Biệt thự Hoa Sơn Trà.
“Các người nói gì cơ, linh hồn hoán đổi, Trịnh Lan Hương ban đầu đã quay trở về là thế nào?” Hoàng Khang sau khi nghe Lệ Thủy nói chuyện có chút không thể tiếp thu được nên trực tiếp hỏi cô ta.
Lê Thủy nhấp ly cà phê cười khẽ: “Nói đơn giản, thời điểm đó Trịnh Lan Hương nguyên bản vốn dĩ đã chết rồi, một linh hồn dị thế của cô gái cùng tên đã nhập vào thân xác cô ta và sống dưới thân xác ấy, có điều bây giờ linh hồn cô ấy đã rời đi thân xác đáng lẽ ra phải phân hủy nhưng không hiểu lý do gì linh hồn của nguyên chủ lại quay trở về.”
“Cái quỷ gì vậy? Chuyện này, chuyện này nghe thật vô lý.” Hoàng Khang vò đầu bứt tóc, anh ta là người khó có thể chấp nhận nhất trong số những người ở đây.
“Dù vô lý nhưng nó đã xảy ra.” Lê Vương đang im lặng đột nhiên cất lời.
“Anh có vẻ tiếp ứng rất tốt.” Thật hiếm hoi khi Lệ Thủy khen người khác nhưng kể từ khi gặp mặt Lê Vương cô ta rất thưởng thức hắn.
Lê Vương lại bình thản nói: “Chuyện hiển nhiên thôi, tôi không tin thì cũng vậy.”
“Đừng nói điều dư thừa, cô ta ở đây vậy linh hồn vợ tôi đâu rồi?” Tống Thần Vũ gằn giọng lên tiếng, những thứ khác không quan trọng anh chỉ quan tâm điều này.
“Có lẽ trở về rồi.” Lệ Thủy đặt tách cà phê xuống trả lời.
“Trở về rồi, nghĩa là gì?” Hai tay Tống Thần Vũ siết chặt lại.
“Đã rõ ràng như vậy anh còn muốn hỏi sao? Cô ấy đã trở về thế giới thuộc về mình rồi.” Lệ Thủy bình tĩnh đến lạ thường, cũng chính vì lý do này nên cô ta mới có mặt ở đây.
Hai hôm trước lúc Tống Thần Vũ đưa Đỗ Lan Hương rời đi cô ta cảm nhận được một điều kỳ lạ, sau mấy lần bấm tay mới biết được chuyện gì xảy ra, linh hồn của hai cô gái đã thực sự trở về với bản thân.
Tống Thần Vũ nghe vậy hai mắt trắng dã, cô đã về rồi? Đã rời xa anh thật rồi sao? Chuyện này cứ xảy ra như vậy sao?
Không, anh không muốn!
Tống Thần Vũ đột nhiên bật dậy mắt đối mắt với Lệ Thủy vội vã hỏi: “Có cách nào khiến cô ấy quay về không hoặc có cách nào để tôi đến bên cạnh cô ấy không?”
Anh biết cô còn sống là được rồi, không cần biết cô ở đâu anh cũng sẽ tìm được cô.
“Thần Vũ, cậu…” Hoàng Khang nghe câu hỏi của Tống Thần Vũ mà giật mình, muốn cản lại nhưng Lê Vương lại ra hiệu cho hắn.
Lê Thủy nhìn phản ứng kích động quá mức của anh nghiêm túc nói: “Anh không thể đến thế giới của cô ấy nhưng ngược lại cô ấy có thể trở về, có điều tỷ lệ thành công 50/50.”
“Được, mau đưa cô ấy trở về cho tôi.” Tống Thần Vũ không chút suy nghĩ, bằng mọi giá anh cũng phải tìm cô về dù cho tỷ lệ thành công có bằng 0 cũng không ngăn cản được anh.
“Nếu anh đã quyết tâm tôi sẽ giúp nhưng mà có một chướng ngại là, linh hồn cô ấy sẽ quay về đâu khi chính chủ của thân xác đã quay trở về.” Lệ Thủy lại hướng ánh mắt nhìn Trịnh Lan Hương.
Cô nãy giờ cúi gằm mặt lúc này mới ngẩng mặt lên bất ngờ nói: “Tôi không cần thân xác này, xin cô giúp tôi đưa linh hồn tôi trở về.”
Ai cũng kinh ngạc với lời đề nghị này của Trịnh Lan Hương, Lệ Thủy chỉ bình tĩnh hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Đúng vậy.” Trịnh Lan Hương vô cùng kiên định.
Lệ Thủy bỗng chốc trầm tư có điều nghi hoặc hỏi: “Thân xác của mình không muốn lại muốn sống trong thân xác của người khác, cô thật kỳ lạ.”
“Có gì kỳ lạ đâu, tôi chỉ muốn ở bên chồng tôi.” Trịnh Lan Hương nhắc đến chồng mình khuôn mặt có chút vui vẻ.
“Xem ra cuộc sống không tệ, được thôi, nếu các người đã muốn vậy tôi sẽ làm theo ý nguyện của các người, có điều giữa đường có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi.” Lệ Thủy xác nhận xong tâm nguyện của hai người mới quyết định giúp đỡ, dù sao cô cũng không thể làm bừa.
Ai cũng đồng ý với cách làm này của Lệ Thủy, Trịnh Lan Hương sau đó đã liên lạc với chồng mình là Hứa Thiên Ân.
Hứa Thiên Ân là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Hồ An phía bắc, ngày Trịnh Lan Hương chết đi linh hồn không biết thế nào nhập vào người một cô gái chết đói bên đường.
Hứa Thiên Ân là một người lương thiện, giàu tình cảm anh ta thấy cô đã mang người về chăm sóc, sau đó hai người đã đem lòng thương mến nhau, Hứa Thiên Ân đã đến tuổi lấy vợ liền không chần chừ rước Trịnh Lan Hương về nhà.
Cũng may anh ta mồ côi cha mẹ nên không ai phản đối cuộc hôn nhân này, mọi thứ xảy ra vô cùng thuận lợi, hai người có sống vô cùng hạnh phúc, Hứa Thiên Ân đối với cô ân cần, chăm sóc, còn đặc biệt để ý đến những thứ yêu thích của cô, không giống như Tống Thần Vũ chỉ biết dùng thủ đoạn hành hạ cô.
Chính vì thế Trịnh Lan Hương mới không thể nào bỏ được Hứa Thiên Ân, bằng mọi giá cũng phải trở về bên cạnh anh ta.
.
ngôn tình tổng tài
………………………………………………
Trên ban công tầng hai Đỗ Lan Hương nhìn về nơi xa xăm, cô cảm thấy rất nhớ Tống Thần Vũ, trong lòng vừa đau vừa thổn thức, rất muốn gặp được anh nhưng cô biết chuyện này là không thể nào.
“Thần Vũ, anh khỏe không? Em cứ nghĩ mình đã bị hồn phi phách tán lại chẳng ngờ rằng có thể quay về nơi thuộc về mình, đáng lẽ em nên vui mới đúng nhưng em không thể vui được, em nhớ anh, muốn được nhìn thấy anh, Thần Vũ, phải làm sao đây? Làm sao chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”
Đỗ Lan Hương càng nói nước mắt càng rơi xuống, đã hai ngày trôi qua cô cũng đã tiếp nhận được hiện thực mình quay trở về, dù có tự lừa mình dối người thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật này.
Thế nhưng sao mà đau lòng đến thế, ông trời cho cô có cơ hội sống sao không cho cô quay về bên anh, tại sao bắt bọn họ phải chịu nỗi đau chia lìa?
“Hu hu hu…” Tiếng khóc nức nở trong đêm trường, Đỗ Lan Hương ngồi bệt xuống đất ôm mặt mà khóc, lúc biết mình phải rời xa anh mãi mãi cô cũng không đau lòng đến vậy.
Chỉ vì biết mình còn sống, biết mình không thể gặp được anh nữa cô mới bi thương, tuyệt vọng.
Có nỗi đau nào hơn nỗi đau phải chia xa người mình yêu chứ?
“Hương ơi con ngủ chưa?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của người phụ nữ.
Đỗ Lan Hương biết đó là mẹ mình, cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào, hít sâu một hơi cố giữ lấy tinh thần sau đó mới đi ra mở cửa.
“Mẹ, con chưa ngủ, mẹ gọi con có chuyện gì sao?”
“Con…” Bà Mỹ nhìn hai mắt đỏ ửng của con gái mà sững sờ.
“Con khóc đấy à?”
Đỗ Lan Hương biết mình không thể giấu nên đã gật đầu nói: “Vâng, ban nãy xem một bộ phim tình cảm xúc động quá nên con đã khóc một chút.”
Bà Mỹ nghe vậy thở phào một hơi: “Con bé này sao lại đa sầu đa cảm như vậy chứ?”
“Tại diễn viên đóng đạt quá mà, phải rồi, tối muộn mẹ tìm con có chuyện gì quan trọng sao?” Đỗ Lan Hương nhanh chóng lái sang chuyện khác.
“Cũng không có gì, con cũng biết đấy cuối tuần chị họ con tổ chức hôn lễ, vốn dĩ đã đủ phù dâu rồi nhưng một người bạn của chị dâu con gặp tai nạn thế là thiếu người, hiện tại không tìm được ai, bác cả mới gọi điện nhờ mẹ hỏi xem con có thể làm phù dâu giúp chị không?” Bà Mỹ nói ra mục đích mình tìm con gái lúc đêm khuya, chuyện này cũng khá gấp nên không thể để ngày mai được.
“Chuyện này sao? Không có gì cả còn làm được.” Đỗ Lan Hương không suy nghĩ liền đồng ý.
“Thế thì tốt quá, để mẹ gọi cho bác báo tin, con ngủ sớm đi nhé.” Bà Mỹ nói xong liền đi luôn.
Đỗ Lan Hương thấy cảnh cửa đóng lại nụ cười trên khuôn mặt liền khép lại, cuối cùng cô cũng phải đối diện với căn phòng trống trải, lạnh lẽo.
Cô quen có anh bên cạnh rồi, giờ phải làm sao?.
Danh Sách Chương: