Chương 2: Cốt truyện này thật đúng là gạt người mà ( 2 )
Nếu nói Diêu Thiên Thiên là “bia đỡ đạn” lớn nhất trong bộ truyện máu chó này, thì “vật hy sinh” thứ hai không ai khác chính là mẹ của Diêu Doanh Tâm và Diêu Thiên Thiên - Vương Nhị Nha.
Chỉ cần nhìn vào cái tên Vương Nhị Nha này thôi, chúng ta đã có thể thấy được dụng tâm của tác giả đối với mẹ Diêu hiểm ác thế nào. Gọi tên bà còn không bằng gọi bà là mẹ Diêu. Mẹ Diêu là một người phụ nữ nông thôn bảo thủ, môn đăng hộ đối gả cho nhà hàng xóm là Diêu Đại Vĩ. Vợ chồng bọn họ vẫn luôn cố gắng cày cấy, dù trải qua những ngày tháng vất vả nhưng cuộc sống có thể nói là ấm no đầy đủ.
Đột nhiên vào một ngày đẹp trời, Diêu Đại Vĩ trúng xổ số có giải thưởng lên tới 500 vạn. Mặc dù 500 vạn ở Trung Quốc có thể coi là một số tiền lớn, nhưng cùng lắm cũng chỉ được xem là triệu phú mà thôi. Có điều sau khi Diêu Đại Vĩ đi đổi tiền xong, ông ta cũng không mang về nhà cho vợ mà chạy đi mua cổ phiếu. Trong vòng 3 ngày, giá trị của cổ phiếu trong tay ông ta đã nhảy lên hàng chục rồi đến hàng trăm vạn. Ngay lập tức, Diêu Đại Vĩ từ một triệu phú trở thành một tỷ phú. Hơn nữa ông ta cũng có khả năng quan sát nhạy bén (nhờ bàn tay vàng của tác giả), lừa người góp vốn đầu tư. Trong vòng nửa năm đã trở thành cổ đông lớn của mấy xí nghiệp, rồi đột nhiên được đề cử lên làm giám đốc.
Từ đó trở đi, đồng chí Vương Nhị Nha hiền lành chất phác của chúng ta lập tức rơi vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Người chồng chăm chỉ, tốt bụng của bà đã biến thành một kẻ giàu có, đầy mưu kế và độc đoán nhờ “bàn tay vàng” chết tiệt kia. Ông ta học được cái gì gọi là tắm thảo mộc, massage,… hưởng thụ một cuộc sống đúng nghĩa của một nhà giàu mới nổi, không những thế còn nuôi thêm bà hai, bà ba, bà bốn. Mỗi khi Vương Nhị Nha giận dữ chửi mắng hành vi của ông, Diêu Đại Vĩ lại chỉ vào đứa con gái nhỏ mới sinh không lâu Diêu Thiên Thiên, dùng những lời lẽ cay nghiệt vô liêm sỉ nói bà chỉ sinh được mỗi một đứa con gái cho nhà họ Diêu, sau này nhà họ Diêu sẽ không có người nối dõi linh tinh…
Vì thế, Vương Nhị Nha chỉ có thể nén nỗi uất hận trong lòng, bà lại sinh thêm một đứa bé nữa. Đứa bé này chính là nữ chính Diêu Doanh Tâm xinh đẹp, thuần khiết, đáng yêu của chúng ta.
Khi mang thai Diêu Doanh Tâm, Diêu Đại Vĩ đã đưa Vương Nhị Nha đến bệnh viện để siêu âm, ông còn tỏ vẻ “nếu là con gái thì sẽ phá thai”. Ai biết, lúc nhìn qua màn hình siêu âm thấy bóng dáng nho nhỏ của thai nhi còn chưa thành hình kia, ánh mắt của Diêu Đại Vĩ lập tức dán chặt vào nó gần một giờ đồng hồ, sau đó ông mới thở dài một hơi, nói: "Đây là con của tôi, tôi yêu nó, tuyệt đối sẽ không bỏ con bé chỉ vì nó là con gái."
Và cũng từ lúc ấy, Diêu Đại Vĩ liền đuổi hết đám tình nhân của mình đi, tận tình chăm sóc Vương Nhị Nha để bà có thể an tâm dưỡng thai. Mỗi ngày ông đều “liếc mắt đưa tình” với bụng của Vương Nhị Nha, từ một “thổ hào nhà giàu mới nổi” biến thành một “soái đại thúc” ân cần dịu dàng. Vương Nhị Nha còn cho rằng chồng mình đã “hồi tâm chuyển ý”, lại không ngờ rằng đây là do vầng hào quang “bàn tay vàng” đã đập trúng vào đầu của chồng mình, biến Diêu Đại Vĩ trở thành nạn nhân đầu tiên trong dàn hậu cung của nữ chính.
Độc giả Diêu Thiên Thiên nhịn không được cảm thán: Quả nhiên ông ta đã yêu phải “nòng nọc nhỏ” của mình.
Nhưng cuộc sống hạnh phúc này đã đi đến hồi kết kể từ khi Diêu Doanh Tâm bị lừa bán đi. Diêu Đại Vĩ phát điên phát rồ tìm kiếm con gái yêu của mình khắp nơi. Hơn nữa còn đổ mọi tội lỗi lên đầu Vương Nhị Nha và Diêu Thiên Thiên. Từ đây, hai mẹ con bọn họ sống trong cảnh “ăn bữa nay lo bữa mai”, mỗi ngày đều phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Diêu Đại Vĩ.
Vương Nhị Nha cứ như vậy càng ngày càng trở nên tiều tụy, sau đó rời xa nhân thế. Mà Diêu Thiên Thiên lớn hơn Diêu Doanh Tâm hai tuổi lại phải học cách sống một mình bên trong căn biệt thự rộng lớn. Từ nhỏ, cô ta chỉ có một con chó Husky tên là Tiểu Bát bầu bạn. Ngay cả bảo mẫu sau khi nhìn thấy những bức ảnh đáng yêu của Diêu Doanh Tâm, lập tức đổ mọi tội lỗi lên đầu Diêu Thiên Thiên, trách cô ta để Nhị tiểu thư đi lạc.
Nhưng nguyên nhân dẫn tới chuyện Diêu Doanh Tâm bị lừa bán là gì? Vì từ đầu tác giả cũng không nói rõ chi tiết, chỉ nói Diêu Doanh Tâm bị lừa bán, thế nên mãi đến khi Diêu Thiên Thiên xuyên đến đây, cô mới biết rõ chân tướng sự việc...
Diêu Đại Vĩ, một nhà giàu mới nổi, gia tài bạc triệu như ông ta lại tới sân bay bằng cách ngồi phương tiện giao thông công cộng chứ không phải là đi xe riêng?! Định bủn xỉn đến chết à, hay là quá keo kiệt, hoặc là sợ tốn tiền?
Tất nhiên đều trật lất hết. Xét đến cùng cũng là do Diêu Doanh Tâm thủ thỉ bên tai ông ta một câu: "Ba ba, con chưa được đi xe bus công cộng bao giờ." Thế là Diêu Đại Vĩ không chút chần chừ liền đồng ý.
Thật ra việc chưa từng được đi phương tiện giao thông công cộng là bởi vì cho đến khi Diêu Doanh Tâm hai tuổi, Diêu Đại Vĩ cũng chưa một lần mang cô ta ra bên ngoài chơi. Ông ta thế nhưng sợ, đứa, con, gái, yêu, của, mình, bị, tên, đàn, ông, nào, đó, bắt, về, làm, vợ!
Không hổ là nạn nhân đầu tiên của nữ chính. Diêu Đại Vĩ chính là người hiểu rõ nhất về vầng hào quang “bàn tay vàng” của con gái mình.
Vì thế, sự thật về vụ bắt cóc Diêu Doanh Tâm đã bị vạch trần, hung thủ chỉ có một, đó chính là cô ta!
Diêu Thiên Thiên là một vị độc giả mới xuyên vào thế giới này. Cô cố gắng nhớ lại cốt truyện, suy xét cặn kẽ từng chi tiết một, cuối cùng cũng rút ra được một kết luận – thế giới bắt đầu tan vỡ chính là ở thời điểm này.
Nếu như Diêu Doanh Tâm không bị bắt cóc. Có lẽ cô ta sẽ không biết anh em nhà Mộ Dung, không gặp được Nam Cung Tiêu Phong và sẽ không cứu được Thượng Quan Lẫm. Từ nay về sau, bốn nam chính lớn sẽ chỉ là những người qua đường. Còn Diêu Đại Vĩ cũng sẽ không vì chuyện mất đi con gái mà “thoát thai hoán cốt”, trở thành một kẻ độc đoán, thâm sâu, nhiều tiền nhất Trung Quốc. Vương Nhị Nha cũng sẽ không vì chuyện này mà u buồn đến chết. Và Diêu Thiên Thiên sẽ không vì chuyện bị kỳ thị từ nhỏ mà phát triển thành tính cách âm u quái gở, lại càng không xuất hiện chuyện cô ta ngẫu nhiên phát hiện ra vị hôn phu Mộ Dung Nghiêm của mình yêu phải đứa em gái đã cướp đi mọi thứ của bản thân.
Tóm lại, bây giờ Diêu Thiên Thiên phải lập kế hoạch để ngăn cản mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai... Cô phải dốc toàn lực ngăn cản chuyện nữ chính bị bắt cóc. Thà rằng cô thay nữ chính bị bán đi, cũng không thể để cho Diêu Doanh Tâm phát triển cái cốt truyện não tàn này được.
Vậy là trước một ngày cả nhà xuất phát đi du lịch, Diêu Thiên Thiên thử dùng giọng điệu “trẻ nhỏ nũng nịu” bàn chuyện này với Diêu Đại Vĩ. Cô lấy lý do vì xe bus công cộng có rất nhiều người, vô cùng nguy hiểm, nói không chừng sẽ có vài người đàn ông mơ ước em gái xinh đẹp, đáng yêu, thuần khiết, vô tư, lương thiện, chân thành của bọn họ. Vì bảo đảm sự an toàn cho em gái, gia đình chúng ta vẫn nên đi xe riêng thôi.
Xét thấy Diêu Thiên Thiên nói một đống từ ngữ tốt miêu tả em gái của mình như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Diêu Đại Vĩ mỉm cười khen ngợi đứa con gái lớn của mình, sau đó ông cũng bắt đầu ngồi suy xét lại vấn đề này.
Tất nhiên, vấn đề này không thể nói ra trước mặt nữ chính từ nhỏ đã cố chấp (ngu ngốc), kiên cường (ảo tưởng) của chúng ta được. Thế nên Diêu Thiên Thiên gắng gượng đợi “vú em toàn năng” dỗ dành Diêu Doanh Tâm đi ngủ xong, mới dám vụng trộm kéo “bố già” ra nói chuyện. Giờ đã là mười giờ đêm, cô hiện tại chỉ là một đứa bé bốn tuổi, mà cơ thể của trẻ con thì lại vô cùng yếu ớt, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, thực sự là rất khó để chịu đựng cái cảm giác mệt nhọc này. Nhưng dù cô có hành động kín đáo thế nào, vẫn bị nữ chính “vô địch” nghe trộm được. Chỉ thấy cửa phòng ngủ của Diêu Đại Vĩ và Diêu Doanh Tâm mở ra một cái khe nhỏ (đương nhiên là bọn họ ở cùng một phòng), cái đầu nhỏ đáng yêu của Diêu Doanh Tâm thò vào, nghẹn ngào nói với Diêu Đại Vĩ: "Ba ba, chúng ta không thể đi xe bus sao?"
"Chuyện này..." Nhà giàu mới nổi Diêu Đại Vĩ đứng trước cuộc giao tranh giữa “sự an toàn của con gái cưng” và “nước mắt của con gái cưng”.
"Ba ba... Trên TV những bạn nhỏ khác cũng đi xe bus tới công viên, vì sao con không được đi? Khó khăn lắm ba ba mới cho con ra ngoài... Con sẽ không hỏi lý do vì sao ba ba không cho con đi công viên. Nhưng vì sao ngay cả xe bus công cộng cũng không cho con đi?" Nước mắt của bé Doanh Tâm bùm bùm rơi xuống như mưa.
Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là cô ta đòi đi Maldives để du lịch.
Diêu Đại Vĩ bị nước mắt của con gái cưng đánh cho tơi bời, ông lập tức sửa miệng hứa sẽ cho cả nhà cùng ngồi xe bus công cộng, lúc này mới khuyên được Diêu Doanh Tâm đi ngủ.
Diêu Thiên Thiên còn muốn nói gì, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Diêu Đại Vĩ ngắt lời: "Ba biết ngày mai phải làm gì, con ra ngoài đi, đừng quấy rầy ba và Doanh Tâm."
Đừng quấy rầy cái gì? Đừng quấy rầy nòng nọc trưởng thành của ông bắn nòng nọc vị thành niên sao?
Đúng là cái đồ cầm thú!
Diêu Thiên Thiên nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ. Thôi bỏ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm thì ngày mai cô coi chừng Diêu Doanh Tâm thật chặt, không để cho bọn buôn người mắt mù túm được cô ta.
Chẳng qua, với cái trình độ máu chó của cốt truyện này, mọi việc thật sự sẽ diễn ra thuận lợi sao?
Danh Sách Chương: