Sau khi nghe xong những lời của Lâm Trác Úy, đầu óc của Trương Linh Hạ ong ong.
Cái gọi là "Đại bổ hoàn" lại là một loại thuốc điều kinh?
Thành phần bên trong rất đơn giản?
Thảo nào mỗi lần sau khi uống xong bụng dưới của cô đều đau.
Nhưng không có lý do gì tại sao thầy Quỷ Y lại cho cô uống thứ này? Cô cũng không mắc bệnh gì ở phương diện này?
Cô ấy quay đầu lại muốn hỏi Lâm Trác Úy, chẳng phải anh là thần y sao? Có thể giải thích cho cô một chút không?
Nhưng không ngờ, Lâm Trác Úy đã quay người đi và trở lại phòng khám được một lúc rồi.
Trương Linh Hạ nóng lòng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo.
"Lâm Trác Úy! Tại sao thầy tôi lại phải cho tôi uống loại thuốc này?"
"..."
Khi Lâm Trác Úy nghe điều này, quả thật cảm thấy não của mình bị vô hiệu hóa.
"Làm sao tôi biết? Cô đi mà hỏi thầy cô?"
"Chuyện này..."
Trương Linh Hạ rất xấu hổ: "Tôi không biết phải làm thế nào? Anh có thể cho tôi một ý kiến được không?"
"?"
Lâm Trác Úy đứng ở đó, nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.
"Cô có mắc bệnh này thì cứ uống, không có thì đừng uống bừa! Chuyện đơn giản như vậy, còn cần người khác chỉ bảo sao?"
"Nhưng nếu như tôi không uống thầy tôi sẽ rất tức giận!"
"Đầu óc cô có vấn đề hả? Cái loại thầy rác rưởi đó mà cô còn xem là ông nội sao? Sao anh ta nhất quyết phải bắt cô uống thứ này? Bị hâm à!"
Lâm Trác Úy xua tay, xoay người rời đi.
Trong lòng Trương Linh Hạ rối bời, cô than ngắn thở dài, rồi cuối cùng cũng rời đi.
Đi được nửa đường, Lâm Trác Úy nghi ngờ liếc nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng dâng lên suy nghĩ.
Anh cũng không hiểu nổi tại sao gã lưỡng tính chết tiệt kia lại dày vò Trương Linh Hạ đến vậy?
Điều kinh?
Để làm gì?
Tuy rằng cả anh và Cổ Thế Diểu đều cảm thấy người hôm qua có hơi "ác", nhưng cũng không ngờ lại ác đến mức đó?
Cả học trò của mình cũng giở trò cho được?
Cầm thú!
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ ra được lý do điều kinh là gì?
Trở lại "Hội quán y học cổ truyền", vào sáng sớm Triệu Bưu đến giúp coi tiệm.
Tên này ngồi ở cửa, đang trò chuyện với một cô em.
"Này, người đẹp! Cô cũng đến để khám bệnh à?"
"Ừ! Anh cũng vậy à?" Cô gái đẹp chậm rãi đáp lời khi được bắt chuyện.
"Tôi đến đây không phải để đến khám bệnh! Tôi là học trò của thần y Lâm! Người đẹp à, chuyện này tôi chỉ nói cho một mình cô biết, đừng có loan tin khắp nơi, phải khiêm tốn! Khiêm tốn!"
Sau khi cậu ta nói xong, rất nhiều người xung quanh đang chờ chữa bệnh đều đồng loạt nhìn cậu ta.
"Học trò của thần y Lâm? Anh à?"
Triệu Bưu lập tức lúng túng.
Tuy nhiên, trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, trên mặt cậu vẫn lộ ra vẻ hơi đắc ý:
"Tất nhiên! Hồi đó, thầy tôi thấy tôi có tư chất thông minh thì khóc lóc muốn nhận tôi làm học trò?"
Rõ ràng là tên này đã quỳ ba ngày ở dưới ánh măt trời, liều mình cầu xin Lâm Trác Úy nhận cậu ta làm học trò.
Kết quả, đến miệng cậu ta thì lại là điều ngược lại.
Người đẹp đó, vẻ mặt ngưỡng mộ và ghen tị, nhìn phòng khám còn chưa mở cửa, thần y Lâm cũng chưa tới.
Lại nhìn phía sau, có rất nhiều người đang xếp hàng, cũng không biết đến khi nào.
Người đẹp muốn chen ngang liền nũng nịu lôi kéo Triệu Bưu, và hô to "Anh đẹp trai, anh đẹp trai".
Triệu Bưu đột nhiên cảm thấy tâm hồn bay bổng, đảm bảo không có vấn đề gì với yêu cầu của người đẹp!.
Truyện mới cập nhật
Lát nữa sẽ khám cho cô ấy trước tiên.
Làm cho người đẹp vô cùng vui vẻ.
Nào ngờ....
Danh Sách Chương: