“Được rồi, được rồi, lát nữa em nhớ lấy đó.”
Diệp Thiên Bách cũng bất lực, chỉ có thể trả lời như vậy. “Nhân tiện thì có đồ uống nóng trong xe đó.”
Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
Chung Linh Hi nghe vậy, lấy đồ uống nóng trong xe ra và cầm nó trong lòng bàn tay, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng phụ nữ trong trong thời gian đặc biệt này thì vẫn nên uống đồ ấm áp sẽ tương đối tốt hơn.
Lúc này, Chung Linh Hi thậm chí còn có chút hiểu biết mới về Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách bình thường nhìn ngốc nghếch, là kiểu trai thẳng không hiểu phong tình.
Nhưng về mặt chăm sóc mọi người, anh thực sự quá ổn.
“Cảm ơn anh, anh Thiên Bách.”
“Không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ vừa vặn.”
“Hì hì, khi uống nó em thậm chí cảm thấy nó còn ngọt hơn bình thường.”
Chung Linh Hi nhấp một ngụm rồi nói một cách vui vẻ. “Uống được là được rồi.”
Diệp Thiên Bách thản nhiên nói nhưng anh lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Chung Linh Hi.
Trong tương tác hàng ngày, cách suy nghĩ của Diệp Thiên Bách là như thế này, những gì anh nghe được chính là như vậy, anh cảm thấy rất khó để dành bộ não của mình để suy đoán về những gì người khác nghĩ.
Trừ khi nó là cần thiết cho công việc hoặc có nguyên nhân nào đó.
“A, ông nội đến rồi.” Lúc này, Chung Linh Hi nhìn thấy Chung Vân Hải.
Nhưng Chung Vân Hải không ra từ phía cổng mà là từ lối ra của bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Ông nội, tại sao ông không đi qua cổng mà đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm?”
Chung Linh Hi có chút tò mò hỏi.
“Ông Chung, ông đến rồi.”
Thấy vậy, Diệp Thiên Bách cũng chào hỏi.
“Đã để cậu Diệp chờ rồi.”
Chung Vân Hải khá khách khí.
“Ông không muốn bị người khác bắt gặp, đó là lý do tại sao ông đi bằng đường này. Trên thế giới này, rất nhiều thứ là không cưỡng cầu được nhưng có rất nhiều người làm kinh
doanh không hiểu sự thật này.”
“Có một số người ông nói không gặp, một số doanh nghiệp ông không làm nhưng họ vẫn cố gắng hết sức tới dây
dưa.
Chung Vân Hải lại giải thích, sau đó mỉm cười, có chút bất lực.
“Người tìm chủ tịch Chung nói có phải là người nhà họ Hạ không?”
Diệp Thiên Bách hỏi thẳng.
Anh vừa mới gặp Hạ Thanh Nguyệt cho nên mới đoán được như vậy.
“Làm sao cậu Diệp biết?” Chung Vân Hải hiển nhiên có chút kinh ngạc.
“Vừa rồi ở đây tôi tình cờ gặp một người trong nhà họ Hạ.”
Diệp Thiên Bách thành thật nói.
“Cậu Diệp nói như vậy là muốn tôi cho nhà họ Hạ một chút lợi ích sao?”
Chung Vân Hải mở cửa xe phía sau ngồi lên thì nghe Diệp Thiên Bách nói, ông cau mày, nhất thời không đoán được ý đồ của anh.
“Ông Chung, ông đừng quá lo lắng, tôi không có ý đó, tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Hạ nữa rồi. Nếu tôi can thiệp vào công việc của nhà họ Hạ thì chẳng phải sẽ tọc mạch sao?”
Diệp Thiên Bách cười khổ nói.
“Đúng vậy, đầu óc của cậu Diệp vẫn rất minh mẫn.”
Chung Vân Hải mỉm cười.
“Chuyện là, ông Chung, đừng gọi tôi là cậu Diệp, nghe có vẻ quá khó xử. Ông đã giúp tôi rất nhiều, bối phận vẫn là trưởng bối của tôi, chỉ cần gọi tôi băng tên của tôi là được rồi.”
Diệp Thiên Bách khởi động xe, cười nhạt nói.
“Mặc dù tôi và sư phụ cậu cũng được xem là bạn bè, nhưng nói cho cùng, ông ấy là người có ân với tôi. Cho dù xét về địa vị, tôi cũng không thể ngang hàng với ông ấy, tiếng gọi này không chỉ tôn trọng cậu mà còn là tôn trọng sư phụ của _