Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 52.2: Cốt truyện này đã thay đổi (12)
Hai chị em vui vẻ gọi tài xế chuẩn bị đi shopping. Xe vừa mới đi ra ngoài cửa, họ đã trông thấy một chiếc xe đua rất bắt mắt lao nhanh từ trong cổng của một căn biệt thự cách đó không xa, hơn nữa còn rất kiêu ngạo lướt qua trước cửa nhà họ, dù đã va chạm nhẹ vào xe của họ nhưng cũng chẳng mảy may quan tâm, cứ tiếp tục phi về phía trước.
Diêu Thiên Thiên: “…”
Không phải là lái quá nhanh, mà là bay quá thấp rồi! Có bản lĩnh thì lái máy bay phản lực đi, lái con xe Jaguar thì tính là cái thá gì!
Sắc mặt Diêu Thiên Thiên không tốt nhưng tài xế lại vô cùng bình tĩnh nói với họ: “Yên tâm đi, xe của chúng ta là xe Hummer, còn là phiên bản cao cấp.”
Diêu Thiên Thiên, Diêu Doanh Tâm: “…”
Quả thực là cao cấp, cho dù vừa mới bị một con Jaguar cọ qua nhưng không hề bị tróc một miếng sơn. Trong lòng Diêu Thiên Thiên thoải mái hơn nhiều, cô dịu dàng xoa đầu Diêu Doanh Tâm vẫn đang tức giận bên cạnh, ôn tồn dạy dỗ: “Tâm Tâm nhớ nhé, người lái xe mà không tuân thủ quy tắc giao thông đều không phải người tốt.”
Vốn đã luôn nghe theo chị gái, giờ Diêu Doanh Tâm càng thêm kiên định, gật đầu hưởng ứng: “Đều không phải người tốt!”
Hai chị em vui vẻ quét sạch các cửa hàng xa xỉ ở thành phố Y. Mẹ ơi, cái cảm giác mua đồ không cần nhìn giá này tuyệt vời biết bao! Cuối cùng Diêu Thiên Thiên cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác của một phú bà giàu có. Ba dượng Mộ Dung có bao nhiêu tiền chưa tính, riêng mẹ Nhị Nha của cô cũng là một tỷ phú giấu mặt. Cổ phần mà năm đó Diêu Đại Vỹ chia cho bà hiện tại đã tăng lên mấy chục lần, hoa hồng thu về mỗi năm cũng tăng lên một tầm cao mới. Hiện tại, Vương Nhị Nha không còn gửi tiền định kỳ vào tài khoản của Diêu Thiên Thiên nữa mà để Mộ Dung Cần lập cho cô một quỹ ủy thác. Đợi sau khi Diêu Thiên Thiên trưởng thành, cô sẽ có rất rất rất nhiều tiền.
Về phần Diêu Doanh Tâm, là nữ chính, từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ thiếu tiền. Diêu Đại Vĩ là kẻ có tiền, công nhận, dù tương lai ông ta có phá sản thì cô ta vẫn là con gái của Vương Nhị Nha. Nghe nói, mẹ Nhị Nha cũng đã chuẩn bị lập quỹ ủy thác cho Tâm Tâm rồi, chỉ cần quyền nuôi dưỡng tới tay bà, quỹ này sẽ lập tức có hiệu lực.
Trước giờ, Diêu Doanh Tâm chưa từng được dạo phố vui vẻ như vậy. Cô ta vẫn là một cô gái có tâm hồn thiếu nữ, yêu thích những thứ đồ xinh đẹp, rực rỡ. Ở trong nước, mỗi lần cô ta ra ngoài chơi đều bị hạn chế thời gian, còn phải liên tục ứng phó với các cuộc điện thoại của Diêu Đại Vĩ, có mua quần áo đẹp cũng không dám mặc lên người. Hiện giờ cuối cùng cũng đã được tự do, đương nhiên cô ta cứ thế mà chơi hết mình!
Cũng may, cả hai người đều không phải là người thích khoe của. Họ chỉ mua đồ mình thích, không mua đồ quý giá. Loại chuyện nhàm chán như mua một đống đồ mình không thích chỉ để chạy theo trào lưu thì họ sẽ không làm.
Đi dạo nửa ngày trời, quần áo trên người họ cũng đều thay đổi hết một lượt. Diêu Doanh Tâm khoác lên mình một bộ váy công chúa tay bồng, Diêu Thiên Thiên lại diện một thân quần áo tựa như một chàng cao bồi miền Tây lạnh lùng khí phách. Hai người cùng ngồi trong quán ăn kem. Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, Diêu Thiên Thiên nhìn thấy dáng vẻ trung tính của bản thân và hình ảnh Diêu Doanh Tâm trắng mịn đáng yêu tràn đầy nữ tính, thỉnh thoảng Diêu Doanh Tâm còn liếm kem trên tay cô, tình cảnh này…
Cô thật sự rất muốn khóc…
Diêu Thiên Thiên đang không ngừng tránh né đầu lưỡi muốn vươn tới cướp kem của Diêu Doanh Tâm thì đột nhiên nhìn thấy con xe Jaguar bị xước một vết sơn dừng trước cửa quán. Ngay sau đó, một thiếu niên ôm eo một chị gái phương Tây còn cao hơn cả mình bước vào bên trong.
Diêu Thiên Thiên: “…”
“Chị ơi, cái xe này nhìn quen quá, chỗ bị xước nhìn cũng rất quen.” Diêu Doanh Tâm mở to đôi mắt long lanh ngây thơ hỏi, tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cậu thiếu niên mới bước vào nghe rõ mồn một.
Diêu Thiên Thiên: “…”
Em gái à, em thật sự ngây thơ vô tội hay đang cố ý vậy? Được rồi, Diêu Doanh Tâm trong nguyên tác chính là như vậy, luôn luôn vô tình chọc phải phiền phức, vô tình hấp dẫn đàn ông, lại vô tình bôi đen lại nữ phụ muốn hại mình. Trong nguyên tác, cô ta thật sự không cố ý, tất cả chỉ là do tác giả quá mạnh mà thôi, nhưng hiện tại…
Thấy Diêu Doanh Tâm khẽ mỉm cười rồi len lén nháy mắt với mình, Diêu Thiên Thiên có cảm giác cô đã biến một bông sen trắng* chân chính thành một bông sen trắng giả tạo. Như vậy có ổn không, thực sự có ổn chút nào không hả?
*Bản gốc là bạch liên hoa: Con gái thuộc dạng "bạch liên hoa" có hai kiểu. Một kiểu "bạch liên hoa" thuộc người tử tế, vô hại, trong sạch và không tâm cơ, đúng như biểu tượng của bông sen trắng thanh khiết. Kiểu còn lại chính là đạo đức giả. Những nàng "bạch liên hoa" chốn công sở luôn thể hiện mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối.
Diêu Doanh Tâm nói tiếng Trung, chị gái phương Tây ngực bự nghe không hiểu nhưng rõ ràng cậu thiếu niên Trung Quốc kia lại nghe hiểu từng chữ. Cậu ta liếc nhìn vài người xung quanh, rồi lại nhìn chiếc xe Hummer đang đỗ trước cửa qua cửa sổ, gương mặt đẹp trai nguy hiểm dần đen lại.
Chị gái phương Tây gọi đồ uống rồi cùng nói chuyện với cậu thiếu niên kia. Thế nhưng cậu thiếu niên vẫn luôn lơ đãng nhìn sang hai chị em bọn họ. Diêu Doanh Tâm vừa cảm nhận được ánh mắt của cậu ta liền quay ra nhìn thẳng vào cậu ta, dùng tay kéo mắt xuống lè lưỡi, làm mặt quỷ, sau đó còn dùng hai tay làm cử chỉ “Khinh bỉ”.
Mặt thiếu niên lại càng đen hơn.
Diêu Thiên Thiên: “…”
Vì sao cô lại có một loại dự cảm không may rằng NPC của phụ bản mới đã được kích hoạt nhỉ?
Danh Sách Chương: