Nghe Lưu Quốc Đông nói xong, khí thế ban đầu của Hạ Thanh Nguyệt rơi chạm đáy, như thể toàn thân bị rút cạn sức lực.
“Hiệu trưởng Lưu, em thừa nhận những gì thầy nói đều có lý.”
“Tuy nhiên, những chuyện liên quan đến lai lịch của anh ta mà thầy đã nói với em, em không tin đó là sự thật.”
Hạ Thanh Nguyệt hít một hơi thật sâu, tranh luận.
“Hạ Thanh Nguyệt, thầy là Lưu Quốc Đông, là hiệu trưởng Đại học Quốc gia Giang Thành, trường đại học hạng nhất hàng đầu Trung Quốc, thầy có thẩm quyền truy cập và kiểm tra cao nhất đối với cơ sở kho số liệu học thuật quốc gia và cơ sở dữ liệu học thuật quốc tế, sau khi kiểm tra, thầy Diệp hoàn toàn không có vấn đề.”
“Ngoài ra, Đại học Quốc gia Giang Thành của chúng ta có một đội ngũ nhân sự xuất sắc, bất kỳ giáo viên nào vào của Đại học Quốc gia Giang Thành sẽ bị điều tra và kiểm tra.”
“Về phần thầy Diệp, bởi vì thân phận đặc thù và vấn đề quyền hạn, những thông tin họ tra được không nhiều, nhưng cũng đủ để khẳng định thầy Diệp hoàn toàn có tư cách nhậm chức trường chúng ta.”
Vẻ mặt Lưu Quốc Đông nghiêm túc, ông bắt đầu có chút không kiên nhãn với cô sinh viên dây dưa không ngớt này.
Hạ Thanh Nguyệt nghe vậy, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Hạ Thanh Nguyệt, nếu em muốn hiểu rõ thầy Diệp, thầy có thể tặng em một câu: Các giáo viên khác có thể vào Đại học Quốc gia Giang Thành, đó là vinh quang của họ. Nhưng Diệp Thiên Bách nhậm chức ở Đại học Quốc gia Giang Thành, đó là vinh dự của Đại học Quốc gia Giang Thành.”
Lưu Quốc Đông hít nhẹ một hơi, sau đó trịnh trọng nói.
Hạ Thanh Nguyệt bị sốc khi nghe ông nói, một thời gian dài chưa lấy lại được tinh thần.
“Bạn học Hạ Thanh Nguyệt, thay vì chất vấn một người mà em không hiểu rõ, không bằng em bỏ qua thành kiến, trở lại lớp học và lắng nghe bài giảng của thầy Diệp một cách kỹ lưỡng, lớp học này có thể rất quan trọng đối với em.”
“Hơn nữa, nếu em lắng nghe cẩn thận, em có thể biết được một thầy Diệp hoàn toàn khác. Thầy Diệp thực sự là một người rất lôi cuốn và có tri thức uyên bác. Giao
tiếp với cậu ấy luôn khiến mọi người cảm thấy như một làn gió xuân”
“Nói vậy là đủ rồi, thầy sẽ không nói gì thêm. Thầy vẫn còn việc phải làm, vậy nên thầy đi trước.”
Thấy vẻ mặt bối rối của Hạ Thanh Nguyệt, Lưu Quốc Đông nghiêm túc nói. Dứt lời, ông rời đi.
Lúc này, Hạ Thanh Nguyệt cảm thấy mắt mình đã mất tiêu cự, khi lấy lại tỉnh thần, thanh âm giảng bài lưu loát của Diệp Thiên Bách lọt vào tai cô, cô một lần nữa
nhìn về phía phòng học, sau đó chậm rãi đi ra phía sau phòng học.
Cuối cùng, cô từ từ bước vào lớp, trở về chỗ ngồi, hít một hơi thật sâu để làm dịu những cảm xúc phức tạp của mình.
“Các bạn học, vì chúng ta đang nói về vấn đề dưỡng sinh nên thầy muốn hỏi mọi người một câu hỏi. Mọi người nghĩ rằng dưỡng sinh trong Trung y là quá trình nhanh hay chậm?”
Diệp Thiên Bách liếc mắt nhìn mọi người, thái độ thong dong, mỉm cười hỏi.
Mọi người nghe câu hỏi, đầu tiên trao đổi với nhau, sau khi thảo luận riêng xong, cuối cùng có một bạn học phát biểu.
“Thầy Diệp, câu hỏi của thầy có vẻ rất đơn giản. Trong ấn tượng vốn có của nhiều người trong chúng ta, dưỡng sinh tập trung vào từ dưỡng” và nuôi dưỡng là một quá trình chậm. Vì vậy, em nghĩ rằng dưỡng sinh là một quá trình chậm.”
“Em đồng ý với câu trả lời của bạn ấy, hàng ngàn năm qua, vô số công trình y học về dưỡng sinh đều tin răng dưỡng sinh là một quá trình chậm và diễn ra âm thầm khó có thể thấy rõ được.”
“Em cũng nghĩ đó là một quá trình chậm.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Một nhóm sinh viên sôi nổ bày tỏ ý kiến của mình.
“Có bạn học nào có ý kiến khác không?”
Diệp Thiên Bách nhìn toàn thể sinh viên, mỉm cười hỏi.
Cũng chính vào lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa giơ bàn tay trắng như tuyết lên.
“Thầy Diệp, em nghĩ dưỡng sinh trong Trung y không chỉ là một quá trình chậm”
Diệp Thiên Bách nghe vậy liền nhìn cô gái nhỏ, cô gái nhỏ này không ai khác chính là Hà Thi Vũ, người cho anh mượn kim châm trước đó.
Khi Hà Thi Vũ lên tiếng, cô vô thức dùng dư quang liếc nhìn Diệp Thiên Bách, cô muốn nhìn thẳng trực tiếp nhưng cô lại xấu hổ.
Cô cực kỳ xinh đẹp nhưng khi ở trước mặt Diệp Thiên Bách, trông cô lại không tự tin.
“Ồ? Bạn học Hà Thi Vũ, tại sao em cho rằng dưỡng sinh không chỉ là một quá trình chậm?”
Ngay khi Diệp Thiên Bách nghe được câu trả lời của Hà Thi Vũ, anh đột nhiên trở nên hứng thú, mỉm cười hỏi.