Cuộc đời của Lâm Trác Úy thực sự lắm thăng trầm.
Vì chữa bệnh, anh cứu cô cả của nhà họ Lý, sau này trở nên giàu có, gả vào một gia đình giàu để ăn bám.
Cũng vì chữa bệnh, anh lại đắc tội với Triệu Hổ, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.
Ha ha ha...!
Phụ nữ đều là những thế lực thị giác.
Cuộc sống của anh hiện tại, anh nghiên cứu sách y học hàng ngày, và thỉnh thoảng ra ngoài đường kiếm tiền tiêu xài.
Nhà họ Lý chưa bao giờ liên lạc với Lâm Trác Úy sau khi vụ việc xảy ra, họ mong muốn giữ mọi thứ trong sạch miễn là đến lúc đó không liên quan đến nhà bọn họ.
Tất cả mọi thứ...!
Đều đang chờ đợi phản ứng của nhà Triệu Hổ.
Bọn họ muốn trả thù hay là muốn tính sổ, sau hết thảy đều đến tìm Lâm Trác Úy đi.
Ba ngày sau...!
Trong bệnh viện.
Triệu Hổ vẫn đang nằm nghỉ ngơi, lãnh đạo phía trên cử người đại diện đến gặp.
Khi hay tin ông ta làm việc quá sức phải nhập viện, người được phái tới gửi lời hỏi thăm còn bày tỏ:
"Anh Triệu phải chú ý sức khoẻ, đừng có liều mạng như vậy! Lần này thay mặt Thổ Tư đến tặng cờ thi đua."
Lá cờ ghi: “Tiên tiến điển hình!”.
"Cái này..." Triệu Hổ có chút không dám tin.
"Tôi làm sao dám nhận loại cờ thi đua này chứ!"
"À, anh này, anh vì công việc mới phải nhập viện.
Đây mới là gương mẫu nha! Anh hoàn toàn xứng đáng, hoàn toàn xứng đáng!"
Đợi đến lúc sau khi người đến thăm hỏi rời đi, đầu Triệu Hổ vẫn còn ong ong.
Đúng lúc này...!
Con trai ông ta là Triệu Bưu đến, phía sau còn có một ông già.
Bố mẹ nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, mặt Triệu Bưu đắc ý nói: "Bố! Mẹ! Đây là hiệu trưởng Trần Biển Thước của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia chúng con! Hiệu trưởng Trần nghe nói chuyện của bố nên đặc biệt tới đây thăm."
Triệu Hổ nghe xong lời này, thật cao hứng!
Các bác sĩ khác không thể tin được, Trần Biển Thước còn có thể không tin được hay sao?
Ông ta là một bác sĩ trung y nổi tiếng của Thượng Đô!
Triệu Hổ vội vàng ngồi dậy chào hỏi.
Trần Biển Thước xua tay nói: "Này! Đừng nóng vội anh Triệu Hổ, anh là bệnh nhân cứ ngồi đi!"
Nói đến đây ông ta vừa tới Triệu Bưu nhanh chóng di chuyển một cái băng ghế nhỏ.
Trần Biển Thước ngồi bên cạnh giơ tay lên: "Anh Triệu, anh hãy giơ tay ra, tôi sẽ bắt mạch cho anh!"
Triệu Hổ gật đầu: "Nhờ thần y Trần vậy!"
Trần Biển Thước bắt mạch cho ông ta, quan sát một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm vào Triệu Hổ đầy nghi ngờ.
"Thân thể của anh Triệu rất khoẻ mạnh, cũng không có vấn đề gì, chỗ nào có bệnh vậy?"
Cả gia đình ngỡ ngàng, chết lặng.
Triệu Bưu đáp: "Bởi vì vào viện sao? Ở đây chữa khỏi bệnh rồi!"
Trần Biển Thước cười cười, không có phản bác, ngược lại là hỏi: "Anh Triệu Hổ, tôi nghe nói trước đó Lâm Trác Úy khám bệnh và kê đơn thuốc cho anh rồi mà?"
Câu này nói xong, Triệu Hổ tức giận, bất mãn nói: "Đừng nhắc tới Lâm Trác Úy! Nếu không phải do cậu ta sao tôi phải nhập viện?"
"Ồ! Lời này là có ý gì?"
"Cậu ta à là một tên lang băm, không chữa được bệnh lại còn kê bừa đơn thuốc! Đã vậy cậu ta còn kê đơn vớ vẩn cho tôi, khiến tôi bị mất sức và nằm trong bệnh viện này ba ngày rồi!"
Sau khi lời nói của Triệu Hổ nói xong, Trần Biển Thước sửng sốt, còn có cách chữa bệnh này sao?
Cách chữa bệnh này của Lâm Trác Úy thực sự là một nhát kiếm nghiêng thành!.
Danh Sách Chương: