Trần Biển Thước lúng túng.
Ông ta đoán rằng có khả năng Lâm Trác Úy thích Lý Vân Tịch, đúng lúc nhân cơ hội xảy ra chuyện này muốn kết hôn với người ta.
Mặc dù nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường, nhưng mà…
nói đến chuyện yêu đương, cũng nên để ý xem người ta có đồng ý không đã chứ?
Nếu bên kia không đồng ý, anh ta còn cố cưỡng ép thì không phải là nhân cách có vấn đề sao?
Nhập từ khóa tìm kiếm!
Chính vì thế Trần Biển Thước mới tận tình khuyên nhủ Lâm Trác Úy, làm thầy thuốc nhất định phải có đạo đức nghề y!
Nếu không có đạo đức nghề y, cho dù có năng lực đến đâu thì cũng chỉ là một tên lang băm!
Ông ta thật sự không muốn nhìn một thanh niên tốt như vậy lại trở nên lầm đường lạc lối.
Lâm Trác Úy cười khổ, cầm chén trà lên uống một ngụm, cuối cùng khách khí nói một câu:
“Ông Trần có lẽ không biết, chính là vì tôi có đạo đức nghề y nên mới muốn kết hôn với con gái đầu của nhà họ Lý.
”
“Hả, cậu nói vậy nghĩa là thế nào?”.
Trần Biển Thước càng thắc mắc, hỏi vặn lại.
“Ông Trần có biết đến hàn độc?” Lâm Trác Úy không đáp, hỏi ngược lại Trần Biển Thước.
“Cái này… đúng là đã từng nghe nói qua, nhưng thật đáng tiếc lão già này học nghề chưa tới nơi tới chốn nên kiến thức nửa vời.
”
Trần Biển Thước xấu hổ cười nói.
Ông ta đã từng nhìn thấy loại đồ chơi này một chút trong sách y học nhưng đều chỉ là nói sơ qua, không hề miêu tả rõ ràng, hơn nữa cũng không có cách chữa.
“Chắc hẳn ông Trần cũng không biết cách chữa loại hàn độc này?” “Haha…” Trần Biển Thước xấu hổ cười, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Lâm Trác Úy thở dài một hơi, nâng lên cánh tay:
“Ông Trần có thể bắt mạch giúp tôi được không?” Mặc dù ông ta cũng không hiểu vì sao Lâm Trác Úy lại nhờ mình bắt mạch nhưng vẫn làm theo.
Sau khi sờ đến mạch đập của Lâm Trác Úy một cái, ông ta lập tức trở nên sợ hãi.
“Cậu… Triệu chứng này của cậu sao lại giống tình trạng lúc trước của con gái đầu nhà họ Lý đến như thế?”
Ông ta không hiểu được! Lâm Trác Úy chữa trị cho Lý Vân Tịch, bản thân cậu ta lại trúng hàn độc, tại sao chứ?
Trần Biển Thước nhìn Lâm Trác Úy bằng một vẻ mặt kì quái, hoàn toàn không giải thích được:
“Đây là do việc chữa trị cho Lý Vân Tịch để lại?” Lâm Trác Úy gật đầu, lập tức đem phương pháp trị liệu hàn độc nói cho ông ta.
Trần Biển Thước nghe xong mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ không chịu được.
Giữa nam và nữ còn có phương thức trị liệu như vậy sao? Đương nhiên là sau khi nghe xong chân tướng sự tình, trong lòng Trần Biển Thước đặc biệt không vui.
Lâm Trác Úy cùng với con gái đầu nhà họ Lý không thân cũng chẳng quen, nếu không phải vợ mình ai lại có thể làm được đến bước này?
Thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng thương! Cả nhà họ Lý này, có rể hiền đến cửa như thế lại trở thành đống bùn nhão!
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Trần Biển Thước bỗng nảy ra ý định muốn chiêu mộ nhân tài:
“Anh bạn nhỏ đã có dự định gì cho tương lai chưa?” “Đi trước một bước sau đó nhìn lại một bước.
”
Lâm Trác Úy rút tay về, cầm đũa lên tiếp tục ăn.
“Lão già này có một chút quen biết với viện trưởng bệnh viện của thành phố Lâm Giang, cũng là học trò của lão, Nếu anh bạn nhỏ có nguyện vọng, tôi có thể giới thiệu cho cậu.
”
“Được rồi, cảm ơn ông Trần nhưng con người tôi lúc trước đã mất đi tự do, nay không bị kiềm chế, tôi thấy bán hàng rong ở đây cũng tốt.
”
Trần Biển Thước càng nhìn Lâm Trác Úy lại càng thấy thích tên nhóc này.
Có bản lĩnh, biết nói chuyện! Cách đối nhân xử thế cũng vô cùng phóng khoáng.
Nghĩ tới đây ông ta càng muốn chiêu mộ Lâm Trác Úy hơn, con ngươi đảo một vòng, ông ta mở miệng nói:
“Anh bạn, tôi có một cô cháu gái theo tôi học y từ nhỏ.
Nó rất thích trị bệnh cứu người, tôi nghĩ hai đứa có thể ở cùng nhau được…” Phía đằng sau, Trần Biển Thước không có ý định nói thêm nữa.
Ý là muốn hai người ở chung một chỗ, muốn tương lai Lâm Trác Úy trở thành cháu rể của ông ta.