“Này cô gái, ăn nói cho cẩn thận, cô có thể chửi tôi nhưng đừng có đụng chạm nhân phẩm của tôi, tôi không ngại kiện cô đâu.” Đỗ Lan Hương có bình tĩnh đến mấy nhưng nghe người ta nói mình là đĩ điếm thì không thể nào nhịn được.
“Kiện à, tôi thách cô kiện được tôi đấy, nào, có ngon làm đi, tôi chống mắt lên xem.” Tuyết nhìn cô ra bộ khiêu khích.
Đỗ Lan Hương chỉ cười lạnh, cô thật lười nói chuyện phải trái với cô ta chỉ hỏi: “Tóm lại cô sẽ không xem xét vết thương cho tôi đúng không?”
“Sao lại không, tôi nghe lệnh thiếu chủ đương nhiên phải cẩn thận xem xét vết thương cho thiếu phu nhân chứ.” Tuyết cười nham hiểm, bắt đầu đứng dậy đi về phía cô.
Chưa gì Đỗ Lan Hương đã ngửi thấy mùi hãm hại vây quanh, cô dám cá cô gái này sẽ không thành thật xem vết thương cho cô.
Đỗ Lan Hương gắng gượng ngồi dậy nói: “Không cần đâu, đưa thuốc cùng băng đây tôi tự làm được rồi.”
“Không được, tôi phải đích thân xem cho cô, nếu không thiếu chủ trách phạt tôi thì làm sao?” Dứt lời cô ta đẩy Đỗ Lan Hương xuống giường, không cho cô có cơ hội nhấc mình liền kéo áo của cô ra.
Đập vào mắt cô ta là một mảng máu đỏ tươi chói mắt, cô ta cười đắc ý nói: “Đúng là đáng đời người phụ nữ ti tiện, chảy máu như này đúng là còn ít.”
Dứt lời cô ta đeo găng tay vào sau đó chạm tay lên vết thương của cô bóp mạnh một cái.
Bất thình lình Đỗ Lan Hương đau đến chảy nước mắt theo bản năng muốn la lên nhưng dường như Tuyết đã lường trước điều này, cô ta lập tức nhét một cuộn băng vào miệng cô.
“Ừm, ưm.” Đỗ Lan Hương không nghĩ cô nàng lại chơi trò mèo này, đáng chết.
“Thế nào, cô còn muốn nói gì? Có đau không hả?” Tuyết vừa hỏi lại vừa bóp mạnh thêm một cái.
Lần này máu tuôn chảy nhiều hơn, Đỗ Lan Hương đau đến chảy nước mắt, lẽ nào cô lại cứ phải để yên cho kẻ hành hạ mình sao?
Tuyết nhìn cô đau cười vô cùng vui vẻ: “Ha ha ha, tôi bóp chết cô, dám cướp anh rể tôi, hôm nay tôi cho cô chịu đủ.”
Bất chợt Tuyết tháo băng ra nhưng không tháo hết mà chừa lại một lớp, sau đó cô ta dùng hai đầu băng siết thật chặt lại, động tác vô cùng mạnh mẽ như thể dùng hết oán giận vào cái siết này.
“A, ưm…” Đỗ Lan Hương cảm thấy máu trong người như bị ép hết ra ngoài, trên giường cũng đầm đìa toàn máu, cô ngoài đau đớn tột độ ra còn vô cùng tức giận.
Hành hạ người đến thế là cùng, cô còn nằm yên cho cô ta hành hạ thì không phải là cô rồi.
Lúc Tuyết thả băng ra Đỗ Lan Hương thở hắt ra một hơi, mặt mày trắng bệch không còn giọt máu.
Cô ta nhìn cô dường như rất thỏa mãn còn cố tình nói: “Đau lắm phải không? Yên tâm đây chỉ là khởi động thôi, tiếp theo tôi sẽ cho cô biết cảm giác đau đến chết đi sống lại là thế nào.”
Được dịp cô ta quyết tâm phải trà thủ đủ cho chị gái, vì Trịnh Lan Hương chị Minh đã phải đau khổ nhiều rồi, cô ta sao có thể để cho người gây ra nỗi đau cho chị ấy sống tốt.
Đỗ Lan Hương không biết cô gái này muốn làm cái gì nhưng cô biết mình sắp làm cái gì.
Trong thư phòng, Tống Thần Vũ cũng được Lê Vương coi lại vết thương, thế nhưng kiểm tra một hồi lại không có gì bất chắc.
Lê Vương lại ngồi sang một bên hỏi: “Cậu tính xử trí Chu Thượng thế nào?”
“Tra khảo, nếu không chịu nói cứ theo lệ mà làm.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm nói.
“Tôi hiểu rồi, còn bên Trương Hải Nam, hắn đang lén lút cùng một số tập đoàn hợp tác với nhau định đánh bại Tống Gia, cậu có sách lược gì chưa?”
“Tạm thời ám binh bất động, Tống Gia đã có Hoàng Khang chống đỡ, thời gian này tôi sẽ không ở công ty cũng như căn cứ, có chuyện gì các cậu báo với tôi là được.” Tống Thần Vũ dặn dò.
“Căn cứ thì không cần lo Trương Hải Nam không làm gì được chúng ta, có điều đang có một thế lực ngầm hợp tác với hắn thì phải, mục đích còn chưa biết là gì, tôi đã cho người ngầm điều tra nhưng chưa có kết quả.” Lê Vương nói.
“Trước sau gì chúng ta cũng sẽ biết, cậu chỉ cần để ý nhất cử nhất động của hắn là được.”
“Haix, Thần Vũ, cậu có nghĩ chúng ta nên đánh úp hắn hay không? Nếu để hắn cứ tác quai tác quái thế này chúng ta càng thêm mệt thôi.” Lê Vương bỗng nhiên đề nghị.
Tống Thần Vũ lại nói: “Đánh úp phần thắng chỉ có 6 - 4, cái tôi muốn là không phải mất một quân cờ nào hoặc có mất cũng là con số nhỏ nhất.”
“Tôi biết cậu nghĩ cho anh em nhưng trận chiến với Trương Hải Nam nói không mất quân cờ nào thì hơi khó.” Lê Vương không phải không tin tưởng Tống Thần Vũ nhưng hắn thấy không khả quan.
Tống Thần Vũ rơi vào trầm tư, anh không phải không biết điều này, cho nên từ trước đến nay anh vẫn luôn tìm cách toàn vẹn nhất cho cuộc chiến này.
“Được rồi, chuyện này không bàn đến nữa, trong biệt thự đã xử lý xong chưa?”
“Đại khái đã xong, bắt được thêm ba tên gián điệp được Chu Thượng gài vào, có điều bọn chúng chỉ là chân sai vặt cùng camera thôi, tôi đã đưa bọn chúng về căn cứ rồi.” Lê Vương báo cáo.
“Tốt lắm, cậu tạm thời cho mười người của căn cứ đến đây, nhưng người khác trừ người làm ra toàn bộ đều giải tán, cậu cũng về căn cứ đi.”
“Mình cậu không sao chứ, hay để tôi kêu Hương Minh đến, cần thiết cô ta vẫn có thể giúp cậu.” Lê Vương đề nghị.
Tống Thần Vũ nghe vậy tính toán một chút đồng ý: “Được, tạm thời đưa đến đi.”
Anh không sao nhưng vết thương của cô quả thật cần có người chăm sóc, cho nên mới đồng ý với lời đề nghị này.
“Vậy để tôi gọi báo cho cô ta.” Lê Vương nói liền làm, động tác nhanh lệ.
Xong xuôi hai người liền đi ra ngoài, vừa mở cửa ra thì đồng thời một tiếng hét vang lên: “Aaaa.”
Hai người đàn ông nhíu mày nhìn nhau, đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì căn phòng bên cạnh bật mở, một thân hình bay ra ngoài đụng thẳng vào lan can.
Hai tên vệ sĩ đứng trước cửa kinh sợ, còn chưa nhìn rõ người bị ném là ai thì một bóng dáng như ma quỷ xuất hiện trước cửa.
“Thiếu, thiếu phu nhân.” Bọn họ nhìn người đầu tóc rối ren, toàn thân máu me đầm đìa không dám khẳng định.
Không ai nhìn ra Đỗ Lan Hương đang run rẩy kịch liệt, không biết là vì đau hay vì tức giận, chỉ biết khuôn mặt cô rất đáng sợ, không ai dám nhìn.
Lúc này người dưới đất lồm cồm bò dậy, hung tợn nhìn cô nói: “Trịnh Lan Hương, cô dám đánh tôi, tôi liều mạng với cô.”
Dứt lời cô ta mất hết cả lý trí muốn lao đến chỗ Đỗ Lan Hương nhưng chưa đến nơi bị một thân hình chặn lại: “Cô đang làm gì?”
“Vương, anh Vương.” Người chặn cô ta không ai khác chính là Lê Vương, bị nắm chặt hai tay cô ta không thể nhúc nhích cơ thể lại run rẩy có vẻ sợ hãi.
Tống Thần Vũ từng bước đi về phía này, anh không nhìn Tuyết mà chỉ nhìn Đỗ Lan Hương, thấy bộ dạng này của cô anh lạnh lùng hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Anh hỏi tôi sao? Ha, Tống Thần Vũ, nói cho tôi biết có phải anh phái cô ta đến hành hạ tôi không, tôi đã bảo mà anh làm sao lại trở nên tốt bụng như vậy, hóa ra từ đầu anh đã có chủ đích.” Đỗ Lan Hương nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, giọng nói kìm nén giận dữ.
“Cô đang nói lung tung cái gì? Ai hành hạ cô?” Tống Thần Vũ hoàn toàn không hiểu ý cô..
Danh Sách Chương: