Tình yêu là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể khiến cho người ta làm lơ thời gian, địa điểm, nhân vật, thân phận, mấy thứ này ở trước mặt tình yêu đều trở thành mấy nguyên tố nhỏ bé không đáng kể, có thể khiến người ta không thể giải thích được.
Ví dụ như Romeo và Juliet, ngày đầu tiên Romeo bị những cô gái khác vứt bỏ đã yêu Juliet, hơn nữa vừa gặp đã yêu đến mức mỗi ngày đều leo cửa sổ, không có hoa tươi nhẫn kim cương mà vẫn có thể giành được trái tim của Juliet.
Sau cùng, cái khiến cho mọi người kinh ngạc thán phục là, hai đứa nhỏ một đứa mới mười bốn tuổi, còn một đứa thì mới mười sáu tuổi!
Được thôi, nếu bọn họ đã nhỏ tuổi như vậy, thì cũng không cần quá hà khắc khi thảo luận sự thật bọn họ bị tình yêu làm suy giảm sự thông minh nữa.
Điều khiến Phù Vụ Sinh không thể hiểu nổi chính là, tình yêu chỉ là một thứ do hormone Dopamine* sản sinh ra, một hormone có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Thế là cậu ta bắt đầu nghiên cứu thứ kì diệu này, bắt đầu từ phim ảnh trước tiên.
Nhiều người gọi dopamine là “hormone hạnh phúc” bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.
Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.
Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
Xem
mới biết được, ở trước mặt tình yêu, tuổi tác không phải là vấn đề; xem mới biết được, ở trước mặt tình yêu, sống chết không phải là vấn đề; xem mới biết được, ở trước mặt tình yêu, giới tính không phải là vấn đề; xem cuối cùng mới phát hiện ra, ở trước mặt tình yêu, giống loài cũng chỉ là mây bay mà thôi.ười>ần>
Sau khi nghiên cứu các loại tiểu thuyết và đủ loại phim truyện trong nước cũng như ngoài nước, Phù Vụ Sinh cảm thấy, lý thuyết đã không thể làm cậu ta hài lòng, vì thế cậu ta bắt đầu từ thực tế.
Đầu tiên, dùng hành động để làm phong phú lý luận cơ sở của bản thân, lựa chọn ngành tâm lý học; tiếp theo, xâm nhập vào xã hội, lựa chọn làm phục vụ của tiệm cơm, phục vụ của khách sạn tình yêu, và nhiều chức vụ khác, vừa làm giàu túi tiền, lại làm phong phú kiến thức ( o(╯□╰)o ); cuối cùng, chính mình thử yêu một người xem sao.
Bởi vì nhiều lần phá vỡ chuyện yêu đương của người ta, Phù Vụ Sinh cũng thấy trong nước thật sự quá bảo thủ.
Nghe nói phong tục ở nước ngoài không tồi, có thể đứng ở bên đường quan sát.
Vì thế cậu ta mang theo mặt dây chuyền một đôi uyên ương đi nước M học nghiên cứu sinh môn học tâm lý tội phạm (vì nghiên cứu tình yêu và phạm tội có liên hệ với nhau o(╯□╰)o).
Thế nhưng khi tới nước M, mặt dây chuyền hình đôi uyên ương bị rơi vỡ thành hai nửa,nghe nói đôi vợ chồng di cư cũng đã ly hôn!
Phù Vụ Sinh cảm thấy mù mờ, cậu ta đã đưa ra một lựa chọn sai lầm.
Thế nhưng nghiên cứu sinh không phải như mọi người nghĩ, không muốn làm, là có thể không cần làm nữa!
May thay, cậu ta lại quen biết được Tề Miểu, một nữ sinh lớp dưới bị tổn thương vì tình yêu.
(cậu nói ai ( ⊙ o ⊙)?)
Có thể là do cậu ta tương đối nói nhiều (dò hỏi tới cùng), Tề Miểu dần dần mở rộng cửa lòng với cậu ta, kể chuyện cô yêu đơn phương nhiều năm cho cậu ta nghe.
Phù Vụ Sinh chợt phát hiện, hóa ra vừa gặp đã yêu thật sự tồn tại, tuy rằng chỉ là yêu đơn phương, nhưng cậu ta tìm được tia sáng mà mình chưa bao giờ gặp được trên người Tề Miểu.
Vì thế cậu ta kể cho Tề Miểu nghe những gì mình đã nghiên cứu trong mấy năm qua.
Nhưng mà không biết vì sao, Tề Miêu say mê bách hợp, lúc nào cũng gán ghép hai bạn cùng phòng là chị em tốt thành một đôi.
Theo cách nói của Tề Miểu, cuộc sống, là phải tự sướng và lấy chuyện bắt nạt anh trai của cô ấy làm niềm vui.
Sau khi Tề Miểu biết tin Mộ Dung Tường - người mình yêu thầm đính hôn, khoảng thời gian đó cô ấy có chút áp lực, nhưng lại không chịu về ký túc xá chia sẻ bí mật mình chôn giấu nhiều năm như vậy với hai người bạn cùng phòng.
Phù Vụ Sinh nhìn bộ dáng này của cô ấy, không biết vì sao có chút đau lòng, vì vậy cậu ta mời Tề Miểu tham gia hạng mục nghiên cứu của cậu ta, hơn nữa còn hy vọng Tề Miểu trở thành đối tượng nghiên cứu của cậu ta.
Điều kiện là Phù Vụ Sinh sẽ dùng những gì tâm đắc sau nhiều năm nghiên cứu để trợ giúp Tề Miểu thoát khỏi tình cảm yêu đơn phương này.
Tề Miểu đồng ý, hơn nữa sau khi biết Phù Vụ Sinh vốn có ba kế hoạch nghiên cứu, liền vô cùng phối hợp giúp cậu ta triển khai giai đoạn thứ 3 ----- bản thân thử yêu đương một chút.
Bọn họ cùng chung chí hướng hợp tác vô cùng ăn ý, mỗi một ngày cô ấy đều nghiêm khắc dựa theo kế hoạch yêu đương mà Phù Vụ Sinh đã nghiên cứu nhiều năm, đồng thời đã đạt tới tiến độ sau một tháng quen nhau sẽ nắm tay (thật muốn phá hỏng kế hoạch này!).
Bởi vì Phù Vụ Sinh chỉ là nghiên cứu tình yêu trên lý thuyết, cũng chưa thực sự yêu đương bao giờ, cho nên khi nắm tay, cậu ta có hơi do dự.
Cuối cùng vẫn là cô gái bưu hãn khiêng hành lý bằng một tay, đánh thắng được lưu manh - Tề Miểu chủ động nắm tay cậu ta trước.
Khoảnh khắc ấy, Phù Vụ Sinh nhận ra, trong cơ thể mình đã bắt đầu phân bố hormone Dopamine TAT o(≧v≦)o~~!
Cậu ta nhìn lại bảng kế hoạch quen nhau một năm rồi hôn môi, yêu đương hai năm thì bắt đầu làm chuyện đó, bỗng nảy sinh sự xúc động muốn xé bỏ nó.
Hóa ra tình yêu thật sự có thể làm cho con người trở nên không còn lý trí, trở nên xúc động, trở nên chết mê chết mệt.
Khi mới quen Tề Miểu, cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ hay u buồn, bây giờ cô ấy càng ngày càng hoạt bát, cởi mở, hào phóng, vả lại dùng tinh thần hỗ trợ Phù Vụ Sinh nghiên cứu mà trải nghiệm tình yêu.
Cô ấy càng ngày càng hấp dẫn người khác.
Cũng may Tề Miểu là một người trong lòng chỉ có một người, đến chết cũng chỉ có một người, nếu đã quyết định trợ giúp Phù Vụ Sinh nghiên cứu việc quan trọng này, sẽ không dễ dàng lẫn lộn với những yếu tố khác.
Nhưng Phù Vụ Sinh phát hiện, trái tim của chính mình càng ngày càng lo được lo mất.
Cậu ta thậm chí còn mua hết tất cả tạp chí trong nước trong trường, sợ trên đó xuất hiện ba chữ “Mộ Dung Tường” không có chút logic nào, không có chút căn cứ khoa học và thực tế nào!
Quả nhiên tình yêu có thể kéo chỉ số thông minh của con người xuống thấp đến mức đáng sợ.
Phù Vụ Sinh phát hiện hóa ra cao hơn cuộc sống thật sự là nghệ thuật, hormone Dopamine thật đúng là một thứ kỳ lạ.
Cậu ta rất muốn tiêm một mũi Dopamine vào người Tề Miểu, nhưng lại sợ việc này sẽ khiến Tề Miểu càng thích Mộ Dung Tường hơn, đến mức dù chết cũng không thay đổi.
Nghiên cứu của bọn họ kéo dài mấy năm, nhưng mà bởi vì bảng kế hoạch đã bị Phù Vụ Sinh xé bỏ, cho nên chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi.
Làʍ ŧìиɦ cái gì chứ, Phù Vụ Sinh vẫn luôn tự làm khổ tay phải của mình.
Đến tận lúc trở về đất nước của bọn họ, Phù Vụ Sinh lại giống như lúc trước trở về thời gian kiêm chức.
Thỉnh thoảng Tề Miểu sẽ liên lạc với cậu ta, nhưng mà cũng không quá thân thiết.
Cậu ta nghĩ nghiên cứu của bọn họ có lẽ đã kết thúc.
Sau đó vào một buổi tối, Tề Miểu chạy tới nói với cậu ta, Mộ Dung Tường và vợ chưa cưới của anh ta giải trừ hôn ước.
Vì để ăn mừng, cô muốn Phù Vụ Sinh cùng đi uống rượu ăn mừng với cô ấy.
Một đêm đó Phù Vụ Sinh uống rất nhiều rượu, sau đó cậu ta mơ mơ màng màng dắt Tề Miểu vào khách sạn mà cậu ta làm việc để tham khảo thành quả nghiên cứu của cậu ta trong khoảng thời gian này.
Thành quả tương đối bất ngờ là đôi tình nhân Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi.
Trước khi cậu ta ra nước ngoài đã ghi lại câu chuyện về đôi tình nhân này (em gái cấp dưới và ông chủ, nhìn thế nào cũng giống như đang bao nuôi TAT), không nghĩ tới bọn họ có thể tu thành chánh quả, tình yêu thật là kỳ diệu mà.
Nghe được tên của hai người đó, Tề Miểu cười phá lên, cười đẹp cực kỳ.
Phù Vụ Sinh đột nhiên nắm lấy tay Tề Miểu, nghiêm túc nói: “Anh muốn nghiên cứu phải làm thế nào thì Dopamine mới có ảnh hưởng riêng lên người một đối tượng.
Anh có thể tiêm vào người em thuốc ức chế hormone Dopamine, giúp em buông bỏ tình cảm với Mộ Dung Tường, sau đó lại tiêm Dopamine một lần nữa khiến em thích anh có được không?”
Tề Miểu nhìn cậu ta ta trong chốc lát, bất ngờ nhào tới cắn cắn môi cậu ta, nói: “Con mọt sách, nhà khoa học điên, một người cuồng nghiên cứu! Tình cảm thần kì như vậy, sao có thể dùng hormone Dopamine để giải thích chứ!”
Giờ phút ấy, Phù Vụ Sinh cảm giác được lượng Adrenaline* trong người cậu ta điên cuồng tăng lên.
Cậu ta ôm lấy Tề Miểu hôn thật sâu, sau đó nói: “Trong kế hoạch của anh, quen nhau hai năm là có thể làʍ ŧìиɦ, chúng ta đã hoãn lại mấy năm rồi.”
*Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận.
Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
Tề Miểu:…
“Nếu em đồng ý, anh có thể lấy laptop, viết lại hết toàn bộ suy nghĩ trong quá trình đó được không?” Phù Vụ Sinh nghiêm túc hỏi.
Tề Miểu: Anh, cút, đi, cho, tôi!
Ngày Tề Miểu dắt Phù Vụ Sinh ra mắt người nhà---
Tề Lỗi:…
Diêu Thiên Thiên:…
Phù Vụ Sinh: (⊙ o ⊙) A! Tôi có thể tiếp tục nghiên cứu sinh hoạt của bọn họ sau khi kết hôn!
Tề Miểu:…
Tề Lỗi: “ Nếu là cậu ta, anh sẽ không đồng ý!”
Diêu Thiên Thiên tỏ vẻ phu xướng phụ tùy, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của chồng yêu.
Diêu Doanh Tâm tỏ vẻ tuy rằng cô ta không có quyền gì để lên tiếng, nhưng mà cô ta ủng hộ chị gái.
Tề Miểu cực kỳ bình tĩnh mà gọi một tiếng: “ Mẹ ~~~~~”
Lưu Minh Yến cầm dép lê lao tới đập lên đầu con trai, nói: “Ai dám không đồng ý! Con có biết em gái con đã là một nữ tiến sĩ, tìm bạn trai dễ dàng lắm hả? Mẹ đã chuẩn bị tốt khả năng nó là bách hợp, thất vất vả mới có đàn ông chịu cưới nó.
Ai dám ngăn cản, ai dám không đồng ý hả!”
Ba Tề: Tôi phụ xướng phu tùy.
Vì thế Tề Miểu và Phù Vụ Sinh kết hôn!
Đêm tân hôn.
Phù Vụ Sinh: “Có thể ghi hình lại toàn bộ quá trình để làm tư liệu cung cấp cho nghiên cứu không?”
Tề Miểu: Anh, cút, đi, cho, tôi!
Bầu không khí sát thủ bao trùm Phù Vụ Sinh.
Đến tận bây giờ vẫn không ai có thể vượt qua được phạm vi sát thương vô hạn như vậy, bao gồm cả cậu ta..
Danh Sách Chương: