Mục lục
Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Trịnh Lan Hương, mày chỉ là con của vợ bé chỉ được phép mặc đồ cũ, còn dám lấy váy của tao mặc, mày cũng gan quá nhỉ, tao đánh chết mày, đánh chết mày.”
Một cô bé mười tuổi mặc bộ váy công chúa màu hồng cầm cán chổi liên tục đánh vào người cô bé ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối ren.

Cô bé liên tục khóc xin tha: “Chị Phương Hằng, tha cho em, tha cho em đi, em không dám nữa.”
Thế nhưng cô bé mặc váy vẫn không tha, càng đánh mạnh tay hơn, còn vô cùng vui vẻ: “Mày đi chết đi, chết đi.”
Lúc này một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi chạy ra, ôm lấy đứa bé đang bị đánh kia, lại nhìn đứa bé mặc váy hoa cầu xin: “Đại tiểu thư, tôi xin cô, đừng đánh, đừng đánh con tôi, xin cô đấy.”
Người phụ nữ lớn tuổi đáng tuổi mẹ của đứa bé vậy mà phải quỳ trước mặt đứa bé cầu xin, cũng bởi vì cô bé là con của vợ cả, được yêu thương chiều chuộng, có làm cái gì cũng không ai trách.

“Hừ, người đàn bà bẩn thỉu, tôi cũng đánh bà, đánh chết bà, ai bảo bà cướp ba tôi, đồ phụ nữ xấu xa.” Cô bé mặc váy không quất roi vào đứa trẻ kia nữa mà thay đổi đối tượng đánh người phụ nữ.

“A, tiểu thư, tôi xin cô mà, đừng đánh nữa.” Người phụ nữ vừa che chở cho con mình vừa cầu xin.

Cô bé mặc váy vẫn liên tục đánh vào người bà không có dấu hiệu dừng lại, cả hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc lóc.


Bao nhiêu người làm đứng quanh không một ai đi ra ngăn cản, thậm chí còn có người cổ vũ cô bé: “Tiểu thư, đánh nữa, đánh nữa đi, loại phụ nữ đi cướp chồng của người khác đáng đánh như vậy.”
Cô bé nghe vậy càng đánh càng hăng không có dấu hiệu dừng lại.

Thực ra cô bé không hề hay biết một điều người phụ nữ này từng là vợ hợp pháp của ba mình, chỉ là nghe mẹ và người hầu nói cô bé cho rằng chính người phụ nữ đã cướp ba mình.

Sau đó cảnh tượng lại thay đổi, cô bé bị đánh kia lên cấp ba, cô thích một đôi giày Sneaker giá bốn trăm liền chạy đến xin ba mua cho mình, ba cũng mua cho cô, thế nhưng chưa đi được ngày nào cô lại phát hiện đôi giày bị người cắt thành nhiều mảnh không còn hình dạng gì nữa rồi.

Mà người cắt giày của cô không ai khác chính là chị gái cô, Trịnh Phương Hằng.

Cô bé liền cầm đôi giày đi tìm chị mình, vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao chị cắt giày của em chứ?”
Trịnh Phương Hằng lúc này đang học đại học năm nhất, cô ta ăn mặc sành điệu ngồi trên ghế salon nhìn Trịnh Lan Hương mặc đồng phục cấp ba mỉa mai: “Vì sao à? Tao đã nói rồi thứ như mày chỉ xứng mang giày rách mà thôi, con vợ bé mà đòi mặc đẹp sao? Không có cửa đâu, ha ha ha.”
“Chị, chị thật quá đáng, chị có nhiều đồ đẹp như vậy, ba chỉ mua cho em đôi giày này thôi, sao chị có thể làm như vậy.” Trịnh Lan Hương nhìn đôi giày càng thêm đau lòng khóc lớn hơn, cô cần đi sinh nhật bạn không có giày đẹp phải làm sao? Bạn cô người nào không sành điệu, cô ăn mặc quê mùa rồi bây giờ có một đôi giày đẹp này thôi cũng không được đi, cô sao có mặt mũi để đi.

Trịnh Phương Hằng nghe vậy đay nghiến: “Ha, tao đã nói rồi, những gì ba mua đều là của tao, tao muốn làm gì là quyền của tao, mày cứ khóc đi, khóc lớn lên, ha ha ha.”
Quả thật Trịnh Lan Hương khóc rất lớn, đến nỗi mẹ cô ra dỗ cũng không được.

Kể từ đấy cô không còn xin ba mua cái gì nữa, ăn mặc đều dùng đồ bỏ đi của Trịnh Phương Hằng nhưng đồ của cô ta cũng không phải nguyên vẹn, mỗi lần đưa cho cô đều làm rách mấy chỗ, mẹ cô phải dùng chỉ khâu lại cô mới dám mặc ra đường.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Lan Hương chưa từng biết mặc đồ mới là như thế nào, cũng từ cái ngày ấy tâm tính của cô cũng trở nên thay đổi, trở nên ghét cay ghét đắng Trịnh Phương Hằng và cái nhà này.

Lên đại học Trịnh Lan Hương vô tình biết được mình có hôn ước với Vũ Thiên Hoàng, đại thiếu gia nhà họ Vũ, cô mới đến tìm anh ta nhưng không ngờ anh ta đã có người yêu cũng không nhớ gì về hôn ước này.

Lần đầu gặp mặt Trịnh Lan Hương đã rung động với Vũ Thiên Hoàng, thử nói coi một chàng trai vừa giàu có vừa đẹp trai cô gái nào mà không yêu thích, huống chi một thiếu nữ vừa mới biết yêu như Trịnh Lan Hương.

Cô đã về nhà nói với mẹ muốn gả cho Vũ Thiên Hoàng, kêu bà cầm tín vật đính ước đến nhà họ Vũ.


Vì thương con bà cũng làm theo thế nhưng nhà họ Vũ lại một mực từ chối hôn sự này, nói đúng hơn là Vũ Thiên Hoàng muốn hủy hôn.

Lại nói sở dĩ Trịnh Lan Hương có hôn ước với Vũ Thiên Hoàng là vì lúc trước hai bà mẹ là bạn thân với nhau cùng trao đổi tín vật cho nhau, thế nhưng thời gian gần trôi qua cũng không ai nhớ đến việc này.

Lần đó Trịnh Lan Hương dọn dẹp phòng của mẹ phát hiện ra một chiếc vòng ngọc bích màu xanh lam rất đẹp nên mới hỏi bà.

Bà Bích lúc này mới nhớ ra hôn ước đó, Trịnh Lan Hương suy nghĩ đây là cơ hội cho mình thay đổi vận mệnh, cô đã sống những ngày bị hai mẹ con Trịnh Phương Hằng chèn ép lâu rồi cũng đến lúc cô bật lại cô ta.

Cho nên mới một mực bám riết hôn ước này không tha.

Thế nhưng người ta còn không nhìn cô lấy một cái chứ nói gì đến chuyện hôn sự, Trịnh Phương Hằng biết được chuyện này lại cười nhạo cô một phen.

Trịnh Lan Hương không cam tâm mới bám dính lấy Vũ Thiên Hoàng còn hãm hại cả Tạ Phi Phi khiến cho cuộc sống của cô về sau u ám không thấy đường ra.

Đến đây cảnh tượng lại tiếp tục thay đổi, Trịnh Lan Hương ở trong một căn phòng chứa đầy hình cụ, cô bị trói vào một cây cột giữa phòng, trên người không mảnh vải che thân, phía trước là một người đàn ông để lộ nửa thân trên, cô nhìn anh ta cơ thể vặn vẹo cầu xin: “Thần Vũ, xin anh, buông tha tôi, buông tha tôi đi mà, tôi không chịu được nữa, không chịu được nữa.”
Người đàn ông kia không ai khác đúng là Tống Thần Vũ, anh chẳng quan tâm đến lời cầu xin của cô, cứ thế nhìn chăm chăm vào cô không rời.

Dưới cái nhìn của anh Trịnh Lan Hương càng thêm nóng nảy, toàn thân cô như có lửa đốt, phía trên phập phồng lên xuống, phía dưới lại có dòng nước ấm nóng tuôn chảy, nhiệt độ trong cơ thể đang ngày một dâng cao.


“Thần Vũ, cho tôi, cho tôi đi mà, cầu xin anh, tôi không chịu được, đừng nhìn, đừng nhìn tôi như thế.” Trịnh Lan Hương khó khăn nói lời cầu xin, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.

Cơ thể nóng bỏng trước mặt kèm theo tiếng rên rỉ mê người kia cũng không đả động gì đến Tống Thần Vũ, trong mắt anh ngoài chán ghét ra cũng chẳng có một tia mê luyến nào.

Nếu như là người đàn ông khác đã không thể bỏ qua một thân thể hấp dẫn như vậy, chỉ có Tống Thần Vũ là khác biệt, bởi vì ngay từ đầu anh đã vô cùng hận Trịnh Lan Hương.

Anh giữ thân mình bao nhiêu năm thế mà chỉ trong một đêm bị người phụ nữ này gài bẫy làm ra chuyện hoang đường đó, điều này khiến một người ghét phụ nữ như Tống Thần Vũ không thể chấp nhận được.

Lại nói Trịnh Lan Hương bị như thế này là do Tống Thần Vũ đã cho cô uống thuốc kích dục, cô lại bị trói vào cây cột này, cả người vô lực không thể làm gì chỉ biết cầu xin anh nhưng anh lại không màng đến khiến cô khó chịu thở hổn hển.

Không biết chịu hành hạ bao lâu cơ thể không được đáp ứng khiến Trịnh Lan Hương bùng cháy ngất xỉu tại chỗ, không, phải nói là chết ngay thời điểm ấy.

Chuyện sau đó chính là linh hồn của Đỗ Lan Hương không biết thế nào nhập vào người cô ta..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK