bị đè nén trong lòng ra trước mặt Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên lại không hề cảm thấy lo sợ. Điều mà cô nghĩ tới là cuối cùng cũng đã được nói ra rồi o(≧v≦)o~~! Vậy nên cô cũng chỉ có thể cam chịu nhận mệnh thôi….
 
Sau khi thừa nhận, cô vẫn luôn quan sát khuôn mặt của Tề Lỗi, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, từ ngực, tới cánh tay, tới bụng rồi tới cặp đùi. Cô ước gì mình có thể lắp tia X quang lên mắt mình mà nhìn xuyên qua quần áo của Tề Lỗi để ngắm thân thể bên trong của anh! Phải biết rằng quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng cô chưa từng một lần được nhìn thấy thân thể của Tề Lỗi, kể cả nửa người trên cũng không, quả thực là quá bi thảm!
 
Ai ngờ trong lúc cô đang dùng đôi mắt sáng rực nghiên cứu Tề Lỗi, anh đột nhiên quay đầu, mỉm cười nói với cô: “Đừng vội, nhanh thôi.”
 

Diêu Thiên Thiên: “…”
 
Anh có dám nói rõ ràng hơn một chút không, rốt cuộc đừng vội cái gì chứ? Nhanh thôi cái gì? Làm sao anh nhìn ra em đang vội! (Từ ánh mắt đói khát của cô đó ~~~~~)
 
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, nhưng mà Tề Lỗi còn cố tình nói tiếp: “Dì Ngô (bảo mẫu nhà Diêu Thiên Thiên) nói với anh, sáng nay em ăn hơi ít. Anh biết em đói, sắp tới nhà hàng rồi.”
 
Sau đó?
 
Sau đó ư, không có sau đó nữa. Diêu Thiên Thiên lập tức ngửa người ra sau ghế, bắt đầu giả chết…
 
Cô không thể nhìn Tề Lỗi thêm nữa, nhìn nữa là quá tội lỗi rồi! Cô quả thực có cảm thấy đói, nhưng không phải là đói theo nghĩa đen! Lại nói Tề Lỗi, rốt cuộc những lời anh vừa nói với em là thật hay giả vậy? Chẳng lẽ chỉ vì giận dỗi Mộ Dung Nghiêm - một đối thủ trong tưởng tượng thôi sao? Mẹ ơi, rốt cuộc làm sao mới có thể giải quyết cái đầu suốt ngày hiểu sai của cô đây! Loại chuyện này không phải nên trao đổi với nhau trước sao? Hơn nữa…
 
Vì vậy, Diêu Thiên Thiên cứ nghĩ ngợi một hồi, nghĩ đến mức ngủ luôn. Cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì bị Tề Lỗi gọi dậy!
 
Càng mất mặt hơn là, Diêu Thiên Thiên có một tật xấu, chỉ cần tư thế ngủ không chuẩn sẽ không nhịn được mà mở miệng ra, một khi mở miệng thì nước miếng sẽ chảy đầy mặt! Sau khi Tề Lỗi gọi cô tỉnh dậy, anh còn cố tình còn nhẹ nhàng dùng khăn giấy trong xe lau nước miếng trên mặt cô và nước miếng chảy lên ghế dựa!
 
Diêu Thiên Thiên cảm thấy mình nên tự sát để giải thoát thế giới. Vậy mà Tề Lỗi lại xuống xe, đi qua cửa xe bên kia, dịu dàng bế cô ra khỏi xe rồi hôn nhẹ lên má cô, nói: “Kể từ sau khi xác định quan hệ, chúng ta vẫn chưa từng nghiêm túc ở bên nhau. Anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
 
Diêu Thiên Thiên đỏ mặt, giãy dụa một chút trong lòng anh, nói: “Đang trên đường mà, đừng có bế em như vậy, mất mặt lắm…”
 

Tề Lỗi: “Đường nào cơ (⊙_⊙)?”
 
Diêu Thiên Thiên nhìn ngó xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một khu nhà nhỏ trên núi, phong cảnh xung quanh vô cùng đẹp đẽ! Mặc dù cũng có mấy chiếc ô tô riêng đậu gần đó nhưng Tề Lỗi đã lái xe tới sân trong của một căn biệt thự nhỏ riêng biệt, căn bản là không còn người nào khác! 
 
Cho nên nơi này, non xanh nước biếc, những con cá béo múp, lại còn có mỹ nhân cạnh bên, rất thích hợp để đánh dã chiến phải không? Lại nói, lần đầu tiên đã khẩu vị nặng như vậy sao? Nhưng thể chất của cô rất thu hút côn trùng, sẽ bị cắn chết đó!
 
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên đỏ mặt, anh hơi cúi đầu, ghé vào tai cô lên tiếng trêu đùa: “Em lại đang nghĩ cái gì vậy? Có tiện nói cho anh nghe một chút không? Từ lúc nghe thấy những lời em nói ở trên xe, anh cảm thấy hình như anh đã bỏ qua rất nhiều thứ.”
 
Mẹ ơi, BOSS âm trầm, lạnh lùng, ít nói đi theo hình tượng dịu dàng, hài hước thật sự không có vấn đề gì sao? Lại nói Tề Lỗi à, vì sao phong cách của anh suốt ngày thay đổi mãi vậy? Có phải đóng phim đóng đến mức bệnh luôn rồi không? Anh nhìn Diêu Doanh Tâm kìa, vẫn luôn đi theo hình tượng bạch liên hoa yêu thích chị gái; Diêu Đại Vĩ vẫn là ông bố ghét cay ghét đắng nhị thập tứ hiếu*; Mộ Dung Nghiêm thì chung thủy đi theo tuyến đường làm một thiếu niên càng lúc càng biến thái (vẫn luôn tương ái tương sát với cô); Vương Nhị Nha, ngoại trừ ngoại hình có chút yếu đuối thì sau này vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ; Thượng Quan Lẫm từ lúc mười hai tuổi đã bắt đầu trở thành một ông chú già dặn; những thành viên còn lại trong gia tộc Mộ Dung đều học theo Mộ Dung Cần đi theo con đường làm nhân vật phông nền; Nam Cung Tiêu Minh vẫn luôn là một kẻ không đáng tin cậy…
 
* Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. 
 
Mọi người đều rất có ý thức nghề nghiệp, thể hiện bản thân đúng với đặc điểm nhân vật của mình. Còn Tề Lỗi, sao lại có thể từ một cậu bé lưu manh đến một thiếu niên ấm áp, rồi lại tới đại boss với khí thế mạnh mẽ, và bây giờ là một nam chính dịu dàng, thương vợ vậy? Rất chi là…
 
Tuyệt vời! Không hổ là người đàn ông của cô, tất cả đặc trưng của một BOSS nam chính, nam phụ anh đều bao trọn rồi!
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK