“Anh Chung, thành thật mà nói, thật sự khó xử. Cậu nhóc. này hình như mới ngoài hai mươi. Tôi không mong đợi cậu ấy có nhiều kinh nghiệm nhưng cậu ấy phải có trình độ học vấn, phải không? Điều Đại học Quốc gia Giang Thành coi trọng nhất chính là cái này.”
“Các giáo viên của tại Đại học Quốc gia Giang Thành ít nhất đều từ nghiên cứu sinh, còn lại là nghiên cứu sinh trình độ cao, trong hầu hết các trường hợp còn được yêu cầu phải có thành quả nghiên cứu.”
Vẻ mặt Lưu Quốc Đông đắn đo.
“Cậu Lưu, tôi cũng không biết tình hình cụ thể của cậu ấy, sao cậu không hỏi và nói chuyện với cậu ấy thử xem?”
Chung Vân Hải không còn cách nào khác đành phải nói. Tất nhiên, ông biết về tình hình ở Đại học Quốc gia Giang Thành.
“Cũng được. Diệp Thiên Bách, học vấn hay bằng cấp của cậu là gì?”
Lưu Quốc Đông nhìn Diệp Thiên Bách. “Tôi không biết.” Diệp Thiên Bách rất chân thành mà lắc đầu.
“Không biết? Cậu cũng không thể không đi học đúng không?”
Lưu Quốc Đông lúc này cười cười, hôm nay chủ tịch Chung đang làm cái quái gì vậy, đi cửa sau thì cũng phải tìm người đáng tin cậy một chút chứ?
“Bởi vì, tôi đã quên rồi..."
Diệp Thiên Bách có chút bất lực, cười khổ.
“Chuyện này cũng có thể quên được sao?”
Vẻ mặt Lưu Quốc Đông hoài nghỉ.
“Cậu đã tốt nghiệp trường đại học nào?” Lưu Quốc Đông tiếp tục hỏi.
“Tôi cũng quên rồi!”
Diệp Thiên Bách tiếp tục đáp.
Khi Lưu Quốc Đông nghe thấy lời này, ông hoàn toàn không nói nên lời, vì vậy ông chỉ có thể bất đắc dĩ giang tay ra.
“Hiệu trưởng Lưu, đúng thật anh ấy đã quên mất rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, cháu đã đọc hai bài luận văn SCI hàng đầu của anh Thiên Bách trên các trang web học thuật trước đây, mặc dù có thể chỉ là trùng tên.”
Chung Linh Hi ở một bên nghe, vội vàng giúp Diệp Thiên Bách.
“Còn có chuyện này sao? Tại sao công không nói với ông?” Chung Vân Hải sửng sốt một chút.
“Bởi vì con không chắc, có thể chỉ là trùng tên.” Chung Linh Hi có chút xấu hổ, hiện tại cô ước gì không phải chỉ là trùng tên, để mỗi ngày Diệp Thiên Bách đều có thể ở bên cô.
Cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, sống cùng nhau.
“Được!” Chung Vân Hải gãi đầu, có chút bất lực.
Ngay lúc Chung Vân Hải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Diệp Thiên Bách lên tiếng.
“Theo như tôi biết, với tư cách là chủ tịch và chuyên gia học thuật của một trường đại học hạng nhất, ông có quyền truy cập cao vào cơ sở dữ liệu bằng cấp học thuật quốc tế đúng không?”
“Xin cũng giúp tôi kiểm tra, đây là thông tin cá nhân của tôi."
Diệp Thiên Bách đặt chứng minh nhân dân và các thông tin khác mà Chung Vân Hải đã chuẩn bị trước đó ra.
Thấy vậy, Lưu Quốc Đông do dự, cuối cùng cũng nhận lấy.
“Được rồi, vì cậu nói cậu quên mất nên tôi có thể kiểm tra giúp cậu. Nhưng sau khi kiểm tra, nếu thật sự không đáp ứng được yêu cầu của Đại học Quốc gia Giang Thành chúng tôi, xin hãy biết khó mà tự luil”
Lưu Quốc Đông suy nghĩ một chút rồi dứt khoát lấy lui làm tiến, không thể không nể mặt Chung Vân Hải được.
“Vâng, làm phiền ông rồi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười