Chương 35.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ
Trong hôn lễ này là lần đầu tiên Diêu Thiên Thiên gặp được Mộ Dung Tường - người anh trai mặt lạnh tim lạnh kia. Là một trong những người lên sân khấu đại diện cho nhà gái, ngay từ ánh mắt đầu tiên Tề Miểu đã nhìn thấy Mộ Dung Tường. Một Tề Miểu kiên cường độc lập, lần đầu tiên gặp được Mộ Dung Tường đã lộ ra biểu cảm trồng cây si cùng với dáng vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ. Diêu Thiên Thiên nhìn thấy nhưng lại không có cách nào ngăn cản, bởi vì cô không thể ngăn cản đôi mắt của Tề Miểu, càng không thể ngăn cản Mộ Dung Tường tham dự hôn lễ.
Đáng buồn nhất chính là, Tề Miểu nhìn Mộ Dung Tường, nhưng đôi mắt của hai anh em nhà Mộ Dung lại đều đặt ở trên người Diêu Doanh Tâm.
Đúng vậy, Diêu Doanh Tâm và Diêu Đại Vĩ cũng đến tham dự hôn lễ. Biểu cảm trên mặt Diêu Đại Vĩ vô cùng kỳ lạ, mang theo vẻ không cam lòng cùng với tức giận. Ngay cả lúc kính rượu ánh mắt của ông ta vẫn luôn nhìn theo Vương Nhị Nha, lại còn chứa đựng một chút cảm tình. Quả nhiên có người tranh đoạt thì mới là đồ tốt. Diêu Đại Vĩ một lần nữa đã đánh tan giới hạn trong lòng Diêu Thiên Thiên. Cô thật sự rất muốn ngược đãi ông ta!
May là mấy năm nay Diêu Đại Vĩ đã học được cái gì gọi là phong độ, trong hôn lễ vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, lời chúc phúc cũng không len lén ám chỉ này kia. Trái ngược với ông ta, Mộ Dung Cần lại vô cùng đắc ý, còn cố tình ghé vào bên tai Diêu Đại Vĩ nói một câu: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
Cảm ơn vì điều gì... trong lòng hai người rất rõ ràng. Mặt Diêu Đại Vĩ lại càng tối sầm lại.
Ai nấy cũng đều cười rất vui vẻ, chỉ có con gái của cô dâu là Diêu Thiên Thiên lại tỏ ra bất mãn theo đúng kế hoạch. Cô không nói một lời nào trong bữa tiệc, cũng không chịu phối hợp, xụ mặt cáu gắt cho Mộ Dung Cần xem. Buổi tối nay còn có một nhiệm vụ quan trọng, chính là liều mạng khóc ở trong phòng. Như vậy thì Vương Nhị Nha sẽ có lý do không “động phòng hoa chúc” với Mộ Dung Cần.
Nhưng trong giờ phút này, không phải là cô đang diễn kịch, mà thật sự đang thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy mọi thứ xung quanh. Cô tự mình tách rời khỏi thế giới, thế giới cũng xa lánh cô. Cho dù cô có cố gắng thế nào, cốt truyện vẫn sẽ đi theo hướng đã định. Mọi thứ trước giờ cô liều mạng làm đều là phí công.
Nói thế nào đi chăng nữa, cô chỉ là một độc giả, một người ngoài cuộc, không có cách nào dung nhập vào thế giới này. Cô chỉ có một mình…
Diêu Thiên Thiên đột nhiên có cảm giác vô cùng cô độc. Cô tự ôm lấy thân hình tròn trịa của mình, lén chạy ra ngoài đại sảnh, đứng soi gương ở bồn rửa tay.
Một thân hình cao lớn xuất hiện ở phía sau lưng cô, chỉ dùng một tay đã bế được Diêu Thiên Thiên lên. Mùa đông này Diêu Thiên Thiên đã béo lên gần mười ký, muốn thoải mái bế cô lên thì bắt buộc phải có lực cánh tay tương đương mới được.
“Đây là WC nữ.” Diêu Thiên Thiên dụi dụi vào lòng Tề Lỗi, không biết vì sao cô đột nhiên rất muốn làm nũng.
“Ừm, anh nhớ em.” Tề Lỗi lúc nào cũng thẳng thắn như thế.
“Lâu như vậy không đến thăm em, nhìn thấy em còn trốn tránh!” Diêu Thiên Thiên giống như muốn bộc lộ tất cả cảm xúc trong lòng ra, không chút nương tay ra sức đánh vào người anh.
“Là anh không đúng, em dùng sức đánh anh cho hả giận đi.” Tề Lỗi không hề né tránh, để mặc cho Diêu Thiên Thiên đánh mình, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái .
Lúc trời vào hạ anh nhớ Diêu Thiên Thiên đến điên lên được, muốn ôm cô gái bé nhỏ này vào lòng, muốn thương cô, muốn hôn cô. Khi vào thu rụng lá, nhớ cô, muốn gặp cô, muốn mang cô ra ngoài chơi, muốn khoe cho cô thấy công xưởng nhỏ của mình. Thời điểm trời vào đông lạnh giá, lại muốn đưa cô đi ngắm trận tuyết đầu tiên, in dấu chân của hai người trên nền tuyết. Ngay cả lúc mệt nhọc lại muốn nằm trên chiếc giường màu hồng phấn, ôm cơ thể ấm áp của cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Tề Lỗi biết tình cảm của mình có vấn đề, muốn né tránh, nhưng càng trốn tránh lại càng nhớ mong. Mỗi một ngày tuyết rơi, anh đều chạy đến trước cổng trường học của Diêu Thiên Thiên, đứng nhìn cô bé tròn trịa đẩy người đàn ông đến đón mình ra, một thân một mình gian nan bước từng bước về nhà.
Muốn bước tới ôm lấy cô, bế cô ngồi lên chiếc xe của mình rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống.
Cho đến ngày hôm nay, khi nhìn thấy cô bé cô đơn tuyệt vọng chứng kiếnn mẹ của mình kết hôn với người đàn ông khác, Tề Lỗi đau lòng đến nỗi không thể nào thở nổi. Anh không thể kìm nén được nữa, vội vàng chạy vào WC nữ ôm lấy cục bột béo, cũng không tiếp tục che giấu tình cảm của mình mà thẳng thắn thừa nhận
Cứ như vậy đi, có lẽ sang năm lớn hơn một tuổi sẽ quên mất tình cảm của bản thân thôi. Hoặc cũng có thể nó sẽ kéo dài mười năm hai mươi năm nữa cũng được. Nếu có thể quên thì vẫn là anh em, có đứa em gái tròn trịa đáng yêu như vậy cũng rất không. Nhưng nếu còn nhớ rõ, vậy thì...
Ánh mắt của Tề Lỗi tối lại, anh ôm lấy Diêu Thiên Thiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô. Một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đôi môi của Tề Lỗi.
“Không đau không đau, hôn rồi sẽ không khó chịu nữa.” Anh học theo cách của mẹ khi còn nhỏ, vụng về an ủi cô bé.
Hai má Diêu Thiên Thiên lập tức đỏ ửng lên, cô dùng nắm tay đánh vào người Tề Lỗi: “Người xấu! Nửa năm không đến thăm em! Em vô dụng như vậy, làm cái gì cũng không xong, vừa béo vừa ngu!”
Cô chỉ muốn bộc lộ cảm xúc của mình với Tề Lỗi, lại ngoài ý muốn nhận được một cái ôm ấm áp nồng nhiệt hơn.
“Ừm, cứ khóc, cứ mắng, cứ đánh đi, em vẫn là Thiên Thiên, đầu trọc lốc, em gái heo, cục bột béo của anh.” Tề Lỗi nhỏ giọng thì thầm bên tai Diêu Thiên Thiên. Anh đang trong thời kỳ vỡ giọng nên âm điệu khàn khàn rất khó nghe, nhưng không biết tại sao giọng vịt đực này lại cực kỳ có cảm tính.
Đánh đủ rồi, Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tề Lỗi trong chốc lát. Sau đó cô đột nhiên giơ tay nhéo mặt anh: “Sự tồn tại của em vẫn có ý nghĩa nhá. Con đê ngàn dặm vẫn có thể sụp bởi tổ kiến. Cho dù hiện tại mọi chuyện vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng em vẫn sẽ nỗ lực!”
Tề Lỗi không hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn cưng chiều cô như trước, gật đầu nói: “Ừm! Thiên Thiên lợi hại nhất!”
“Phải vùng lên!” Diêu Thiên Thiên dùng sức vỗ bả vai Tề Lỗi.
“Ừm!”
“Phải khôi phục hàm răng xinh đẹp!”
“Ừm!”
“Phải thay đổi vận mệnh!”
“Ừm!”
“Phải giảm béo!”
“...Ừm?” cái này không cần, nặng cỡ nào anh đều có thể ôm được!
“Phải...”
“A - biến thái! Có đàn ông vào WC nữ, cút đi!”
“...”
“Ngu ngốc, còn không mau chạy, muốn bị cô ta dùng gót giày đánh chết hả!”
“Ừm!”
Tề Lỗi ôm Diêu Thiên Thiên liều mạng chạy. Anh thật sự rất muốn ôm cô cứ như vậy chạy cả đời.
Tác giả có lời muốn nói: “ Muốn cập nhật gấp đôi thì gấp đôi.
Trời má, chương này viết theo cảm tính... phát huy thất thường vì không còn chút sức lực nào! Chắc chắn là vì hôm nay tôi đăng hai chương...
Được rồi, ngẫu nhiên lừa tình một chút thôi.
Còn nữa, chương tiếp theo sẽ là năm năm sau nha... Má nó, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!
Danh Sách Chương: