Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau.
Chỉ thấy ở vị trí cửa ra vào, có một cô gái thở phì phì đứng ở đó.
Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc ngây người, chỉ vào cô gái xinh đẹp đó rồi nhỏ giọng hỏi một câu: “Cô gái này là ai vậy?" Lâm Trác Úy vô cùng lúng túng! "Kia!
cô ấy chính là con gái lớn nhà họ Trương, Trương Linh Hạ!" Anh vừa nói xong, đầu óc cả nhà đều ong ong cả lên.
Lâm Sử Chung cực kỳ tức giận, cái quái gì chứ? Chuyện vừa rồi chính bởi vì cô gái này mà hai nhà ầm ĩ đến mức ngượng ngùng, không ngờ cô ấy lại chạy đến chỗ này.
Hơn nữa, xét từ điểm này thì thấy có vẻ như quan hệ giữa cô ấy và Lâm Trác Úy không tệ! Hôm qua Trương Linh Hạ dựa theo lời của Lâm Trác Úy, đi tìm cha cô ấy nói chuyện cả nửa ngày trời, kết quả không thành công.
Hiển nhiên hôm nay lại chạy đến tìm Lâm Trác Úy học hỏi kinh nghiệm, xem xem bước tiếp theo nên làm gì? Chỉ có điều cô ấy cũng không ngờ rằng trong nhà Lâm Trác Úy lại còn vô cùng náo nhiệt, có nhiều người đến đây như thế.
Lời nói lên đến miệng lại cứng rắn nuốt ngược trở lại, cô bối rối không thôi.
"Mấy người là! ”
Trương Linh Hạ tò mò hỏi một câu.
Lâm Trác Úy vội vàng giới thiệu: “Đây là bố và mẹ tôi!" "A, chào bác trai, chào bác gái.
" Nhìn thấy cô ấy lễ phép như vậy, tục ngữ có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Một nhà Lâm Trác Úy cũng đối xử với cô ấy rất khách khí.
"Cô tới tìm tôi làm gì vậy?" Lâm Trác Úy nhìn cô ấy, tò mò lên tiếng hỏi.
Trương Linh Hạ hé miếng, cơ hồ như đã suýt nữa buột miệng thốt ra.
Chẳng qua!
Nhìn thấy bố mẹ Lâm Trác Úy đang có mặt ở đây, cô ấy chỉ có thể mỉm cười rồi thuận miệng thay đổi lời nói.
"Ha ha ha, không có gì! Tôi tới tìm anh chơi thôi!" "! ”
Lâm Trác Úy hoàn toàn mờ mịt rồi.
Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc ở bên cạnh nghe thấy thế thì sắc mặt xuất sắc hệt như ăn phải ruồi bọ.
Vừa nãy Lâm Trác Úy mới thề son sắt hết lòng cam đoan rằng anh tuyệt đối không có suy nghĩ làm con rể của nhà họ Trương, nếu như tồn tại ý nghĩ đó thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Bây giờ thì sao? Tình hình này là thế nào đấy? Vì sao cô gái này mới quen biết Lâm Trác Úy chưa bao lâu mà quan hệ giữa hai người họ đã tốt đến mức này rồi? Bên trong con hẻm vắng vẻ này, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, cái này gọi là chuyện gì đây? Đừng nói mẹ vợ người ta nghi ngờ bọn họ, ngay cả bố mẹ ruột của chính anh cũng không tin tưởng.
Lâm Trác Úy bối rói đáp lại: “Không có gì chơi đùa cả! Hiện giờ tôi không rảnh.
" "Không rảnh?" Sau khi nghe thấy thế, Trương Linh Hạ nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó thì che miệng lại bật cười khúc khích: "Chém gió! Chỗ anh làm gì có mối kinh doanh nào đâu, cái gì mà không rảnh chứ?" Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Trác Úy thật sự muốn hộc máu.
Cô gái này đúng thật là hết chuyện nói rồi hay sao hả! "Ha ha, cô Trương à, một người con gái như cô mà cứ chạy đến chỗ con trai tôi thì quả thật không hay lắm đâu!" Tiếu Cúc cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.
Cô gái này càng ngày càng sáp lại gần, đến lúc đó không phải lại càng khiến nhà họ Lý nghi ngờ à? Thế nhưng Trương Linh Hạ là một người thẳng tính, không thích mấy kiểu quanh co lòng vòng này, cô ấy liền đáp lại: "Sẽ không đâu! Ha ha!
Bây giờ đều đã là thời đại mới rồi, ai còn đi để ý mấy chuyện thế này.
Đúng chứ, Lâm Trác Úy?" "! ”
Lâm Trác Úy quả thật muốn điên rồi, mọi chuyện là sao thế chứ?.
Danh Sách Chương: