Cô gái này lại còn dám nói à! Lại nhìn về phía sau, sao lại cảm thấy từng trận gió lạnh tung bay thế? Khá lắm! Cả bố lẫn mẹ đều đang trừng mắt nhìn anh.
Lâm Trác Úy vội vàng đứng lên hô một câu: “Ồ, đã đến giờ này rồi, cũng đã đến lúc ăn tối rồi.
Ha ha ha!
Cô Trương, chắc hẳn giờ cô cũng nên về nhà.
Nhà chúng tôi cũng phải đi ăn cơm tối rồi!" "Vậy à? Vậy thì đúng lúc lắm! Tôi mời mọi người ăn tối là được.
" Câu nói này của Trương Linh Hạ một lần nữa làm bùng nổ vấn đề.
Lâm Sử Chung đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi hừ lạnh một tiếng: “Không cần đâu! Một bữa cơm nhà họ Lâm chúng tôi vẫn còn ăn được.
Lâm Trác Úy! Về nhà!" "Vâng!" Cuối cùng, Lâm Trác Úy phiền muộn liếc mắt nhìn Trương Linh Hạ, đều do cô gái này.
Tối nay khi trở về thì không tránh khỏi phải chịu một trận trách mắng của bố già rồi.
Trương Linh Hạ từ đầu tới đuôi hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao đang yên đang lạnh mà thái độ nhà họ Lâm đối với bản thân lại trở nên ác liệt như vậy? !
Nhà họ Lý.
Trương Mẫn và Lý Hữu Phú rất tức giận, lúc này cũng gác lại việc trách mắng lẫn nhau.
"Này, Lâm Trác Úy rốt cuộc là sao thế? Cho làm kinh doanh bất động sản thì bỏ đó không làm, đầu óc cậu ta bị úng nước rồi! Cứ khăng khăng muốn mở phòng khám, lại còn mở ở chỗ đó nữa, như thế thì khác gì với ăn xin chứ?" "Ôi, không có cách nào nữa! Cậu ta xuất thân từ loại gia đình đó, bà còn trông đợi cậu ta có thể có tư duy làm ăn? Quả thật là khó như lên trời!" Lý Hữu Phú cũng oán giận trách móc.
Vào lúc này, cửa phòng mở ra, Lý Vân Tịch đã trở lại.
Nhìn thấy bố mẹ ngồi trên ghế sô pha, cô nhất thời sững sờ, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Ha ha!
bố mẹ, hai người sao vậy?" Nhìn thấy con gái, Trương Mẫn vội vàng tiến lên phía trước rồi nói: “Haizz, Vân Tịch à! Con chắc không biết, hôm nay chúng ta đến nhà họ Lâm tìm Lâm Trác Úy đấy.
" Sau khi nghe thấy mẹ mình nói thế, sắc mặt Lý Vân Tịch lập tức biến đổi, không hiểu sao lại cực kỳ khẩn trương.
"Bố, mẹ, con đã nói rồi! Chuyện này không liên quan gì với nhà Lâm Trác Úy hết, chúng ta làm gì phải tới nhà người ta ầm ĩ chứ?" "Gì mà ầm ĩ? Bố mẹ không làm thế! Chỉ muốn đến nhà cậu ta nghe ý kiến mà thôi.
" Trương Mẫn thấy hơi chột dạ.
"Chẳng phải cũng giống nhau sao?" Lý Vân Tịch tức gần chết.
"Chúng ta không phải suy nghĩ cho con à! Suy nghĩ cả buổi trời mới hiểu được là có chuyện gì.
" Lý Hữu Phú tức giận nói.
Lý Vân Tịch tò mò, nhỏ giọng hỏi một câu: “Vậy!
hai người tới đó hỏi có kết quả gì không?" Nói xong, cô liền dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Cái thằng Lâm Trác Úy này à, cậu ta! " Trương Mẫn liến thoắng kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, hết thảy đều nói ra một lượt.
Lý Vân Tịch sau khi nghe xong thì mới hiểu được rằng thì ra Lâm Trác Úy chạy đi làm kinh doanh, cho nên mới không quay trở lại.
Không biết là vì cái gì? Cô nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy trong người thoải mái hơn không ít.
Không ngờ rằng vào chính lúc này, Lý Hữu Phú lại nói hết chuyện về Trương Linh Hạ ra, đôi mi thanh tú của Lý Vân Tịch liền nhíu chặt lại.
"Cái gì? Mẹ, hai người nói Lâm Trác Úy tới nhà họ Trương để xem bệnh cho con gái lớn nhà bọn họ? Vậy!
vậy anh ấy đã chữa khỏi bệnh chưa?" "Chữa cái gì mà chữa? Căn bản chính là giả dối, cái cô Trương đó giả bệnh cả đấy.
" "Ồ!" Lý Vân Tịch lại tiếp tục thở dài nhẹ nhõm.
Trương Mẫn ở bên cạnh không phát hiện ra sự khác thường của con gái, trên miệng vẫn không ngừng châm biếm: “Con nói xem Lâm Trác Úy có phải là hơi ngốc rồi không? Công việc kinh doanh nhà mình để cậu ta làm thì không chịu mà lại cứ khăng khăng muốn đi mở phòng khám.
" "Ha ha!
Như thế cũng rất tốt rồi mà! Mẹ, điều này chứng minh kế hoạch trước kia của Lâm Trác Úy là đúng.
Anh ấy giúp người ta chữa bệnh, sau đó lại tạo ra không ít mối quan hệ tốt.
Đến lúc đó, có khi người ta còn dựng cho nhà họ Lý chúng ta thêm một con đường đấy.
" Lý Vân Tịch vẫn nói chuyện vì Lâm Trác Úy, sau khi cô vừa dứt lời thì Lý Hữu Phú cũng ngây người.
Sau đó, ông ta vỗ đùi rồi đứng dậy: “Nói đúng lắm! Trương Thắng Bưu này cũng là một nhân vật tầm cỡ! Có quan hệ tốt với ông ta thì tương lai nhà họ Lý chúng ta cũng sẽ có chỗ tốt.
" Ông ta nói xong, Trương Mẫn lại khịt mũi coi thường, cười lạnh nói: “Chỉ sợ Lâm Trác Úy vì cái mối quan hệ này mà đến lúc đó cứ liếc mắt đưa tình với cô cả nhà họ Trương, lâu ngày sinh tình.
Rồi từ con rể nhà họ Lý trở thành con rể nhà họ Trương!".
Danh Sách Chương: