Đúng lúc này, một lễ tân nữ khác quay lại, Hạ Thanh Nguyệt nhìn thấy vậy liền đi thẳng tới.
“Thế nào? Chủ tịch Chung đã kết thúc cuộc họp chưa?” Hạ Thanh Nguyệt có chút lo lắng hỏi.
“Ừm... Chủ tịch Chung không có trong cuộc họp!” Người phụ nữ lễ tân vừa trở về trông có vẻ bối rối.
Lúc này, cấp dưới của Hạ Thanh Nguyệt ở phía sau lập tức †ỏ thái độ không vui.
“Này, không phải đồng nghiệp của cô nói chủ tịch Chung đang họp sao?”
“Ý tôi là, có lẽ, chắc hẳn! Chủ tịch Chung có thể tham gia cuộc họp hoặc không.”
Nhân viên lễ tân ở quầy nãy giờ trả lời.
“Cô!”
Cấp dưới của Hạ Thanh Nguyệt muốn nói điều gì đó nhưng Hạ Thanh Nguyệt đã kéo anh ta lại và ra hiệu không cần nói tiếp.
“Vậy bây giờ chủ tịch Chung có thể gặp chúng tôi không?”
Hạ Thanh Nguyệt sốt ruột hỏi thăm.
“Tôi vừa đến văn phòng chủ tịch để hỏi, chủ tịch vừa đi ra ngoài và không có mặt tại trụ sở tập đoàn.”
Người phụ nữ lễ tân vừa trở về trả lời. “Chuyện này...”
Hạ Thanh Nguyệt triệt để bó tay, cấp dưới phía sau cô cũng cảm thấy không nói nên lời.
“Khi nào chủ tịch Chung trở về?” Hạ Thanh Nguyệt vẫn không bỏ cuộc.
“Chuyện này cúng tôi không biết được, chủ tịch Chung có thể về hoặc không. Ông ấy là chủ tịch và ông ấy sẽ quay lại khi ông ấy muốn, làm sao nhân viên nhỏ bé như chúng tôi biết được chứ?”
Nhân viên lễ tân cười nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nếu vậy tôi để lại những món đồ này ở đây, các cô có thể chọn thứ mình thích rồi giúp tôi chuyển những phần còn lại đến văn phòng của chủ tịch, chỉ cần khi chủ tịch Chung quay lại thì mong các cô gọi báo giúp tôi một tiếng.”
Hạ Thanh Nguyệt nói và đưa danh thiếp của mình.
Nhưng khi nhân viên lễ tân nghe xong thì lại nhẹ nhàng đẩy danh thiếp của Hạ Thanh Nguyệt trở lại.
“Cô Hạ, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi không được phép nhận quà ở quầy lễ tân. Còn về chuyện cô muốn gửi đồ đến văn phòng chủ tịch, chúng tôi có thể giúp, nhưng chủ tịch có nhận hay không thì chúng tôi không thể biết được.”
“Bình thường mà nói,quà tặng này nọ chủ tịch có thể nhận hoặc không, nếu không nhận, ông ấy sẽ gửi trả lại.”
“Dù sao thì có rất nhiều người tặng quà cho chủ tịch mỗi ngày và không phải quà của ai chủ tịch cũng nhận.”
Người phụ nữ lễ tân nhếch mép cười. “Chuyện này...”
“Vậy vẫn gửi lại đi! Khi nào chủ tịch Chung có thời gian, chúng tôi sẽ đến gặp chủ tịch Chung một lần nữa.”
Sắc mặt Hạ Thanh Nguyệt hơi tái nhợt, không ngờ mình đích thân tới mà Chung Vân Hải vẫn không hề nể mặt.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết nguyên nhân là gì.
Lúc này, một người mặc quần áo đồng phục ở quầy lễ tân bước đến và thì thầm điều gì đó với hai nhân viên nữ ở quầy lễ tân.
“Chuyện là... cô Hạ!”
Hạ Thanh Nguyệt đang muốn rời đi thì nhân viên lễ tân gọi cô lại.
“Chuyện gì vậy? Có phải là chủ tịch Chung đồng ý gặp chúng tôi phải không?”
Hạ Thanh Nguyệt quay đầu lại, hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
“Không phải, cô Hạ.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười, dáng vẻ chậm rãi, cô ấy sắp phá hủy ánh sáng hy vọng của Hạ Thanh Nguyệt.
“Cô nói đi.”
Hạ Thanh Nguyệt có chút lo lắng.
“Chủ tịch nói cô không cần phải đến gặp ông ấy nữa, về chuyện của nhà họ Hạ, ba ngày nữa sẽ có người thương lượng với cô, cô cứ chờ đi.”
Người phụ nữ lễ tân mỉm cười trả lời.
“Vậy bây giờ chủ tịch Chung có ở trụ sở tập đoàn không?”
Hạ Thanh Nguyệt vẫn không chịu bỏ cuộc.